Sau một lúc lâu, Cố Hàm Giang mới nhẹ giọng hỏi Tạ Miêu: “Lạnh không?” Đưa bao tay của mình cho cô.

Tạ Miêu đi vội, không mang bao tay, đôi tay nhỏ bé bây giờ đang nắm thành quyền nhét trong tay áo bông.

Nhưng Cố Hàm Giang còn mang theo đồ, cần bao tay hơn cô.

Tạ Miêu trả lại: “Không còn mấy bước nữa đâu, anh vẫn nên mang đi.

“Cố Hàm Giang không nói chuyện, xách balo lên cánh tay thượng, túm tay cô mang bao tay giúp cô.

Ngay lúc tay bị nắm lấy, Tạ Miêu cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay lạnh băng đột nhiên hơi nóng lên.

Triệu Cương còn nhỏ, Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung lại đang tuyệt vọng sợ hãi, chỉ có Tạ Kiến Quân không khỏi nhìn hai người thêm vài lần.

Cậu cứ cảm thấy Cố Hàm Giang và chị gái nhà mình ở cạnh nhau hơi không giống bình thường lắm, cụ thể là không biết chỗ nào nên không thể nói rõ.

Tạ Kiến Quân nghĩ, những chuyện đã xảy ra hôm nay rất nhanh cũng bị ném ra sau đầu.

Thôn Bắc Xá không lớn lắm, Tạ Miêu nói đi không được mấy bước, mọi người từ nhà Mã Vĩ về cũng chỉ dùng sáu bảy phút.

Xa xa nhìn thấy hai nhà họ Tạ Triệu chạy ra, Tạ Miêu quay đầu nhìn về phía Triệu Cương: “Hôm nay cám ơn em, nếu không có em thì chị không biết phải đến đâu tìm hai người bọn nó rồi.

Em về trễ như vậy có bị trách không, không thì cần chị đi cùng giải thích với thím một câu không?”“Không cần không cần, buổi chiều lúc Kiến Quân trở về, em đã nói với mẹ tối nay dẫn người về rồi.

”Triệu Cương vừa khoát tay, nói tạm biệt với mọi người, chui vào sân nhà mình nhanh như chớp.

Triệu Cương đi chưa được hai giây, bọn Tạ Miêu đã gặp Vương Quý Chi đón họ trở về.

Buổi chiều Tạ Miêu cho Tạ Kiến Quân trở lại một chuyến, nói với người trong nhà là đã tìm được rồi, để bọn họ ngừng lo lắng.

Bà cụ và Trình Lập Xuyên vẫn không yên lòng, lâu lâu lại ra xem.

Chỉ có Lưu Chiêu Đệ, cảm thấy hai đứa con trai ra ngoài không có việc gì thì được rồi, chỉ cần không có việc gì là được.

Nhìn thấy hai đứa cháu trai mất tích một ngày một đêm, Vương Quý Chi đánh không nể mặt: “Mấy đứa còn biết trở về à?”Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung cúi đầu, không dám lên tiếng.

Nhưng Tạ Miêu đi lên khoác cánh tay của bà: “Bà nội ra chờ bọn con bao lâu rồi? Sao không mặc nhiều thêm nữa?” Nói xong liền kéo bà vào bên trong: ”Chúng ta vào rồi nói, vừa lúc Cố Hàm Giang cũng muốn mượn điện thoại của chúng ta.

”Lúc này Vương Quý Chi mới chú ý tới Cố Hàm Giang, miễn cưỡng thu hồi sự tức giận trên mặt: “Hàm Giang cũng đến đây sao? Mau vào mau vào.

”Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân nghe thấy tiếng động thì cùng ra khỏi nhà, trên mặt lộ vẻ giận dữ.

Nhưng có mặt Cố Hàm Giang nên mới không xử lý mấy đứa nhỏ, bọn họ đành phải trừng mắt liếc con nhà mình một cái, tạm thời ép cơn tức xuống.

Tạ Miêu đưa Cố Hàm Giang vào nhà, lấy điện thoại và cởi bao tay: “Anh gọi đi.

”“Cám ơn.

”Cố Hàm Giang gật gật đầu với cô, cầm điện thoại ấn một dãy số.

Khoảng năm sáu tiếng, Tống Vân bên kia nhấc điện thoại: “Alo, xin chào.

”“Mẹ, là con.

”“Hàm Giang?” Tống Vân sửng sốt: “Không phải hôm nay con lên xe lửa về sao? Sao còn chưa đi?”“Con có chút việc, chưa lên xe.

” Cố Hàm Giang nói: “Ngày mai con về, mẹ và bố không cần sốt ruột đón con.

”Tạ Miêu đang muốn đi ra ngoài, để lại không gian cho anh và người nhà nói chuyện, nghe vậy thì đi chậm lại.

Anh đây là, dọn dẹp chiến trường giúp hai đứa em ngu xuẩn của cô mà bỏ lỡ chuyến xe về Bắc Kinh sao?Trong lòng như chạm phải gì đó nhẹ nhàng, Tạ Miêu quay đầu nhìn sườn mặt của chàng trai, lúc này mới đi ra ngoài.

“Không phải sớm tìm được người rồi sao? Mấy đứa tới giờ này mới trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Vương Quý Chi bình tĩnh, vừa thấy Tạ Miêu liền kéo cô nhỏ giọng hỏi.

Nếu tự Tạ Kiến Quân ra ngoài tìm người thì có thể vì ham chơi mà chậm trễ, Tạ Miêu lại là một đứa nhỏ rất biết kiềm chế.

Vương Quý Chi cảm thấy chuyện này còn có gì đó, chiếc lông cọ nguậy trong lòng cũng chưa yên.

Nhìn thấy vẻ mặt của bà, Tạ Miêu cầm bàn tay thô ráp: “Không có việc gì nữa, lát nữa con nói với bà sau.

”Vương Quý Chi nhìn Cố Hàm Giang ở góc kia, càng đóng miệng lại.

Không bao lâu, Cố Hàm Giang nói chuyện điện thoại xong đi ra: “Cám ơn bà, con đi về trước đi.

”“Tôi tiễn anh đi.

”Tạ Miêu không chút suy nghĩ theo ra ngoài.

Cố Hàm Giang nghe vậy, dừng bước ở cửa: “Không cần, em trở về đi, muộn quá rồi.

”Tạ Miêu ngẫm lại trong nhà còn có việc, không tiếp tục nữa, đưa balo và bap tay cầm ở trong tay cho anh: “Trả lại cho anh này.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play