Trên khung cửa phòng, rõ ràng có một vết máu chưa khô.

Chỉ là phòng ở nhà họ Kiều không tu sửa rất lâu nên màu sơn sẫm lại, không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý.

Nghĩ đến động tác nhìn lén của em trai Kiều Hựu An, trong lòng Tạ Miêu lập tức có suy nghĩ không ổn.

Sắc mặt Cố Hàm Giang cũng thay đổi.

Anh đứng lên, quăng cái ly trong tay lên mặt đất, nhân lúc mẹ con nhà họ Kiều còn ngây người mà nhanh chóng vào trong phòng.

Lúc đó em trai Kiều Hựu An luống cuống, duỗi tay muốn cản anh lại.

Mẹ Kiều cũng biến sắc: “Cậu muốn làm gì?”Cố Hàm Giang không nói lời nào, chỉ đen mặt đẩy em trai Kiều Hựu An ra, nhấc chân đá cửa phòng ra.

Cùng thời gian, Tạ Kiến Quân cùng Tạ Kiến Trung cũng nhanh chóng đứng dậy, mỗi người đè mẹ con nhà họ Kiều lại.

“Rầm” một tiếng, cửa gỗ bị đá văng, đập vào tường lại đột nhiên bắn ngược trở về.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, phòng trong lại không có ai, không có Phó Linh, cũng không có đồng lõa sẽ xuất hiện trong tưởng tượng.

Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu đồng thời chau mày.

Mẹ Kiều bị đè lại thấy vậy, lập tức khóc lớn lên: “Không muốn sống nữa, thật không muốn sống nữa! An An mới vừa ra đi, người khác liền tới đám tang của con bé gây chuyện, đây không phải là muốn mạng của tôi sao?”Bà ta không nhắc tới hai chữ An An còn đỡ, nhắc tới, không khí quanh người Cố Hàm Giang lập tức lạnh như băng.

“Câm miệng!”Anh lạnh giọng nói, vào phòng liền cửa tủ quần áo.

Không có, không có! Kéo hết hai tủ quần áo ra, bên trong ngoại trừ quần áo, cái gì cũng không có.

“Mấy người muốn làm gì? Vào nhà cướp đồ sao? Nhà của chúng tôi thế nào không lẽ cậu! ”Mẹ Kiều lại muốn kêu khóc, kêu bị Tạ Kiến Trung mất kiên nhẫn che miệng.

Lúc này, Cố Hàm Giang đã tìm khắp nơi có thể giấu người trong phòng, lại không thu hoạch được gì.

Anh cau mày lần nữa nhìn vết máu còn đọng trên khung cửa, đang chuẩn bị đến chỗ khác tìm xem, Tạ Miêu đột nhiên tinh mắt nhìn thấy vết máu nhỏ trên nền xi măng cạnh giường: “Giường, lật giường lên!”Em trai Kiều Hựu An đang bị che miệng thì trắng mặt, bên kia, Cố Hàm Giang một phen kéo chiếc giường thấp lên.

Không khí dừng lại trong một cái chớp mắt, đừng nói là Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu, ngay cả Tạ Kiến Quân cùng Tạ Kiến Trung cũng giận đỏ mắt.

Trong một diện tích vừa hẹp vừa nhỏ, hai mắt cô gái nhắm nghiền, bị cuốn thành một tư thế vặn vẹo hết mức, nhét ở bên trong.

Không gian của ngăn giường nhỏ hợp không chứa đủ thân thể của cô ấy, bị uốn đến mức không có khe hở.

Mà trên thái dương và miệng của cô ấy còn ở không ngừng chảy máu, màu máu chói mắt đỏ thắm trượt theo gò má tái nhợt.

Tạ Miêu nặng lòng, chỉ cảm thấy ầm ầm, đầu váng mắt hoa.

Vẫn là Cố Hàm Giang miễn cưỡng kiềm nén cảm xúc, cứng đờ đi lên trước, chậm rãi duỗi tay, dò xét hơi thở của cô ấy.

Trái tim của Tạ Miêu lập tức kẹt trong cổ họng.

Một giây, hai giây, ba giây! ! Thời gian trở nên vô hạn trong lòng mọi người đang có mặt ở đây.

Qua không biết bao lâu, Cố Hàm Giang buông tay, thẳng sống lưng sắp suy sụp: “Còn sống.

”Dây thần kinh căng chặt của Tạ Miêu lập tức thả lỏng hơn phân nửa.

Cô có cảm giác toàn thân nhũn ra, lại cắn răng lấy tinh thần tiến lên, cẩn thận giúp Cố Hàm Giang mang người ra.

Ngăn giường quá mức nhỏ hẹp, mang người ra còn khó khăn hơn đưa vào rất nhiều.

Tạ Miêu và Cố Hàm Giang hợp sức nửa ngày, Phó Linh lại không có chút phản ứng nào, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

“Con bé như vậy không ổn rồi, lập tức đưa đi bệnh viện.

”Tạ Miêu móc khăn tay giúp Phó Linh ấn lên miệng vết thương trên trán, nói nói, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Cô rất ít khóc, nhưng lo lắng, đau lòng, phẫn nộ đều xuất hiện, cảm xúc đã mất khống chế.

“Em băng bó miệng vết thương cho con bé một chút, dùng khăn quàng cổ che kỹ ra ngoài, Kiều Hựu An và một người em khác của cô ta vẫn chưa tìm được.

”Vào lúc này, đầu óc của Cố Hàm Giang lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ có âm thanh quá mức lạnh lùng chứng minh anh đang rất kiềm chế.

Tạ Miêu gật đầu, hít sâu điều chỉnh cảm xúc của mình, không nói gì, tạm thời che kỹ miệng viết thương của Phó Linh rồi dùng khăn quàng cổ che mặt cô ấy lại.

Cố Hàm Giang tìm một chiếc áo khoác kiểu nam che lên người Phó Linh, tự mình bế cô ấy ra ngoài.

Đặt cô ấy lên ghế sau xe, anh dặn dò người cảnh vệ: “Đến bệnh viện gần nhất, ngay lập tức.

” Lại chuyển sang Tạ Miêu: “Em trông chừng một chút.

”“Em biết.

” Tạ Miêu mang lo lắng nắm chặt tay anh: “Còn chưa điều tra rõ chuyện, đừng làm lớn ảnh hưởng tới mạng người.

”"Ù.

”Cố Hàm Giang gật gật đầu, nhìn Tạ Miêu lên xe, cẩn thận đỡ đầu Phó Linh, đóng cửa xe xoay người đi.

Chờ anh trở lại nhà họ Kiều, Tạ Kiến Quân đã dùng giẻ lau ngăn chặn miệng của mẹ Kiều, đang lấy quần áo trói tay bà ta.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play