Anh lập tức rút tay về, môi mỏng nhếch lên, dáng vẻ không vui cho lắm.

Tiền Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, lập tức hừ lạnh một tiếng, lườm Tạ Miêu một cái.

Tạ Miêu có chút cạn lời: “Suốt ngày gặp người là lườm, không đau mắt à?”Kể từ lần bị vả mặt đó, Tiền Lệ không tiếp tục nói Cố Hàm Giang nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, nhưng mỗi lần gặp cô thì đều không có sắc mặt gì tốt.

Tiền Lệ vốn đã mang tâm trạng không tốt, nghe Tạ Miêu nói như vậy, lập tức trừng qua đây: “Cô nói ai?”“Ai trả lời thì là nói người đó.

”Tạ Miêu không muốn nhìn thấy cô ta, nói với Cố Hàm Giang: “Đi thôi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.

”“Tạ Miêu, có phải cô đang gây chuyện không?”Tiền Lệ đặt mạnh cái chậu xuống đất, đang muốn chống nạnh cãi nhau với Tạ Miêu thì đột nhiên bị Cố Hàm Giang liếc một cái đầy lạnh lùng.

Lời đã ra đến khóe miệng nhưng không hiểu sao lại nghẹn vào, đợi đến lúc cô ta phản ứng lại thì hai người đã một trước một sau đi xa rồi.

“Ánh mắt kia của cậu là gì? Muốn giết người à? Không phải tôi chỉ nói mấy câu với Tạ Miêu thôi hả?”Tiền Lệ tức giận đến mức dùng sức đá hòn đá dưới chân, không cẩn thận đá phải hòn to, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt, không động đậy được nữa.

Tiền Lệ chỉ cảm thấy hôm nay xui xẻo, chỗ nào cũng không hài lòng.

Bên kia, Tạ Miêu đã đi được một đoạn nhưng tâm trạng vẫn chua hoàn toàn bình thường trở lại.

Cô nghĩ đến cốt truyện trong sách.

Nữ chính Kiều Hựu An trong sách là y tá, làm việc tại bệnh viện quân khu ngay ở chỗ Cố Hàm Giang.

Tạ Miêu không biết rốt cuộc cô ấy có phải là người em gái mà Cố Hàm Giang muốn tìm hay không, mà Cố Hàm Giang không tham gia vào quân đội, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đối với anh đây.

Đang suy nghĩ, đột nhiên có người nhào tới từ sau lưng, chặn ngang bế cô lên.

“A!” Tạ Miêu kinh hô một tiếng nho nhỏ, người nọ đã ôm cô xoay một vòng.

Mùa hè, cây xanh tươi tốt, hoa dại nở rộ, trong lúc nhất thời, toàn bộ xoay tròn trước mắt cô.

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của thiếu niên ngay ở sau tai mình, mang theo ý cười không thể nhận nhầm: “Anh thi đỗ rồi, Miêu Miêu, em có vui không?”Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu thấy Cố Hàm Giang vui vẻ như vậy, khuôn mặt mà bình thường lúc nào cũng chứa tia u ám trở nên phơi phới vì vui vẻ.

Mãi cho đến khi về đến nhà, cảm giác chóng mặt ngay lúc đó và dáng vẻ thoải mái hiếm thấy của anh vẫn còn lưu lại trong não cô.

Có thể vào Bắc Đại, anh vui như vậy ư?Cô cố gắng làm cho tâm trạng trở lại bình thường, vừa vào cửa, đã phát hiện em dâu Hoàng Liên Hoa của nhà mẹ đẻ Lưu Chiêu Đệ lại tới.

Lần này Hoàng Liên Hoa không dẫn theo con trai Lưu Đại Phong, nhưng ánh mắt luôn đảo đi đảo lại xung quanh Tạ Miêu, cũng không biết đang có ý đồ gì.

Thấy Tạ Miêu quay về phòng của mình, bà ta mượn cớ muốn mượn vở ghi chép lúc học cấp hai của Tạ Miêu cho con gái, rề rà đi vào theo.

“Miêu Miêu này, sang năm cháu và Tiểu Cố đều đủ tuổi kết hôn rồi, dự định khi nào làm hôn lễ thế?”Vốn dĩ Tạ Miêu đang tìm vở ghi chép, nghe vậy thì dừng động tác lại: “Thím Hoa Liên, thím hỏi cái này làm gì vậy?”“Không làm gì, chỉ là quan tâm cháu một chút thôi.

”Mắt của Hoàng Liên Hoa nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói.

“Thím nghe người ta nói, thằng bé Tiểu Cố kia thi lên đại học rồi, còn là đại học tốt nhất cả nước đấy.

Nó phải quay về Bắc Kinh, đến lúc đó càng gặp gỡ với nhiều cô gái hơn, trái tim ấy mà, nói không chừng là chạy mất luôn, cháu hải nhanh chóng nghĩ cách đi.

”“Nghĩ cách gì?”Tạ Miêu không biết trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì, cô vẫn bình tĩnh thản nhiên.

Hoàng Liên Hoa lại tưởng rằng mình nói trúng tim đen của cô, ép giọng xuống thấp hơn: “Đàn ông bất kể lớn nhỏ, đều chỉ một loại mà thôi, không ai không thích ăn mặn.

Chỉ cần cháu chiều nó, nhà nó cần thể diện như vậy, chắc chắn sẽ phụ trách……”Tạ Miêu nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không có một cái nào khiến cô run rẩy hơn ý đồ chân thật mà bà ta vừa lộ ra.

Bác dâu cả của cô có rất nhiều kế vặt, nhưng cùng lắm chỉ nói đi nói lại trước mắt mẹ cô và bác cả của cô, không thể gây lên sóng gió gì.

Nhưng em dâu của bác dâu cả nhà cô lại bảo cô và Cố Hàm Giang gạo nấu thành cơm, ép nhà họ Cố cưới cô.

Ánh mắt của cô lạnh xuống trong nháy mắt: “Nhà họ Cố cần thể diện, nhưng cháu thấy thím nói những thứ này với cháu thì chẳng cần chút mặt mũi nào.

”“Thím chỉ muốn tốt cho cháu thôi, cháu nói cái gì thế?”Hoàng Liên Hoa không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, sắc mặt liền thay đổi.

Nhưng Tạ Miêu hoàn toàn không muốn tiếp tục nghe bà ta nói chuyện, nhanh chân xông ra khỏi phòng, đi ra sân tìm Vương Qúy Chi.

Hoàng Liên Hoa âm thầm kêu một tiếng không tốt ở trong lòng, vội vàng đuổi theo: “Miêu Miêu, Miêu Miêu, cháu làm gì thế?”Bà ta tưởng rằng các cô gái bình thường hoặc là nghe không hiểu hoặc là nghe hiểu nhưng cũng không tiện nói với người khác.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play