Cô tỉnh dậy, giật tung tất cả mọi dây dợ khiến các bác sỹ được phen kinh hãi, mặc cho những lời khuyên can nhất thiết không truyền thuốc vào cơ thể, cô muốn tự mình phải vượt qua, và quan trọng hơn không muốn kẻ nào lợi dụng đường truyền để làm ảnh hưởng tới cô, đúng lúc đó Hanse tới.
- Queen, trông cô không ổn lắm? Sao lại không truyền thuốc và theo dõi?
- Tôi muốn xem ngưỡng của cơ thể mình tới đâu.
- Cậu ấy bận không tới được? - Hanse bối rối khi nhìn vào mắt cô.
- Tên Tagari đã nói những gì?
- Hắn chỉ nhắn một tin thôi, toàn bộ đồ đạc trong phòng làm việc đã bị cậu ấy đập tan tành.
- Nội dung?
- Cậu ấy luôn mất kiểm soát với những gì liên quan tới cô.. - Anh ngập ngừng không dám nói đôi mắt nhìn cô đầy buồn phiền.
- Hanse, làm ơn đi.
- Nốt ruồi đẹp thật. Và tao rất thích. - Hanse thu hết can đảm mới dám nói ra, anh biết tính cô, thẳng thắn đối mặt không thích vòng vo, có gì thì cũng cứ nói ra có thế mới xử lý được.
- Cảm ơn anh. Chăm sóc anh ấy giúp tôi. Về đi. Tôi muốn ở một mình. - Cô nhắm chặt mắt uất ức mà không thể nói được gì hơn, giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống.
- Tôi mang máy tính cho cô, làm gì đó cho khuây khỏa nhé, mai tôi lại tới.
- Gặp anh tôi cũng không được thoải mái. Đừng đến. Tôi ở đây vài ngày như thế sẽ tốt hơn.
Mắt cô nhòa lệ khi nói với Hanse, cô không thể chứng minh hay giải thích. Thế là hết. Hắn ta đã đâm cô một đòn trí mạng. Với tính cách của anh, cô và anh không bao giờ có thể trở về như xưa, thậm chí không còn ở được bên nhau, hoặc nếu có đó sẽ là địa ngục cho cả hai người. Chỉ một đòn, hắn loại bỏ được cả cô, loại bỏ được sự thông minh của Carter, thậm chí sẽ khiến anh điên cuồng hành động, và sai lầm sẽ tiếp nối sai lầm, đó chính là cơ hội cho các gia đình kia. Tất cả chỉ đưa đến một kết cục không tốt đẹp gì. Cô đau nhói trong tim, cô khóc cô bấu chặt lấy da thịt mình để kìm chế. Cô biết giải pháp tốt nhất là gì, đêm qua chính là tảng đá cuối cùng đổ xuống hồ tình yêu yên ả hạnh phúc của họ.
- Daniel, tôi đồng ý.
- Giọng sao thế?
- Tôi đang ở viện Niềm tin, tôi muốn càng sớm càng tốt.
- Chờ tôi. - Đầu dây im lặng một lúc rồi trả lời và cúp máy.
Cô lại lúc tỉnh lúc mê bỗng giật mình bởi tiếng mở cửa. Daniel bước vào trong vai một y tá, hắn tới để xác nhận thông tin của cô. Nhìn bệnh án, nhìn tay cô hắn ta lắc đầu.
- Cô phải ở đây ít nhất hai ngày nữa.
- Tôi có nhiều thời gian thế sao?
Cánh cửa bất chợt mở tung khiến cô giật mình còn hắn nhìn sang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Ai cho anh vào khi chưa được phép, Rigat?
- Dạ tôi xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không an tâm nên..
Cả hai nhìn nhau, bọn chúng rất cảnh giác sẽ là khó khăn cho cô khi muốn rời đi.
- Tôi không có thời gian để sắp xếp điểm đến.
- Thành phố P thì sao?
- Được, tôi có người mẹ nuôi ở thành phố K, cần anh đưa đi trước, hãy đến đó gặp bạn tôi, anh ấy sẽ cho biết nhiều thông tin hơn. - Cô nhấc điện thoại và gọi
- Josep, tập trung nghe em nói, nhìn người này, anh ấy sẽ đến tìm anh, thu xếp mọi thủ tục để đưa mẹ Jo ra ngoài cho em.
- Có chuyện gì thế tại sao em ở viện? - Anh hốt hoảng hỏi cô.
- Không có thời gian kể. Nghe em nói chưa?
- Sáng mai tôi có mặt. - Daniel lên tiếng. - Ngày mai sẽ xong việc mẹ cô. Chuyển hình ảnh bà ấy cho tôi. Cận mặt để làm giấy tờ. Ngày kia chờ tôi tới.
- Cảm ơn anh.
- Bằng mọi giá phải ở lại đây. Nếu cô về nhà tôi không thể đột nhập hay làm được gì đâu.
Hai ngày sau, trừ lúc cơ thể mệt mỏi và lịm đi, cô căng thẳng lo lắng và cố gắng xử lý mọi việc. Lại một lần nữa chạy trốn, lại lần nữa phải chuyển đi, bao giờ mới ổn định và bình yên đây. Không được phép khóc vào lúc này. Cô đau quặn lòng lại khi nghĩ đến việc xa anh, nhưng giờ làm gì còn thời gian, nén lòng lại, lên kế hoạch và tìm kiếm cũng như vá lại các kẽ hở. Trong những giấc mơ hình ảnh quấn quýt của hai người lại hiện về vuốt ve cô, xoa dịu trái tim cho cô, nhưng đến khi mơ màng thì thực tại phũ phàng khiến cô bầm dập lý trí. Anh yêu cô nhiều thế nào thì sẽ hận thù với cô cũng nhiều từng ấy nhất là khi động đến lòng cao cao tại thượng của anh.
Quan trọng nhất là tiền. Đã xong.
Gỡ toàn bộ cài đặt trên máy tính ở nhà và điện thoại của anh. Đã xong.
Nửa đêm hôm sau, Daniel báo cáo mẹ Jo đã an toàn tại điểm trung gian của một người bạn. Còn vài tiếng nữa cô không dám gọi anh. Sợ rằng nhỡ anh lao đến ngay giờ thì cô không biết phải xoay sở thế nào.
Cô phải đi vì tất cả mọi người, nếu Daniel có lừa cô thì coi như hắn có hai mươi triệu nhưng mọi người vẫn sẽ an toàn. Nếu đó là số phận. Mẹ Jo, con xin lỗi vì không bảo vệ được mẹ, nhưng nếu con an toàn mới nghĩ đến mẹ thì lúc đó quá muộn, cánh tay của anh sẽ vươn ra không cho phép con được gặp mẹ nữa. Cầu mong mọi sự êm xuôi để con có mẹ ở bên.
Specal, cảm ơn anh, anh đã giúp em thoát khỏi bệnh tật của tâm hồn và chữa lành cơ thể cho em. Cảm ơn anh đã mang đến cho em một tình yêu lớn lao, cho em niềm hạnh phúc tràn đầy khi được trốn trong vòng tay anh. Nhưng chúng ta không thể ở được bên nhau, cầu chúc cho anh sớm tìm được người phù hợp và đủ sức chống đỡ vượt qua mọi sự. Xin lỗi anh vì đã gây ra nhiều chuyện. Em yêu anh. Hãy quên em đi. Cô buông điện thoại xuống và nức nở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT