Kiều Hựu An trừng lớn mắt, đột nhiên khóc lóc muốn tới ôm anh: “Hàm Giang, có phải anh đã trở lại rồi hay không? Anh nhớ ra rồi đúng hay không? Anh mau nghĩ cách mang em ra đi, câu chuyện không nên trở thành thế này, Tạ Miêu có vấn đề, cô ta là yêu quái!”Lúc này thấy dáng vẻ điên khùng si mê của cô ta, Cố Hàm Giang còn cảm thấy vô cùng chán ghét.Cô ta là thứ gì,xứng để so sánh với Miêu Miêu sao?Cho dù những gì cô ta nói đề thật sự tồn tại, cho dù Miêu Miêu thật sự là yêu quái, trong lòng anh cũng sẽ không có một chút dao động.Người anh yêu, trước nay chỉ là người phụ nữ nhỏ bé trong lòng ngực, không liên quan đến chuyện cô là ai.Nắng sớm vào phòng, anh mở to mắt, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng trên gối.Dáng vẻ cô dựa sát vào anh bình yên như vậy, thích ý, tin cậy, như yên tâm giao tất cả của mình cho anh.Cô mới là người giúp anh bắt được đặc vụ, giúp anh tìm em gái và cứu An An.Cô mới đúng là người anh nguyện ý nắm tay đi cả đời.Cố Hàm Giang nhẹ nhàng dắt tay Tạ Miêu, đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay của cô: “Học kỳ này kết thúc, chúng ta kết hôn đi.”m thanh rất nhẹ, như đang nỉ non nhưng đầu ngón tay của người trong lòng ngực giật giật, vô ý thức nắm lại: “Ừm.”Một giây kia, khóe môi của anh tràn ra nụ cười tươi, chỉ cảm thấy cả đời này của mình đã viên mãn rồi.Đêm nay qua không bao lâu, nhân viên giam giữ gián điệp ở trại giam đặc biệt báo tin, Kiều Hựu An tự sát.Cố Hàm Giang nghe xong thì mí mắt cũng không động đậy chút nào, chỉ thuận đường đến cửa hàng bánh, mua kem cho Tạ Miêu.Thời gian dần vào bảy tháng, trường học cho nghỉ hè, Cố Hàm Giang cũng tìm thời gian lái xe về thôn Bắc Xá với Tạ Miêu.Mùa hè tỉnh Băng mát mẻ hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng hai ngày này Đại Hoàng vẫn như cà tím phơi sương, uể oải ghé vào trong ổ.Tạ Kiến Trung mặc quần xà lỏn ngồi xổm bên ổ chó nhìn rất lâu, hỏi anh ruột nhà mình: “Anh, Đại Hoàng nhà mấy tuổi?”“11-12 tuổi.” Tạ Kiến Quân nói: “Anh nhớ rõ năm ấy chị mới đi học thì em cứ đòi.

Lúc ấy chị vừa đi thì em cũng gào thét, khóc mồ hôi đầy đầu, bà không còn cách, chỉ có thể tìm chó chơi với em.” “Chuyện qua bao lâu rồi, anh có thể đừng nhắc lại hay không?”Tạ Kiến Trung bất mãn liếc mắt cậu một cái, lại quay đầu lại lo lắng sốt ruột nhìn Đại Hoàng: “11-12 tuổi, Đại Hoàng cũng con chó già rồi.

Anh, anh nói xem hai ngày nay nó không ăn cơm, đuôi cũng không nhấc nổi, có phải lớn tuổi quá, sắp không xong rồi hay không?”Cậu vừa dứt lời, Đại Hoàng liền dùng hành động thực tế, chứng minh cho cậu biết mình có được hay chưa.Nó đang nằm bò, đột nhiên cao chân chạy đi ra ngoài, đáng tiếc không nắm chắc khoảng cách, bị xích chó túm về.Nhưng cậu giữ không thả, nó vừa kéo xích chó vừa điên cuồng rít gào, rất giống trộm vào nhà.“Đây là sao vậy?” Hai anh em bị hành động của nó dọa sợ, vội quay nhìn ra cửa.Tạ Miêu mặc áo sơ mi trắng xắn nửa tay áo, ở dưới mặc quần đùi, xách túi đi đến, vừa đi vừa cười nói: “Em biết mà, anh mới đến một lần, chắc chắn Đại Hoàng muốn cắn anh rồi.Anh nói xem anh chọc gì mà nó mang thù đến bây giờ hả?”“Chị trở lại rồi?”Đôi mắt hai anh em cùng sáng ngời, Tạ Kiến Trung còn chân chó chạy tới giữ túi cho cô: “Em tới đây.”Tạ Miêu tiện tay đưa cho cậu, thấy Đại Hoàng còn gấu gấu sủa như điên, qua sờ đầu nó: “Được rồi, họng mày không đau à?”Đại Hoàng tỏ vẻ nó không đau, nó còn có thể kêu 500 năm nữa.Cố Hàm Giang không vào trước mà là mở cốp xe, dọn ra thùng giấy lớn bên trong.Tạ Kiến Trung không khỏi tò mò: “Chị, hai anh chị mang gì về vạy?”“Chị mua một cái Tivi.” Tạ Miêu nói, cười nhìn Tạ Kiến Quân: “Em giúp anh Hàm Giang nâng đi.”“Được.” Tạ Kiến Quân gật đầu đi ra ngoài.Tạ Kiến Trung cũng muốn giúp đỡ nhưng trong tay còn cầm túi của Tạ Miêu, chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh: “Tivi? Tivi là gì?”“Là Tivi màu.”Cố Hàm Giang vừa tiến đến, Đại Hoàng lại trở về trạng thái cuồng chiến, không ngừng nhe răng với anh, thể hiện một bộ mặt hung ác, Tạ Miêu chỉ có thể túm lấy dây xích của nó: “Tao nói này Đại Hoàng, hôm nay mày sao vậy? Trước kia anh ấy tới mày cũng không dữ như vậy? Tiêm máu gà à?”“Tiêm máu gà gì? Hai ngày này nó héo, em cho rằng nó già rồi, sắp không xong.” Tạ Kiến Trung bĩu môi.“Thật ư?” Tạ Miêu không tin: “Sao bây giờ nó lại có tinh thần vậy?”“Sao em biết được.”Mọi người mang thùng giấy to vào phòng Vương Quý Chi, dọn một chỗ trống rồi mở Tivi ra.“Lớn như vậy ư?” Tạ Kiến Trung gào to.Tạ Kiến Quân cũng hỏi: “To bao nhiêu inch vậy?”"21.”Tạ Miêu nói, quét một vòng trong phòng: “Đặt bên cửa sổ đi, ngồi ở trên giường xem khá tiện, tín hiệu cũng không cần để dài.”Cố Hàm Giang “Ừm” một tiếng, đi ra ngoài cầm dây anten, lắp đặt vào .Vương Quý Chi nói chuyện xong cũng đi vào, thấy Cố Hàm Giang đứng ở trên ghế loay hoay với dây anten, Tạ Miêu đứng ở một bên.Bà sửng sốt: “Miêu Miêu trở lại rồi ư?”Tạ Miêu nghe vậy quay đầu lại: “Bà nội, bà Triệu.”Bà Triệu ai một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Giang: “Mấy đứa làm gì đấy? Lắp dây anten à?”“Vâng.” Tạ Miêu gật đầu.Bà Triệu lập tức vui như nở hoa: “Nhà mọi người cũng mua tivi sao? Tôi đã nói mọi người nên mua sớm mà.”“Không phải vì tụi nó còn chưa học cấp 3 xong, sợ bọn nó phân tâm sao?” Vương Quý Chi cười.Tạ Kiến Trung trong phòng nghe tiếng nói chuyện, vội ló đầu ra: “Không phải TV trắng đen mà là tivi màu, có màu!” Khoe khoang đầy mặt.“Có màu ư?”Đầu năm nay nhà ai có tivi trắng đen thì người tới xem tivi đều có thể trải dài từ trong phòng ra ngoài phòng, bà Triệu muốn thấy tivi nên liền vào xem.Vừa lúc lúc này Cố Hàm Giang cũng làm xong dây anten, trong TV đã có người.

Bà nhìn lên, thật đúng là có màu, lập tức không muốn động đậy đôi chân nữa.Chờ Tạ Vệ Quốc, Tạ Vệ Dân và Trình Lập Xuân từ ruộng về, phòng của Vương Quý Chi đã đầy người tới xem tivi, vô cùng náo nhiệt.Tạ Vệ Dân cũng xem, đang muốn hỏi ai mua, Cố Hàm Giang gọi ông lạ: “Bố.”Lúc ấy ông liền sửng sốt: “Con kêu chú là gì?”“Bố.” Chàng trai dắt tay Tạ Miêu: “Lần này con đến đây để cùng Miêu Miêu đi lĩnh chứng.”Một tiếng bố, một câu đi lĩnh chứng, liền khiến Tạ Vệ Dân chết đứng.Giờ phút này tâm trạng của Tạ Vệ Dân quả thực giống như Đại Hoàng, hận không thể lập tức cắn chết thằng nhóc đáng giận trước mặt này.Ông cố gắng đề nặng lửa giận, muốn mượn việc nhiều người nói trong nhà mà bỏ qua những lời này.Cố Hàm Giang lại nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Con và Miêu Miêu đã đính hôn từ nhỏ, đến bây giờ đã mười sáu năm.

Con muốn đi với cô ấy 86 năm, 96 năm, thậm chí càng lâu hơn.

Bố, chúng con đủ tuổi rồi, bố giao cô ấy cho con đi.”Tiếng tivi và tiếng nói chuyện bay ra khỏi cửa sổ rộng mở, Tạ Miêu đứng ở dưới hiên chỉ có thể nghe thấy âm thanh kiên định của người đàn ông mình yêu.Cô nhớ tới một lời bài hát.“Từ bây giờ, đôi ta hứa hẹn trăm năm.

Ai chết năm 97 tuổi, chờ ba năm trên cầu Nại Hà.”Nếu đã xác định là người này, sớm hay trễ mấy năm thì có liên quan gì chứ.Cô đột nhiên cười, đan mười ngón tay với Cố Hàm Giang: “Bố, con cảm thấy, chính là anh ấy ạ.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play