Một chiếc xe kín bưng dễ dàng tiến thẳng vào trường học của Vin và Cat, một lúc sau lại âm thầm rời đi, cho đến đầu giờ chiều khi các học sinh ngủ dậy lập tức náo loạn toàn trường khi hai đứa trẻ biến mất, hệ thống camera bị tắt ngấm từ khi nào, không một dấu hiệu không một tin tức.

- Cô Jonathan, xin cô bình tĩnh, chúng tôi không thấy Vin và Cat đâu cả. - Trường học gọi điện đến thông báo một tin choáng váng.

- Cái gì, từ khi nào? - Cô sững sờ mãi mới định hình lại và rít lên.

- Phát hiện được mười năm phút rồi ạ, chúng tôi đang bật báo động cao nhất để tìm kiếm.

- Nếu không tìm thấy con tôi, tôi sẽ san phẳng chỗ các người. - Cô hét vào trong điện thoại và mất kiểm soát.

Bao nhiêu câu hỏi chạy nhanh trong đầu cô, cô không thể nào hiểu được tại sao chúng có thể vào trường và bắt con cô đi, tại sao lại là con cô, mà lại là cả hai đứa, mục đích rõ ràng là nhắm thẳng vào cô.

- Có kẻ đã bắt cóc Vin - Cat rồi. - Cô quay số Daniel và thông báo, giọng vẫn run rẩy sợ hãi.

- Bình tĩnh, tôi chưa thể tới nơi ngay, Mango sẽ đến đó bây giờ, gọi cho hắn đi, cô cần giúp đỡ, không được hành động một mình. - Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên tin nhắn tới.

- Hai đứa bé đáng yêu của mày có giá bao nhiêu được nhỉ?

Cô đứng phắt dậy hình ảnh hai đứa con cạnh khẩu súng làm mặt cô chuyển sang hãi hùng và tái mét. Run run. Cô bấm gọi.

- Hai đứa con của mày đổi lấy hai mươi triệu, một tiếng nữa tao báo địa điểm.

- Từng ấy tiền mày nghĩ tao xoay sở thế nào với một tiếng?

- Mày hãy lấy tiền của thằng bồ, nhưng đừng có đưa theo người của nó và đừng có báo cảnh sát.

Hắn tắt máy. Cô run lên vì sợ hãi và tức giận. Anh vừa xuất hiện bọn chúng đã theo dõi, là sao đây vì anh hay vì cô hay vì bí mật nào khác, nhưng giờ không phải lúc.

Cô thực sự bối rối khi bọn chúng cứ lôi anh ra làm rào cản. Chỉ có một giải pháp duy nhất. Giờ không phải lúc khóc. Bình tĩnh. Hai thiên thần của cô, cô nấc lên, gạt những giọt nước mắt và mím môi lại. Không sai được. Chuyên nghiệp, không khẽ hở. Chẳng nhẽ chúng muốn dùng cô để uy hiếp anh như ngày nào? Cô vội vã bấm thang máy đi lên, không có nhẽ bọn chúng theo tới đây và đòi hỏi gì sao, sao không phải anh mà là cô, những câu hỏi cứ lấn bấn vang lên.

- Xin lỗi, cô không được tự ý lên đây.

- Dừng lại. Để cô ấy đi. - Rigat xuất hiện vội vã ngăn cản hai lễ tân đồng thời chạy vội theo bước chân như bay của cô.

- Thiếu phu nhân. - Họ hốt hoảng chào cô và mở cửa, cũng không thông báo gì cho người bên trong.

- Special.. - Cô òa khóc.

- Queen. Bình tĩnh. - Anh đang ngồi ở bàn làm việc lạnh lùng nhìn vệ sỹ dám tự đẩy cửa bước vào nhưng nhanh chóng biến thành sửng sốt khi thấy cô, thấy cô chủ động tìm mình, thấy cô mất kiểm soát, hẳn chuyện gì kinh khủng lắm, anh nhớ tới bản lĩnh của cô, để cô rơi nước mắt không phải là chuyện đơn giản.

- Giúp em..

- Anh giúp. Từ từ nào. Nói anh nghe. - Anh bế cô đặt ngồi lên bàn rồi ôm cô vào lòng, truyền hơi ấm và sự vững chắc cho cô. Cứ như ngày xưa vậy. Ấm áp, tin tưởng và bình yên. Một thói quen bao năm vẫn thế, bất chợt lại như vừa mới ngày hôm qua, như chưa từng chia cắt, như không phải đã là chuyện của sáu năm về trước.

Hanse được triệu tập và vội vã đầy cửa bước vào, vệ sỹ chỉ kịp nói "Đừng" thì anh đã mở toang cửa và đầy ngạc nhiên. Vincent thở nhẹ buông cô ra và bước vào toalet, vò khăn ấm mang ra chậm chãi lau khuôn mặt cho cô để trở lại bình tĩnh.

- Hanse tôi cần hai mươi triệu, tiền mặt hoặc bất kể loại gì không theo dõi được, dễ sử dụng. Còn bốn mươi năm phút.

- Giám đốc. Chuẩn bị cho tôi hai mươi triệu tiền mặt. Hai mươi phút nữa tôi sẽ mang đi. - Hanse bước ra thực hiện ngay không cần chờ ý kiến của Carter và để lại cho hai người không gian riêng.

- Bình tĩnh nào. - Rồi anh hôn cô. Cô run rẩy dựa vào anh không biết vì nụ hôn với anh hay vì chưa bình tĩnh. Nhưng lòng cô tĩnh trí lại rất nhiều, vùi đầu vào ngực anh, vẫn mùi hương như năm nào, vẫn lồng ngực ấm êm, bình an như bao năm về trước, cô muốn trốn ở đây mãi.

- Hứa với anh. Bất kể chuyện gì hãy tìm đến anh. Đừng tự giải quyết như sáu năm trước. Nhớ chưa? - Cô khẽ gật đầu ngoan ngoãn và hít một hơi thật sâu.

- Chuyện gì anh cũng làm được cho em, anh không muốn em phải tự làm.. Đừng trốn anh nữa..

- Special, giờ không phải lúc, Richart. Tôi muốn nhìn kho vũ khí của anh. Việc này em phải tự làm. - Cô hôn anh rồi bước vội đi cùng với bọn họ sang kho vũ khí chọn đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play