Đường Quyên cãi cố, Vương Chấn Hưng cũng không tranh luận với cô ta, chỉ nói: “Trưa hôm nay họ cũng có hoạt động, chúng ta ăn cơm xong qua đó xem sao.

”Hai người hai tâm tư khác nhau, cầm phiếu cơm mà nhà trường cấp cho chuyến công tác lần này, đến quán cơm quốc doanh duy nhất trong huyện ăn cơm.

Tạ Miêu vẫn không hay biết vì mình mà cánh giáo viên trường Nhị Trung đã có mấy phen ồn ào bất đồng ý kiến.

Ăn trưa xong, cô và Hứa Văn Lệ chạy hai vòng quanh sân thể dục để tiêu thực.

Sau đó vừa mới quay về phòng học chuẩn bị chơi trò 24 điểm* để rèn luyện trí não thì phát hiện Ngô Thục Cầm đang cau mày nhìn máy ghi âm, vẻ mặt có phần lo lắng.

*Trò chơi 24 điểm là một trò chơi bài số học, trong đó mục tiêu là tìm cách điều khiển bốn số nguyên sao cho kết quả cuối cùng là 24 (Nguồn st)“Sao thế?”Gần mấy tháng trời học cùng với nhau, Hứa Văn Lệ đã khá thân với Ngô Thục Cầm, thấy thế thì hỏi ngay.

Ngô Thục Cầm nghe thấy, vô thức nhìn Tạ Miêu một cái, “Chẳng sao cả.

”Nói xong, vẻ mặt của cô ấy lại rầu rĩ, ấp úng nói: “Chỉ là, chỉ là vừa rồi lúc tớ đảo dây băng thì ấn nhầm nút, xóa mất một đoạn trong bài khóa.

”“Cậu xóa mất một đoạn trong băng từ rồi?” Hứa Văn Lệ kinh ngạc, “Câu xóa mất đoạn nào?”“Đoạn trưa nay cần dùng.

”Ngô Thục Cầm cúi gằm mặt, ngượng nghịu nhìn Tạ Miêu, “Hay là, trưa nay chúng ta không đọc đoạn bài khóa này nữa?”“Hôm nay không đọc, về sau cũng phải đọc thôi.

” Hứa Văn Lệ hết nói nổi.

Ngô Thục Cầm thấy thế càng ảo não hơn, trái lại Tạ Miêu vẫn khá trấn tĩnh, “Cậu mở một đoạn băng từ cho tớ nghe, xem có cách nào vớt vát không.

”Tạ Miêu nói đoạn, quay về chỗ mình tìm sách Tiếng Anh của học kỳ này.

Mắt Ngô Thục Cầm vụt sáng, vội vàng vặn ngược dây băng từ đến trước đoạn bị xóa, mở băng lên.

Nội dung đoạn băng từ bị xóa cũng không tính là quá nhiều, chỉ chưa đến hai đoạn.

Nhưng hai đoạn này đều là phần mà sách yêu cầu học thuộc lòng hết, trong đó còn có một câu kinh điển.

Tạ Miêu nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta cứ xóa bài khóa này đi đã, tớ sẽ ghi âm lại một bài sau.

”“Ghi âm lại?”Mới đầu Ngô Thục Cầm chưa kịp phản ứng, sau đó mới hiểu ra.

Đúng vậy, tuy khẩu ngữ của Tạ Miêu kém cô mình rất rất rất rất nhiều, nhưng ghi âm một bài khóa hẳn là không thành vấn đề.

Vương Chấn Hưng và Đường Quyên ăn cơm xong, lúc tìm đến lớp 10 (1), trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nữ trong trẻo đang đọc bài khóa bằng khẩu âm Luân Đôn lưu loát.

Đó là một bài diễn thuyết của một chính trị gia kiệt xuất nào đó trong lịch sử, khi cô bé kia đọc không chỉ phát âm chuẩn mà còn dạt dào cảm xúc.

Giống như! giống như không phải cô bé đang đọc lại bài khóa, mà là đang diễn thuyết với mọi người bên dưới.

Đường Quyên lập tức biến sắc, Vương Chấn Hưng thì bước chậm lại, nhìn bóng dáng cao gầy qua ô cửa sổ, ánh mắt ngập tràn sự tán thưởng.

Khẩu ngữ của cô bé kia đã vượt qua rất nhiều giáo viên trong trường bọn họ, chắc hẳn cô bé này là Tạ Miêu rồi.

Đáng tiếc một học sinh giỏi như Tạ Miêu lại không phải học sinh trường Nhị Trung của bọn họ, không thì chẳng cần nói cuộc thi ở tỉnh, đến cuộc thi toàn quốc có lẽ cô bé cũng có thể dành được thứ bậc không tồi.

Vương Chấn Hưng cũng dần dần nghe đến nhập tâm giống như mấy học sinh đang yên lặng chăm chú lắng nghe trong phòng học.

Tạ Miêu đọc xong từ đơn cuối cùng, ngừng hai giây rồi duỗi tay ấn vào nút ngừng ghi âm.

Một tiếng “cạch” vang lên khiến Hứa Văn lệ hoàn hồn, cô vội vàng vỗ tay đầu tiên, “Perfect!”Ngô Thục Cầm cũng vỗ tay theo, vỗ mấy cái mới có phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại.

“Ghi âm được chưa?” Ngô Thục cầm cố tỏ dè dặt hỏi Tạ Miêu.

“Chắc là gần được rồi.

”Tạ Miêu nói xong, ấn vào nút tua lại một cách thành thạo, tua băng lại từ đầu rồi bắt đầu phát.

Giọng đọc trong trẻo của cô kế tiếp giọng nam, ấy vậy mà không hề lép vế quá nhiều, cũng căn thời gian vừa vặn.

Vương Chấn Hưng nở nụ cười, Đường Quyên lại không thể nán lại được nữa, “Bụng tôi hơi khó chịu, đi vệ sinh trước đây.

”Cho đến khi trường Nhất Cao đánh trống vào học buổi chiều, Đường Quyên mới trở lại lớp 10 (1) từ “nhà vệ sinh”.

“Ngại quá, bụng tôi thực sự khó chịu, nên về muộn như thế.

” Cô ta giải thích với Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng đã được chứng kiến hoạt động của Góc Tiếng Anh của cánh Tạ Miêu, còn trao đổi một lúc với Tạ Miêu làm thế nào để nâng cao tính thú vị trong việc học Tiếng Anh.

Có thể thấy chuyến đi này không uổng công, Vương Chấn Hưng nghe thấy thế chỉ cười cười, “Vậy đi thôi.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play