Tẩm điện phía Bắc

Nam nhân cao lớn uy vũ trong bộ vương phục thường ngày ngồi tựa lưng vào chiếc gối bông mềm trên long sàn, mắt dán vào cuộn tấu sớ trong tay. Lỗ cận vệ bên cạnh cất tiếng nói:

"Bẩm đại vương, số tù binh đó nhất quyết không chịu quy thuận. Chúng ta có nên giữ lại?"

"Bộ tộc phía Bắc đang rục rịch xâm lấn, lúc này rất cần thêm binh lực, trước giữ mạng chúng lại. Nếu chúng không chịu đầu hàng liền làm đá lót đường...khụ khụ..." Nam nhân đột nhiên bật ho lụ khụ.

"Đại vương, người không sao chứ đại vương?"

Rõ ràng vết thương không nặng mấy sao tự dưng sắc diện chủ nhân trở nên nhợt nhạt trưa giờ còn húng hắng ho nữa chứ, có chuyện gì làm hắn phiền lòng sao?

Lỗ cận vệ vuốt vuốt tấm lưng to lớn của đối phương chẳng chút e dè kiêng kị thẳng tới còn đem cốc nước đút cho uống. Lòng lo lắng không yên.

"Đại vương người nên nghỉ ngơi, vết thương chưa lành, số tù binh cứng đầu kia cứ giao cho thuộc hạ giải quyết."

Ánh mắt nam nhân âm trầm: "Bộ tộc ở Sóng đảo vô cùng hiếu chiến, giờ biết tin pháp sư tạo phản bổn vương chỉ lo chúng cùng các bộ tộc phía Bắc kết bè lại mưu phản, các nước lân bang lại đang lăm le dòm ngó. Thù trong giặc ngoài tứ bề ngươi bảo bổn vương làm sao có thể kê cao đầu?"

"Đại vương, thuộc hạ có ý này, hay là người thỉnh Bạch Vương Thượng tiên ở lại phong làm hộ quốc sư Yên Đô. Có người ấy phò trợ đại vương như hổ mọc thêm cánh, còn lo thù trong giặc ngoài."

"Hừ, ngươi tưởng bổn vương không từng hỏi qua sao. Người ấy nói với bổn vương không muốn can dự vào chuyện triều chính, cùng pháp sư kia tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. À phải rồi, nhắc tới mới nhớ có tin tức gì của gã không?"

"Đại vương yên tâm, thuộc hạ đã cho dán cáo thị khắp nơi, không bao lâu nữa sẽ bắt được tên pháp sư bại hoại đó."

"Dạ yến chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Dạ đại vương yên tâm, đã hoàn tất đâu vào đó. Nhưng còn chuyện kia có nên nói qua Thượng tiên một tiếng, dù gì người cũng là sư phụ của Tử Sa, đại vương làm vậy e rằng..."

"Hừ, ta thân là vương một quốc. Thượng tiên chắc sẽ không gây khó dễ gì ta đâu."

Hy vọng là vậy.

Lỗ cận vệ trầm ngâm mắt buồn rười rượi. Thâm tâm còn không rõ chủ nhân muốn đem thiếu niên Trúc Lâm Phong kia tới điện thờ làm lễ, hoàng đệ chỉ là cái cớ, lúc hạ bảng sắc phong thì chính là hoàng phi không sai không khác.

Biết rồi thì có thể thay đổi được gì. Bao năm qua theo hầu cận cùng chủ nhân vào sinh ra tử chưa bao giờ chủ nhân để mắt tới hắn. Chỉ có hắn âm thầm luyến ái chủ nhân mà thôi. Vậy mà vừa mới gặp thiếu niên ấy không bao lâu đã động lòng yêu thích. Một mối lương duyên trời định là đây sao?

Đại vương à, thôi thì Lỗ thế chúc người hạnh phúc với người ta. Còn thuộc hạ ấy à, vẫn như trước kia mãi mãi âm thầm đi theo bên cạnh người. Lúc người nguy nan xả thân che chắn, lúc người hạnh phúc thuộc hạ sẽ yên lặng đứng về một bên mà mỉm cười, có biết đâu trong lòng âm thầm nhỏ lệ.

Nam nhân ấy à, chẳng thể tùy tiện khóc đâu, chỉ có thể rơi lệ trước mặt người yêu thích mình. Vì thế cả đời này đại vương chẳng bao giờ nhìn thấy kẻ hèn này khóc lóc trước mặt người bao giờ cả đâu.

Đại vương...

....

Màn đêm buông xuống, nơi sảnh điện vương cung, dạ yến rình rang long trọng. Trên long ngai, Hà Đồ một thân vương phục thập phần uy mãnh, khí phách ngời ngời.

Dưới sảnh, Lãnh Dạ Xuyên cùng hai đệ tử và quan viên thân tín trong bộ triều phục ngồi theo từng bàn nối dài hai bên tả hữu, trên bàn bày mĩ tửu, cùng cực phẩm nhân gian khó tìm cầu. Gương mặt ai cũng rạng rỡ chất đầy hoa cỏ như tiết trời đầu xuân.

"Dạ yến đêm nay trước tiên bổn vương muốn đa tạ ơn cứu giá của Thượng tiên, nhờ có người mà bổn vương hôm nay còn ngồi đây cùng các chư vị ái khanh. Thượng tiên, trước bổn vương xin kính người một chung."

Bậc quân vương sang quý đứng dậy tay ngọc tay ngà nâng lên một chung rượu hướng nam nhân bạch y ngồi phía dưới điện. Mỉm cười trịnh trọng.

Nam nhân ấy đứng dậy tay cầm chung rượu đáp lễ đoạn kề lên miệng uống cạn, đám quan viên cũng hướng nam nhân ấy mà kính rượu.

Tử Sa hai mắt tròn xoe kinh ngạc quay đầu sang bên cạnh ghé tai Tử Ưu nhỏ tiếng: "Đại sư huynh, quy củ trong môn ta cấm rượu sao sư phụ lại..."

Tử Ưu mỉm cười xòa: "Kia chỉ là nước lã, đệ tưởng sư phụ uống rượu sao?"

Tử Sa vội lấy đũa gắp lựa thức ăn trên bàn đảo qua đảo lại, mắt mở to chớp động: "Vậy đây cũng là thức ăn tinh khiết cả á?"

Tử Ưu gật đầu vươn tay gắp một miếng súp nấm hương hạt sen bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, chậm nói: "Sư phụ vốn không thích yến tiệc náo nhiệt thế này nhưng đại vương kia đã mở miệng, không thể từ chối, chỉ đành lấy nước lã thay rượu cạn chung cùng mọi người để tránh thất lễ. Đệ lại chẳng biết gì cả, đệ thực ngốc."

"Thì đúng là đệ ngốc thật mà, sư phụ cũng thường bảo thế."

Tử Sa bĩu môi cầm cái chung lên sóng qua sánh lại thầm nhỏ lệ trong lòng.

Đây cũng là nước lã sao?

Nguyên lai lúc chiều nghe các cung nữ bàn tán xôn xao về dạ yến náo nhiệt, rằng có bồ đào túy thơm ngon vô cùng. Y muốn nếm thử xem mùi vị của nó ra sao, rốt cuộc đây chỉ toàn là nước lã, nhạt nhẽo chán phèo. Rượu mà mọi người luôn miệng ca thán rốt cuộc là thế nào. Y muốn uống rượu, y thật muốn uống rượu a.

Nhìn đoàn ca vũ múa hát rộn rịp, nhìn đám quan viên không ngừng kính rượu, miệng ăn miệng nói cười cười vui vẻ. Thích Tử Sa ấm ức trong lòng, đôi đũa trên tay vô thức mà đâm chọt thức ăn trên bàn đến nát tả tơi.

Đồ nhi vừa ngốc vừa đáng yêu. Dạ Xuyên chăm chú nhìn y, khóe môi bất giác hiện ý cười.

Thức ăn nuôi sống chúng sinh nào có tội tình gì với ngươi Thích Tử Sa, ngươi lần trước uống rượu quậy ta cả đêm không ngủ được, giờ vẫn còn muốn?

"Hơ...Sư phụ..."

Thiếu niên vô tình quay sang bắt gặp phải ánh mắt si mê ái nhân đang nhìn mình, mặt y ngốc luôn.

Dạ xuyên gắp nấm hương bỏ vào bát y. Nhỏ giọng bảo: "Sa nhi cho con."

Cúi nhìn bát con trong có miếng nấm vừa thơm vừa ngọt thiếu niên thích muốn chết còn mím môi mà bảo:

"Sư phụ ta muốn ăn củ cải trắng."

"Hảo, về nhà phu quân liền nấu cho em ăn."

Đồ nhi làm nũng. Dạ xuyên hết mực cưng chiều. Đáp lời như thế thì chính là hại chết y rồi. Tử sa mặt lập tức đỏ bừng xấu hổ, tim đập lịch thịch. Cả hai nhìn nhau giấu tơ lòng trong đáy mắt. Dạ xuyên ẩn nhẫn, đồ nhi mấp máy khóe môi muốn nhớm tới hôn phu quân. Giữa chốn đông người quá mức nguy hiểm, chỉ cần nhìn nhau thôi phía dưới cũng có thể trở nên dị thường. Thế này cũng quá mức sâu đậm rồi đi.

Dạ Xuyên thở hắt ra một hơi đem chung rượu lên nheo mắt nhìn đồ nhi. Tử Sa hiểu ý liền lặp lại hành động của hắn rồi cả hai cùng nhau uống cạn. Mấy ngón tay be bé cũng dần buông lỏng dưới lớp y. Hai sư đồ hòa nhã vừa dùng yến vừa chuyện trò, cơn khát tình dần lắng xuống.

Tử Ưu ngồi bên cạnh nhận ra sự cố nho nhỏ, hắn tủm tỉm cười. Tinh mắt còn nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn của tiểu sư đệ có một vết đỏ thấp thoáng ẩn sau cổ áo.

Xem ra buổi trưa nay quả thật vất vả cho tiểu sư đệ rồi. Hi vọng từ nay đệ nhớ đời, đừng hành sự như một đứa trẻ nữa.

Dạ yến rình rang long trọng, ca vũ hết tốp này tới tốp khác thay phiên nhau múa hát, rượu vơi đi lại đầy. Quá nửa canh giờ sau ba sư đồ Dạ Xuyên nhìn nhau tính đứng dậy chào từ biệt đại vương lên đường về Trúc Lâm Phong. Nào ngờ một tiếng nói quen thuộc đã vang lên, gọi tên thích tử sa khiến y giật mình.

"Thích Tử Sa!"

Ngước nhìn về trên ngai cao tại thượng, là đại vương đang gọi tên y. Nãy giờ ngó xuống thấy hai sư đồ bọn họ liếc mắt đưa tình bậc quân vương sớm đã lấy làm chướng mắt.

"Dạ tiệc đêm nay trước đông đủ chư vị ái khanh, bổn vương xin thông báo một tin quan trọng. Bổn vương sẽ sắc phong Tử Sa làm Hoàng đệ, ngày mai làm lễ tại điện thờ cùng chiêu cáo trước quần thần và con dân Yên Đô."

Bấy lâu tin tức đại vương si mê một thiếu niên ngoại quốc sớm đã lan truyền khắp yên đô. Đám quan viên chẳng lấy làm kinh ngạc phản đối, ý vương làm trọng chính là hoan hỉ đứng cả dậy hướng bậc quân vương chúc mừng.

"Chúc mừng đại vương!"

"Chúc mừng đại vương!"

Tử Sa hai mắt xoe tròn kinh ngạc, nhất thời chưa biết làm ra cái loại hành động nào cho phải, một giọng nói không nặng không nhẹ đã vang lên.

"Đại vương, chuyện sắc phong không phải là chuyện đùa, liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia. Xin đại vương cân nhắc, vả lại đồ đệ này của bổn tọa tính tình trẻ con, không thích hợp vào chốn thâm cung. Y là ba ngày sẽ chạy mất."

Hà Đồ mỉm cười nhìn Dạ Xuyên: "Thượng tiên, về điểm này xin người chớ lo. Bổn vương đã hỏi qua ý của Tử Sa, em ấy cũng đã gật đầu chấp thuận làm người một nhà cùng bổn vương."

Nghe đến đây Dạ Xuyên mâu quang đều nhíu chặt, quay nhìn thiếu niên đứng ngốc. Thích Tử Sa y chính là giật bắn người vì cái ánh mắt tang tóc của ai kia, khắp thân rét lạnh. Lời hôm đó y vốn thuận miệng nói suông thôi mà, thế nào tên đại vương này lại làm thật, phong cho y cái gì "Hoàng đệ" là trở thành người trong hoàng tộc Yên Đô sao. Y nào có muốn. Chi bằng hắn ban hôn cho y cùng sư phụ, y là cảm tạ cả dòng cả tộc ba đời tổ tông nhà hắn.

Hà Đồ cái gì, gọi hắn là hồ đồ thì đúng hơn.

Đại sư huynh ơi, toi đời tiểu đệ rồi. Sư phụ sẽ không vì chuyện này mà bơ đệ luôn đó chứ?

Thiếu niên mếu máo nhìn Ngải Tử Ưu. Hắn lắc đầu thở hắt ra một hơi.

"Tiểu sư đệ không muốn tại sao lại đi hứa với người ta. Đã từng nói qua đệ uốn lưỡi ba tấc trước khi nói đệ tại sao vẫn tùy tiện như vậy, lần này gây ra họa lớn rồi."

Trên đại điện hai nam nhân cao lớn uy vũ vẫn lời qua tiếng lại tranh luận với nhau. Đám quan viên tròn mắt đứng nhìn. Tình cảnh thập phần căng thẳng.

"Đại vương, chắc có lẽ người đã hiểu lầm ở đâu đó. Cho dù Thích Tử Sa đồng ý, thứ cho Lãnh Dạ Xuyên ta cũng không thể chấp nhận."

"Thượng tiên, Tử Sa tuy là đệ tử Trúc Lâm Phong nhưng cũng có quyền tự do quyết định cuộc đời mình. Nếu bổn vương nhớ không nhầm thì lúc trước em ấy chính là vì cấm chế môn quy khắt khe mà rời đi. Giờ em ấy đã có con đường riêng người nên hoan hỉ mới phải. Giáo phái người đến hai ngàn môn đệ thiếu đi một Thích Tử Sa thì có đáng là gì. Huống hồ em ấy còn quá nhỏ chưa hiểu sự đời người thân là sư phụ chắc sẽ không đành lòng để tương lai của em ấy vùi chôn nơi thâm sơn cùng cốc ấy đâu phải không Thượng tiên?"

Bậc quân vương nói không hề sai. Dạ Xuyên cũng đã từng lường qua chuyện này. Một đời hắn bái sư và rồi thu nạp môn sinh dạy học, sống nơi rừng sâu núi thẳm không dây vào chốn quan trường càng không có quyền lực trong tay. Hắn rất nghèo bản thân chẳng có mấy đồng lận túi chỉ có Trúc Lâm Phong mà thôi. Bao nhiêu học phí đều dùng cho việc chi trả nuôi sống mọi người trên dưới trúc lâm phong cả rồi. Cuộc sống của hắn chính là đơn giản bình thường như vậy. Nhưng thiếu niên kia vẫn đồng ý đi theo hắn mà, có những thứ quyền lực phủ trùm cũng chẳng thể nào khuất phục được, đại vương quên mất tự nguyện sao. Tình yêu chính là thứ chẳng thể nào ép buộc, chỉ có thể dùng trái tim chậm rãi mà cảm nhận. Ván cờ này chẳng cần phải đấu nữa mà làm gì.

Dạ Xuyên quay qua nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh rồi hướng kẻ ở ngôi cao mà trầm giọng bảo:

"Đại vương người nói không sai. Tử Sa tuy là đệ tử Trúc Lâm Phong nhưng con đường y đi không do Lãnh Dạ Xuyên ta quyết định. Bổn tọa càng không miễn cưỡng ép buộc ai cả. Nếu muốn công bằng chi giờ ngay tại đây người hỏi rõ Thích Tử Sa xem em ấy muốn thế nào. Nếu em ấy muốn ở lại đây với ngài bổn tọa tiệt nhiên không phản đối nửa lời, lập tức rời đi."

Quan viên xầm xì nhìn nhau gật đầu cảm thấy vô cùng có lí và thỏa đáng. Kẻ trên ngôi cao ấy vậy mà đứng im bất động không hề hé môi nửa lời. Biết trước kết quả đại vương nào dám hỏi, mặt mũi còn đâu.

Lỗ cận vệ bội kiếm giắt hông đứng cạnh đã vô cùng nôn nóng, hiếm có dịp Thượng tiên cho cơ hội tốt sao đại vương còn chần chừ gì mà chưa chịu hỏi. Thiếu niên ấy một hai đòi tới đây còn chẳng phải muốn gặp người sao. Chẳng lẽ không phải vậy?

Cận vệ lờ mờ nghĩ ngợi rất nhanh liền đã có câu trả lời. Thiếu niên dưới điện bất quá giấc này còn nôn nóng hơn vạn phần. Nghe sư phụ nói chọn đại vương thì hắn liền rời khỏi nơi này bỏ y lại một mình, thiếu niên tá hỏa tam tinh rồi.

Chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa. Tử Sa áp sát tới nắm chặt lấy bàn tay to lớn của phu quân, hướng kẻ đứng trên ngôi cao mà gấp giọng hỗn loạn.

"Đại vương à người không cần hỏi nữa. Sư phụ không hề ép buộc ta. Là ta cam tâm tình nguyện ở lại Trúc Lâm Phong, ở lại bên cạnh hắn. Vinh hoa phú quý gì đó ta không cần, đời này ta chỉ cần hắn mà thôi."

Đây, đây là chuyện gì?

Sư đồ luyến ư?

Sao có thể?

Hai người bọn họ hóa ra là đang yêu đương, chẳng phải đại vương đoạn tụ mà ngay cả trưởng môn Trúc Lâm Phong cũng là kẻ đoạn tụ. Loạn hết rồi.

Đám quan viên xì xầm kinh sợ. Kẻ ở ngôi cao mặt mũi tối sầm.

Dạ Xuyên không màn tới bao con mắt ghê tởm ấy, hắn kiếu từ đàng hoàng rồi mới rời đi. Ở cùng đồ nhi hắn sớm định đã có ngày hôm nay. Bị người ta miệt thị ghê tởm.

"Đại vương đa tạ dạ yến người chiêu đãi. Chuyện đã tới nước này thứ cho bổn tọa không thể tiếp tục."

Nắm tay đồ nhi. Cả ba sư đồ đi được vài ba bước thì binh lính Yên Đô đã túa ra đông nghịt chận đường. Đám quan viên cùng Lỗ cận vệ tròn mắt sửng người. Dạ xuyên nhíu mày hừ lạnh:

"Đại vương, dựa vào đám tiểu tốt này muốn ngăn bổn tọa sao?"

Nam nhân uy vũ mỉm cười đắc ý:

"Thượng tiên, bổn vương đã tiên liệu trước trường hợp này, người không đồng ý bổn vương chỉ đành cưỡng chế. Vì tương lai của Tử Sa, đã đắc tội rồi."

Dứt lời Hà Đồ phẩy tay, đám binh lính lao vào vây bắt Dạ Xuyên, đám quan viên kinh sợ lùi vào một góc an toàn. Kiếm rời khỏi vỏ, ba sư đồ Dạ Xuyên bỗng nhiên phát hiện tứ chi rã rời, không còn chút sức lực công đánh.

Ngải Tử Ưu tức giận, tay run rẩy hướng mũi kiếm về phía nam nhân trong bộ hoàng phục dát vàng đang đứng ung dung ở ngôi cao: "Đại vương kia, ngươi đã làm gì?"

Hà Đồ mỉm cười: "Chỉ là bỏ chút thuốc mê ngủ một lát mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Người đâu, đưa Thượng tiên và đồ đệ về tẩm điện phía Đông nghỉ ngơi."

Binh lính tiến tới cưỡng chế, ba sư đồ Dạ Xuyên gắng gượng chống đỡ. Bậc quân vương tặc lưỡi xuýt xòa.

Quả không hổ là người của Trúc Lâm Phong, từ sư phụ tới đồ đệ đều giỏi tới vậy. Thứ bỏ vào bình không phải thuốc mê bình thường đều là đồ tốt lấy từ chỗ của tên pháp sư bại hoại kia túy mộng trường canh tán. Chỉ cần một lượng nhỏ ngủ đủ ba ngày ba đêm còn sinh ra ảo giác xuân tiêu. Huống hồ hắn đề phòng vạn nhất chuốc đệ tử một chuốc kẻ làm sư phụ kia tới mười phần, thứ không màu không mùi cũng chẳng vị có trời mà nhận ra.

Thượng tiên ngươi thần thông cái thế độ nào, bổn vương xem ngươi trụ được bao lâu.

"Xông lên hết đi."

Hà Đồ nộ khí quát lớn, cấm vệ ào vào áp đảo. Tử Sa cùng Tử Ưu lại ngấm thuốc không còn khả năng chiến đấu tình thế nhanh chóng bị đảo ngược. Chỉ còn mỗi Dạ Xuyên vẫn một mực che chắn trước hai đồ nhi ngoan của mình một mực bảo hộ cho chúng.

Thuốc ngấm dần ảo giác bắt đầu sinh ra tầm mắt của Dạ Xuyên mờ dần, đường kiếm cũng chẳng còn chuẩn xác nữa. Ấy vậy mà đám cấm vệ vẫn không cách nào chạm tới được một cọng tóc của hắn.

Hà Đồ mất hết kiên nhẫn trên ngôi cao bất ngờ bay xuống đập một trưởng vào ngực hắn. Dạ Xuyên ngã văng ra nền, máu từ trong họng bắn tung tóe. Hai đồ đệ bật gào lên, cũng chẳng còn đi nổi mà chính là bò tới bên cạnh hắn.

Bất quá Tử Sa đang bò nửa chừng đã bị một bàn tay to lớn nắm cổ áo xách ngược lên, trong phút chốc bậc quân vương từ phía sau ôm trọn thiếu niên vào lòng.

"Buông ta ra. Buông ra." Tử Sa cả kinh vùng vẫy. Bàn tay nam nhân cao lớn càng siết chặt hơn, hoàng phục bay phất phới.

"Ngoan nào bảo bối, em về tẩm điện cùng bổn vương. Bổn vương hứa sẽ không làm sư phụ và đại sư huynh của em bị thương đâu."

"Thả ta ra tên khốn nhà ngươi, ngươi đánh lén sư phụ ta. Lão tử giết chết ngươi."

"Yên nào bảo bối."

Thiếu niên ngấm thuốc yếu dần vẫn cố gặng họng hét gào giọng ngày càng nhỏ xíu khàn đặc. Bàn tay Hà Đồ càng siết chặt hơn cả hai vùng vằng qua lại. Giữa lúc hỗn loạn ám tiễn từ đâu phóng như mưa vào đại điện, cư nhiên tập trung vào thân ảnh của hai cái kẻ đang vùng vằng kia. Quá bất ngờ Hà Đồ chỉ kịp nhìn thấy ám tiễn bay tới tấp vào mình cùng bảo bối. Cái chết cầm chắc trong tay.

"Vụt."

Khoảnh khắc mảnh như sợi tơ ấy một thân ảnh trắng trắng loáng thoáng hiện ra chắn trước cả hai người bọn họ. Lãnh Dạ Xuyên vung kiếm đánh văng hàng loạt ám tiễn.

Tạo thời gian cho bọn cấm vệ chia làm hai nửa một hộ giá tên vô ơn ở mé sau, một lập tức xông ra ngoài đuổi theo bọn thích khách.

Bàn tay cầm kiếm khẽ run lên. Dạ Xuyên cố quay nhìn về phía sau như để đảm bảo đồ nhi của mình vẫn còn an toàn, bấy giờ hắn mới ngã xuống. Một lần ngã này chẳng còn đứng dậy nữa.

"Sư phụ!"

Bật gào lên. Tử Ưu lần nữa bò tới bên Dạ Xuyên, cư nhiên nửa chừng mới nắm được có mảnh áo dính máu của sư phụ hắn cũng ngất lịm đi.

Nam nhân tuấn lãng nằm ở trên nền điện. Vùng bụng ám tiễn ghim sâu, mảnh bạch y nhuốm máu đỏ tươi dầm dề tuôn chảy.

"A a a..."

Thích Tử Sa chẳng còn la nổi nữa, cổ họng cứng đờ gầm gừ như thú hoang bị người ta khóa mõm, gô trói, điên cuồng giãy loạn, đồng tử trợn trừng chực vỡ nứt ra. Đám quan viên bấy giờ chui rúc trong góc kẹt mới ló đầu dậy xem tiếp kịch hay náo nhiệt. Thiếu niên la hét một hồi cư nhiên ngấm thuốc mê ngất đi trên tay tên đại vương hà đồ.

"Dọn sạch chỗ này cho bổn vương."

Hà Đồ lớn lệnh đoạn bế bảo bối ngất lịm trong tay lên đem khỏi chánh điện đã thành bãi chiến trường.

Bấy giờ có một nam tử bội kiếm giắt hông suốt từ đầu tới cuối buổi vẫn đứng im trên bục cao, gương mặt tối sầm phủ màu u ám.

Dõi mắt nhìn một lượt khắp đại điện dạ yến long trọng chớp mắt hóa đổ nát tan thương. Nam nhân bạch y chẳng biết còn sống hay đã chết bị cấm vệ khiêng đi lòng nam tử day dứt đớn đau.

Hóa ra thiếu niên kia tới tìm thượng tiên, bọn họ mới chính là trời sinh một cặp. Đều do đại vương rắp tâm mưu tính, từ đầu tới cuối thiếu niên chưa từng yêu thích người.

Nhưng biết được sự thật thì thế nào?

Thượng tiên giờ đây sống chết chẳng rõ, đại vương mang thiếu niên ấy về tẩm điện. Vì một chữ tình có thể phá nát hạnh phúc của người ta, có thể vô ơn bạc nghĩa tới mức này sao đại vương?

Siết tay kêu lên răng rắc. Lỗ Thế thâm tâm rối bời muôn vạn niệm. Thật hối hận vì đã đem thiếu niên ấy tới đây, vô tình tiếp tay cho chủ tử phá nát gia can của nhà người ta rồi.

Chẳng còn nghĩ ngợi được nhiều. Còn nước còn tát. Lỗ Thế phút chốc chạy khỏi chánh điện chính là đi tìm thái y tới cứu lấy nam nhân bạch y bị tiễn ghim vào ổ bụng.

....

Màu hoa mua tung bay theo cơn gió

Chiều tà về nắng tắt bên kia trời

Mây mênh mang trôi dần vào cõi nhớ

Nhớ thương ai thương nhớ lẫn đầy vơi

Là ai, là ai đang hát vậy. Nghe sao nỉ non thê lương quá.

Bờ môi những máu, hai mắt nhắm nghiền. Lãnh Dạ Xuyên hôn mê chìm vào tiềm thức kiếp xưa, hắn mộng thấy cánh rừng chết hiện ra. Bầu trời xanh như viên ngọc bích khổng lồ trong suốt.

Sau mười lăm năm dài đằng đẵng, tiểu thiếu gia ngày nào giờ đã trưởng thành, giữ lời hứa hắn quay lại cánh rừng chết tìm ân nhân. Ân nhân của hắn là một tiểu yêu tinh, lại còn là một con thỏ ngọc tinh. Ngoài ra hắn không biết ân nhân tên gì, bao nhiêu tuổi nhưng gương mặt và dáng dấp của ân nhân, hắn vẫn nhớ rõ như in khắc sâu vào trong tâm khảm. Hôm nay hắn quay về đây cốt là muốn báo ân.

"Yêu nghiệt, yêu nghiệt!"

Ngươi có ở đây không mau lên tiếng đi.

Yêu nghiệt.

Tiếng gọi thất thanh vang vọng. Nam nhân bạch y quay nhìn bốn góc rừng chết vẫn không tiếng đáp trả. Cho rằng ân nhân có lẽ đã quay trở về hang núi rồi đi. Nghĩ vậy hắn liền xoay người tan biến mất, chẳng mấy chốc hiện thân tại hang núi ở trên cao, nơi cao nhất thuộc về cánh rừng chết.

Vạt áo trắng tinh mang theo hương thơm tinh khiết. Nam tử cất bước đi vào trong hang nhìn quanh quất khắp nơi trống trơn, mạng nhện bụi bám đầy, bờ mắt đen nhánh bỗng chốc cay cay. Xem ra đã rất lâu rồi nơi này không có người ở.

"Yêu nghiệt ngươi rốt cuộc đã bỏ đi đâu vậy. Đã hứa sẽ đợi ta trở về mà."

Nam tử buồn bã thất vọng. Tựa hồ gom cả bao nhiêu năm trôi qua vào trong đáy mắt. Bóng hình người thương xa xăm nụ cười thiếu niên nhạt nhòa phai lãng. Nam tử vẫn ngồi đó hoài niệm cố nhân. Gió sớm mai lùa vào hang lạnh lẽo.

Trải qua rất lâu mặt trời xế bóng khuất sau mấy rặng cây rừng xa xa. Nam tử mới đứng dậy phủi qua y áo tính rời đi. Vừa bước chân ra tới cửa hang, từ đâu nhìn thấy một con thỏ trắng chạy ngược vào hai chi trước cong cong phóng vèo qua chóp mũi của hắn. Bên ngoài cửa hang quả nhiên là một con hổ đang nhe nanh múa vuốt. Gầm lên một tiếng chấn động hổ chúa nhảy chồm tới toang vồ lấy nam nhân tuấn lãng.

Mảnh bạch y tung bay cùng dải tóc dài đen như mun gỗ. Thân ảnh loáng thoáng vụt qua mang theo đường kiếm nhẹ nhàng thanh thoát.

Máu bắn lên hư không hổ chúa ngã rầm xuống đất cổ đứt làm hai loài hung hãn nằm im lìm bất động.

Nam tử bấy giờ thu kiếm vào lòng bàn tay, quay đầu trở lại vào trong hang động.

Tìm kiếm ngó quanh rất nhanh nam tử đã nhìn thấy một con thỏ ngọc đang co rúm dưới tấm ván gỗ, trên mình nó còn có một vết thương, máu đang rịn ra ướt đỏ bộ lông trắng mượt như tuyết. Lãnh Dạ Xuyên từ nhỏ vốn yêu thương muôn loài, ngay cả nhành cây ngọn cỏ cũng không nỡ giẫm đạp lên huống hồ là một con thỏ ngọc đáng yêu nhường này hắn làm sao có thể ngó lơ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play