- Xin lỗi Cố Mộc Hoàn! Chúng tôi không thể tiếp nhận hồ sơ của cậu.

- À...vâng, cảm ơn ngài.

Cố Mộc Hoàn nhận lại hồ sơ của mình, đây là lần thứ năm trong tuần anh bị từ chối. Lủi thủi đi trên đường, anh không hiểu sao bản thân lại xui xẻo như vậy, thành tích cộng thêm các yêu cầu khác đều rất tốt kia mà. Tốt nghiệp khoa kinh tế của đại học A - đại học danh tiếng nhất thành phố, nhưng không ngờ tìm kiếm việc làm lại quá khổ sở.

- Đã hứa chăm lo cho Hạ Nhiên suốt đời, vậy mà cả tuần chưa tìm được công việc nào. Không biết sau này sẽ ra sao nữa...

Về nhà, Cố Mộc Hoàn mặt ủ rũ nằm dài lên ghế, đặt xấp hồ sơ xuống bàn, hôm nay không khá hơn là mấy. Từ Hạ Nhiên nhìn thấy anh buồn liền ngồi xuống bên cạnh.

- Anh lại bị từ chối sao?

- Ừ.

- Anh cứ thử nhiều lần nữa đi, kiên trì ắt sẽ thành công mà.

Cố Mộc Hoàn chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện phải buông xuôi cho phận số.

- Anh nhất định sẽ nuôi em thật đầy đủ.

- Em không cần anh kiếm thật nhiều tiền, em chỉ cần được bên anh là vui lắm rồi.

Anh đưa tay lên nựng má cậu, đôi má hồng hào cùng với một chút ngây ngốc.

Chiều hôm ấy, Từ Hạ Nhiên đi mua một ít rau và thịt về chuẩn bị bữa cơm. Cậu chợt dừng lại, đưa mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe ô tô sang trọng đậu ở trước cổng cô nhi viện. Bước đến gần hơn, một người đàn ông đầu bạc trắng tầm bảy mươi, phía sau và một vài người nữa, khuôn mặt ai nấy đều có vẻ rất hung tợn.

- Cháu nội...đúng là cháu nội của ta rồi.

- Cháu nội?

Nét mặt của Cố Mộc Hoàn ngỡ ngàng, đây là ông nội của anh sao? Từ khi cả ba và mẹ qua đời vì tai nạn, không hề có ai đến tìm và nhận lại anh.

- Chắc là ông nhầm rồi, con không phải...

- Chắc chắn là con rồi, ta là Cố Tư Thông, còn ba của con là Cố Mộc Ninh.

Cố Mộc Ninh đúng là tên của ba anh rồi. Ánh mắt của Cố Mộc Hoàn cũng dần dần bớt cảnh giác đi, anh chầm chậm bước đến gần Cố Tư Thông.

- Con rất giống Mộc Ninh, đúng là cháu rồi.

Cố Mộc Hoàn hỏi:

- Tại sao...tại sao ông không đến nhận lại con? Đã mười hai năm rồi...

Giọng nói của Cố Mộc Hoàn như trách móc. Cố Tư Thông nhẹ nhàng giải thích với anh:

- Ngày trước, ba con vì yêu mà cùng mẹ con bỏ ra đi, ta cố hết sức để tìm nhưng không gặp được. Cho đến khi nghe tin ba mẹ con đã qua đời, ta như chết lặng đi, lo sợ cho con không còn ai chăm sóc. Đến hôm nay, ta mới có thể tìm con, ta xin lỗi.

Đôi mắt của Cố Mộc Hoàn đượm buồn, nhưng anh vẫn bước đến và ôm lấy Cố Tư Thông. Không hiểu sao, anh không cảm nhận được mối thân tình nào từ người ông trước mặt này.

- Con hãy theo ta về Cố gia, cuộc sống của con sẽ tốt hơn.

Cố Mộc Hoàn đã nhìn thấy Từ Hạ Nhiên đang đứng ở bên ngoài, chắc là cậu đã chứng kiến hết mọi chuyện.

- Con sống ở nơi này đã quen, con có thể tự lo cho chính mình mà. Ông nội đến tìm nhận con như vậy, con cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Nhưng xin ông hãy để con ở lại đây, con không thể rời xa cô nhi viện được.

- Con còn giận vì ta không đến nhận con sớm hơn sao? Ta muốn con được ở gần ta.

Lý do lớn nhất khiến Cố Mộc Hoàn không thể rời đi, chính là người con trai đang đứng phía sau Cố Tư Thông.

- Con không thể đi, xin ông hiểu cho con.

- Mộc Hoàn...

Vẻ mặt của Cố Mộc Hoàn vẫn ra vẻ kiên quyết, Cố Tư Thông biết không thể lung lay được đứa cháu nội này, ông quyết định nhượng bộ.

- Được rồi, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Ta sẽ còn trở lại.

Cố Tư Thông ra hiệu cho đám người kia cùng bước ra về. Từ Hạ Nhiên chạy đến bên Cố Mộc Hoàn.

- Đó là ông nội của anh?

- Đúng rồi, ông ấy muốn anh đi cùng về Cố gia.

- Vậy anh quyết định ở hay đi?

Câu hỏi này, kì thực là làm cho Cố Mộc Hoàn cảm thấy khó xử. Nhìn ánh mắt thiết tha của Cố Tư Thông lúc nãy, anh cũng rất muốn đồng ý. Nhưng như vậy thì anh phải xa cậu.

- Anh may mắn hơn em, vì anh vẫn còn có ông nội thật giàu có. Em không còn ai, mà chỉ có anh.

- Em nói vậy, nghĩa là muốn anh về Cố gia?

Từ Hạ Nhiên gật đầu nhè nhẹ.

- Như vậy cũng tốt mà. Anh sẽ được ông nội bảo bọc, không còn phải chạy khắp đường phố tìm việc nữa.

- Nhưng anh không muốn xa em, anh đã hứa sẽ bên em, thì anh không đi đâu hết.

Từ Hạ Nhiên tựa đầu vào ngực Cố Mộc Hoàn.

- Em biết là anh vì em, nhưng tình cảm huyết thống còn cao quý hơn anh à. Ông nội đã tìm anh, chứng tỏ là ông rất yêu thương và lo lắng cho anh. Như vậy thì anh hãy ở cùng ông nội. Đối với em, dù xa hay gần, anh vẫn luôn ở đây.

Từ Hạ Nhiên đưa tay Cố Mộc Hoàn áp lên ngực trái của mình, để anh có thể cảm nhận được nhịp đập con tim.

- Nếu như anh đi, em hứa là không được buồn, không được khóc đó.

- Em hứa.

- Anh sẽ đón em cùng đi, chờ anh nhé.

...

Đã một tháng, rồi hai tháng, ba tháng, Từ Hạ Nhiên không nhận được tin tức gì của Cố Mộc Hoàn. Cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, và tự nhủ rằng anh chỉ đang bận việc gì thôi. Dì Châu bước đến, đặt tay lên vai của cậu mà an ủi:

- Dì tin Mộc Hoàn sẽ trở lại, con đừng buồn.

- Cảm ơn dì, con cũng tin là như vậy.

Diệp Tuyết Hoa cùng với Tôn Hạo Phong cũng đến bên Từ Hạ Nhiên.

- Cậu đừng buồn nữa, để bọn tôi làm cậu vui lên!

- Làm sao!

- Đêm nay uống hết mười thùng bia mới được về!

Từ Hạ Nhiên hoa hết cả hai mắt, cậu đâu biết uống rượu bia bao giờ. Diệp Tuyết Hoa kéo mạnh tay cậu đi cùng.

- Không biết thì uống xong sẽ biết, cậu định đêm tân hôn sau này bắt Mộc Hoàn uống hết à?

- Phải đó, để tôi tập luyện cho cậu!

Từ Hạ Nhiên nhìn dì Châu với ánh mắt ra vẻ cầu cứu, nhưng dì chỉ đứng và bật cười thật vui vẻ.

Đêm đó, cả ba đều gục mặt vì say...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play