- Happse? - Bất chợt cô nhận được điện thoại của Jossep.
- Sao anh run thế, có chuyện gì?
- Bọn anh vừa thất bại một ca phẫu thuật cấp cứu.
- Em rất tiếc, có phải lúc nào cũng thành công đâu, bình tĩnh nào.
- Chuyện lớn lắm, em đến giúp anh được không?
- Em bay sang luôn, chờ em.
***
Cô mượn Columm máy bay để di chuyển, chưa đầy hai tiếng sau, cô đặt chân xuống thành phố Kentucky, 15 phút sau trực thăng đưa thẳng cô tới bệnh viện. Lần đầu tới đây nhưng cô không có tâm trạng nào mà thăm quan cũng như ngắm nhìn thành phố. Đã đến nơi nhưng không thể liên lạc được với anh, cô lên thẳng phòng làm việc cũng không thấy ai, điện thoại chỉ tút dài mà không nhấc máy, cô đang lo lắng tìm kiếm thì rất may gặp được một cô y tá, nghe nói, cả ekip đang ở trên tầng 25 từ sau cuộc phẫu thuật xong chưa hề đi xuống.
Thang máy mở, cô bước ra và giật mình khi thấy một tên mặc bộ đồ đen xì chặn ngay ở cửa với một thái độ lạnh lùng, nghiêm túc nhưng lịch sự và chỉnh chu:
- Không phận sự mời cô đi xuống.
- Tôi tìm bác sỹ Josep, nghe nói đang ở này.
- Là bác sỹ trong kíp mổ?
- Vâng?
- Mời cô để toàn bộ đồ đạc phía ngoài trước khi vào trong.
Tại sao an ninh lại phải tăng cường cẩn mật đến như thế này cơ chứ, thảo nào khiến Josep run lên, cô ngạc nhiên và tuân theo, nhân vật này là người như thế nào đây, bước theo tên thứ hai đến quầy lễ tân bỏ toàn bộ đồ đạc mình vào cái rổ, rồi được dẫn sang hành lang bên cạnh tiến về phòng họp. Hành lang phía này không biết có đến bao nhiêu tên mặc đồ đen như thế đang đứng rải ra khắp mọi chỗ. Cô rùng mình đứng sững lại. Hình ảnh này không thể của quan chức chính quyền, mà chỉ có.. lập cập cô lùi lại, linh tính cho cô biết nên quay trở ra và không nên dây dưa gì cả.
- Vào rồi không thể đi ra. - Kẻ bên cạnh lạnh như băng lên tiếng.
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng cao đầu bước theo chúng tiến vào và tự an ủi, mình đến vì Josep, mình đến vì Josep.. Phòng họp, nơi đó có khoảng 20 người đang ngồi co cụm với nhau, toàn là các bác sỹ và gia đình đã bị gọi tới, họ lo sợ và chỉ dám rì rầm nói chuyện.
- Happse! - Josep lên tiếng và vẫy cô vào góc của anh.
Đó là một bệnh nhân ngoài 60 tuổi, vào khám vì sốt và mệt mấy ngày liền không có dấu hiệu thuyên giảm, khi khám chuyên sâu phát hiện trong não có khối u ác đang gây tác động lớn lên thần kinh của ông ý, lập tức Josep được gọi để tham gia vào việc mổ khẩn cấp, nhưng phẫu thuật đã không thành công, mặc dù chưa được điều tra nguyên nhân chết cũng như nguyên nhân thất bại của cuộc phẫu thuật, nhưng nghe nói đó là một gia đình có tiếng giàu có quyền lực, đã nhốt cả ekip bác sỹ vào mà không ai dám ngăn cản, đồng thời người nhà cũng bị gọi tới, không hiểu mục đích để làm gì. Đó là chuyện của cách đây mấy tiếng rồi, họ vẫn đang bị nhốt, lãnh đạo bệnh viện cũng đã bị gọi đến phòng bên, chưa biết rõ tình hình thế nào, một cuộc điều tra đang gấp rút được tiến hành. Mỗi bác sỹ phải gọi một người nhà đến, và không hiểu tại sao, khi đó Josep chỉ nghĩ đến cô, trong thâm tâm của anh chỉ có cô mới giải quyết được tình huống này, anh xin lỗi cô vì đã kéo cô vào cuộc.
Cánh cửa mở ra, là người đứng đầu nhóm mổ, anh bị gọi đầu tiên, cô cũng bước theo sang phòng bên cạnh. Trận chiến bắt đầu, phải bình tĩnh để còn giúp Josep, cô tự nhủ và hít vào một hơi thật sâu, nguy hiểm nhất là muốn đền mạng, còn lại thì đều có thể thương lượng được.
Trong phòng có 4 người đàn ông đang ngồi, không khí xung quanh lạnh như băng từ uy lực của người ngồi ở giữa phát ra, có lẽ đó là người đứng đầu, hắn cao hơn những người khác một chút, nhưng khí chất thì dũng mãnh vô cùng, khiến cho những người ngồi bên, mặc dù là người cùng phe và có lớn tuổi hơn nhưng cũng im phăng phắc, mọi việc nhất động đều nhìn hắn đoán ý.
Josep chưa bao giờ gặp phải những tình huống như thế, anh đối diện với sống chết của bệnh nhân thì nhiều, nhưng đối mặt với sinh tử của bản thân thì đây là lần đầu tiên, từ lúc bị nhốt anh đã sợ, giờ lại gặp mãnh lực của người kia phát tiết ra, anh run, nắm bàn tay cô để lấy can đảm mới bước được vào đến đây và cũng vì quyền lực tối thượng của người ngồi kia mà không dám ngước lên, từ từ cúi đầu tự ngồi xuống ghế mà không chờ câu nói.
Cô thì lại không, ngay từ khi nhận định chúng là một băng nhóm tội phạm lớn, cô muốn bỏ về, lúc ấy nghĩ ngay đến tên Cantona và sợ, nhưng nhìn đội quân quy củ và nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, không hiểu sao cô lại yên tâm, tĩnh trí trở lại và bình tĩnh lạ thường, hẳn chủ nhân của chúng phải là người khó tính, nghiêm túc, chỉnh chu nên mới đào tạo được lớp nhân viên như thế, cô nhớ đội quân của cha ngày xưa, và tò mò muốn biết con người đó như thế nào.
Khi bước vào cùng anh, cô thoáng thấy ánh mắt của hai người ngồi giữa ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất, đổi lại sau đó họ xoáy vào cô nhiều hơn để quan sát và phán đoán, cô nhìn thẳng vào tên cầm đầu. Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, nhưng đường nét thì ngạo mạn, khí thế mạnh mẽ phát tiết ra xung quanh, lạnh lùng như băng giá, đôi mắt nhìn xoáy như sư tử đầy uy quyền, đuôi mắt vút dài hơi xếch, con ngươi đen láy, rất có thần khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng trong ánh mắt hôm nay có một chút kỳ dị khi nhìn vào cô. Khuôn mặt tựa như tượng điêu khắc của người con trai ấy. Sóng mũi thẳng tắp nhờ ánh sáng phản chiếu càng lộ ra vẻ mạnh mẽ, làm cho người đối diện phải nổi da gà vì cái liếc nhìn của anh ta. Hai mắt đen nhánh tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy, trong con mắt thỉnh thoảng hiện lên một ánh lửa, thần bí khó lường. Đôi môi mỏng màu đỏ thẫm. Vẻ đẹp của sự lạnh lùng, tàn nhẫn và chết chóc. Từ anh ta toát ra một mãnh lực kinh khủng của một con mãnh thú săn mồi.
Cô là ai chứ, cô đã tiếp xúc với đủ mọi hạng người, uy lực có hèn hạ có, chết chóc có thân thiện có, cao cao tại thượng có mà thấp kém cũng có, lúc ấy cô nghĩ đến cha cô đến Columm, đến tên Catona rồi Richarter, nghĩ đến mẹ Jo và mẹ Smith, cô thở dài quan sát hắn một chập rồi cũng từ từ ngồi xuống theo Josep mà không tỏ ra sợ hãi, run rẩy hay bối rối, hắn chẳng thể uy hiếp được cô. Điều đó khiến cho hai người đàn ông chính giữa ngạc nhiên và có phần xem trọng cô hơn.
Josep được hỏi và từ từ thuật lại quá trình phẫu thuật của mình, nói đến chuyên môn anh vững dạ hơn, bình tĩnh và mạch lạc, vẫn nắm lấy tay cô trong lúc trả lời. Cô cứ có một cảm giác là lạ, bất kể khi nào cô ngước nhìn lên, hắn ta cũng đang chăm chú quan sát cô, không đọc được mắt hắn nghĩ gì cô có chút bối rối, hắn cũng không hề né tránh mắt cô mà xoáy vào cũng vừa muốn khai thác nội tâm của cô, cô nhìn lại hắn một lượt rồi lại dửng dưng quay sang nghe Josep, còn hắn ta, có vẻ không hề lắng nghe anh nói mà đang toan tính điều gì đó, bấn loạn, mông lung, khó nắm bắt.
- Ra ngoài.
Hắn bất chợt mở lời ra lệnh trong khi Josep đang nói nửa chừng, giọng nói chậm chãi, vừa phải nhưng cũng đủ làm anh giật mình và mấy người ngồi bên quay lại nhìn có vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn đang nhìn cô không chớp mắt, Josep cũng phát hiện ra điều đó và quay sang cô lo lắng định nói.
- Đi thôi. - Cô bấm tay ngăn anh lại không cho nói câu gì, rồi cả hai buông tay ra và cô đường hoàng đứng dậy bước ra ngoài, Josep đi vội theo sau.
Phía bên kia hai người ngồi giữa đang trao đổi công việc với nhau, một cuộc chiến thực sự đang diễn ra, họ cứ rì rào bàn tán, trao đổi, lên kế hoạch rồi gạt bỏ rồi xây lại. Một tiếng đồng hồ sau, cánh cửa phòng họp lại mở ra, một tên vệ sỹ bước vào mời cô đi ra, khiến mọi người đều sửng sốt, vỗ nhẹ tay Josep động viên, cô bước ra mà chính mình cũng không hiểu tại sao lại bị gọi, chắc chắn liên quan đến ánh mắt nhìn của hắn, ý gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT