Chàng trai đứng trước cửa có mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc bén như kiếm, đôi mắt sâu hút như đầm nước lạnh, đẹp trai đến mức sắc sảo.
Rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhưng anh đứng thẳng tắp ở nơi đó lại như mũi kiếm lạnh lẽo bổ thẳng trước mặt.
Tạ Miêu bị cái nhìn như có thực thể gì đó của cậu khiến cho ánh mắt của cô vô thức lóe lên.
Khi cô đang muốn tránh đi thì tự dưng nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng phải Cố Hàm Giang đi tỉnh rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở đây?Không đúng, cho dù anh không đi tỉnh, thì cũng không nên ở trước cửa lớp bồi dưỡng toán trường trung học số hai thành phố của bọn cô chứ.
Trong thời gian Tạ Miêu đang ngây ngẩn thì Triển Bằng đã thấy chàng trai đang đứng ở cửa theo ánh mắt của cô, “Cậu quen à?”Tạ Miêu không hề có ý che giấu sự ngạc nhiên trên mặt, bất kì ai cũng có thể nhìn ra đây không phải là phản ứng bình thường khi nhìn thấy một anh chàng lạ hoắc.
“Quen.
”Tạ Miêu gật đầu, đang định bước nhanh ra đó, chàng trai đã đưa ngón tay thon dài lên, mặt không chút biểu cảm gõ cửa phòng học đang mở rộng, “Làm phiền một chút, tôi tìm Tạ Miêu.
”Giọng nói của anh hơi lạnh, giống như một cơn gió ùa vào, phút chốc khiến căn phòng trở nên yên ắng.
Những con người đang nằm đơ trên bàn như xác chết, hoặc là đang nói chuyện, hoặc là thu dọn đồ chuẩn bị ra về đều nhìn về phía cửa.
Sau đó, từng cái đầu lại đồng loạt nhìn về phía Tạ Miêu, “Tạ Miêu, tìm cậu kìa.
”Tạ Miêu cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người tựa hồ hơi hóng hớt, cô vội vàng đi ra khỏi phòng, “Thế tớ đi trước đây.
”Đến khi không cảm nhận được những ánh mắt dõi theo phía sau, cô mới thở phào một tiếng, hỏi Cố Hàm Giang: “Sao anh lại đến đây?”Cố Hàm Giang mím môi, vốn dĩ có chút không muốn nói chuyện, nhưng khi khóe mắt liếc thấy bóng người phía sau Tạ Miêu thì anh lại đổi ý.
Anh nhíu mày, vừa như là không vui, vừa như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới nhẹ giọng, “Miêu Miêu, gặp anh làm em không vui sao?”Ơ kìa!Cái giọng điệu quái quỷ gì vậy? Cố Hàm Giang bị vong nhập rồi hả?Trời thì nóng, nhưng Tạ Miêu nghe xong lại rùng mình, một lớp da gà nổi lên trên cánh tay.
Thấy biểu cảm của cô như vậy, Cố Hàm Giang càng nhíu mày chặt hơn, “Không nói trước với em nên em giận hả?”Lần này cô lại muốn đưa tay sờ lên trán anh xem có phải sốt không như anh làm ngày hôm trước.
Chỉ có điều cô chưa kịp hành động thì Triển Bằng đã lướt qua người cô, còn ngoái đầu nhìn cô một cái.
Tạ Miêu nhớ đến câu nói không rõ nguyên do của Cố Hàm Giang vừa rồi, bỗng nhiên thấy lúng túng.
Tạ Miêu không muốn nói chuyện, Cố Hàm Giang cũng không lên tiếng.
Hai người đi thẳng ra khỏi tòa nhà, đến đứng ở một bóng râm dưới mái hiên, Tạ Miêu mới mở miệng hỏi anh: “Không phải anh đi tỉnh rồi à?”“Vừa về, trùng hợp đi ngang qua.
”Ánh mắt của Tạ Miêu có chút nghi ngờ rơi trên bàn tay trống không của anh.
Cố Hàm Giang thấy thế, biểu cảm như thường nói: “Hành lý để ở nhà khách, anh muốn đi đây đó trong thành phố.
”Ở nhà khách?Thế là ngày mai chuẩn bị về rồi.
Bây giờ mới buổi trưa, dù có đi tàu hay xe khách đều có thể về thôn Bắc Xá kịp.
Ở nhà khách trong thời đại này cần có thư giới thiệu, rất phiền phức.
Tạ Miêu cũng không biết đối phương ở lại thành phố trong bao lâu, có phải vì mình không, trong lòng cô nhất thời có chút hoảng loạn.
Nhưng lúc này Cố Hàm Giang đang nhìn cô, “Không dẫn anh đi thăm trường em à?”“Đi chứ.
”Tạ Miêu vội vàng định thần lại, “Nhưng anh sắp thi đại học rồi, trường này chắc chắn không so được với đại học.
”Hai người đi dạo sơ qua một vòng trong trường, Tạ Miêu lại dẫn Cố Hàm Giang đi xem những chỗ gần trường.
Cố Hàm Giang mua một ít đồ trong một tiệm bách hóa để tặng cho bà Ngô, sau đó mời Tạ Miêu đi ăn với lý do cảm ơn.
Tạ Miêu có hơi do dự, “Cưa đôi đi, em có mang tiền và phiếu ăn.
”Cố Hàm Giang nghe thế thì mím môi, “Trưa anh mời, tối em mời.
”“Thế cũng được.
”Tạ Miêu gật đầu, đi được hai bước mới phản ứng lại.
Trước đó bọn họ căn bản không nhắc đến bữa tối, tại sao chỉ với vài câu nói mà cả hai bữa hôm nay đều phải ăn ở ngoài vậy?Tạ Miêu không thể không nghi ngờ Cố Hàm Giang đang tính kế với cô.
Nhưng người này rất đơn độc, kiệm lời, bình thường rất ít qua lại với người khác, nhìn thế nào cũng chẳng giống người tính kế người khác.
Cho đến khi đi đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh, Tạ Miêu vẫn chưa rõ rốt cuộc Cố Hàm Giang tính kế cô hay là do cô nghĩ nhiều! Cô bước vào cửa cùng Cố Hàm Giang, vừa tìm thấy chỗ ngồi xuống, một bé trai tự nhiên bổ nhào qua ôm chân cô, “Chị ơi.
”Bé trai khoảng ba bốn tuổi, gương mặt có chút cháy nắng nhưng đôi mắt to lanh lợi, trông vô cùng sáng sủa.
.