Trình Đại Xuyên là đàn em của Tôn Quốc Phú, căn bản không có can đảm, thấy vậy vội vàng đứng lên: “Không có tiền không chơi nữa.
”“Không có tiền thì có thể viết giấy nợ.
” Cố Hàm Giang lạnh nhạt liếc hắn ta.
Trình Đại Xuyên nghẹn, nhìn Tôn Quốc Phú: “Anh Tôn.
”Sắc mặt Tôn Quốc Phú âm trầm: “Ngồi xuống.
”Trình Đại Xuyên không tình nguyện ngồi xuống, tiếp tục đánh.
Lại hơn nửa giờ, mắt của Cố Hàm Giang vẫn tỉnh táo như cũ, trong tay Tôn Quốc Phú và Trương Hổ lại không còn đồng nào.
Ngón tay thon dài của Cố Hàm Giang nhẹ nhàng ấn trên bài poker: “Đưa tôi giấy nợ, hôm nay dừng ở đây.
”Tôn Quốc Phú nhìn số tiền trong tay anh, nghĩ lại trên giấy nợ viết chói lọi một trăm đồng, cắn răng: “Tiếp tục.
”Chắc do quá nóng nên hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Đại Vĩ, nhà em có nước không?”“Có.
” Mã Vĩ xem đến chết lặng đổ một ly nước sôi để nguội cho hắn.
Cố Hàm Giang thấy vậy thì dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tạ Miêu: “Tôi cũng muốn uống nước.
”Không đợi động tác của Tạ Miêu, Tạ Kiến Hoa đã chân chó đổ một ly cho anh: “Anh Hàm Giang uống đi.
”Đây chính là ân nhân cứu mạng, đánh bài lại lợi hại như vậy, gọi một tiếng anh cũng không mệt.
Cố Hàm Giang thấy vậy lại nhấp môi, dáng vẻ rất không vui.
Có điều cũng không ai chú ý anh có vui hay không, Trương Hổ bực bội hất mái tóc ngắn ngủn, thúc giục: “Rốt cuộc mày còn đánh nữa hay không?”Cố Hàm Giang không nói chuyện, rũ mắt nhấp mấy ngụm nước, tiếp tục sờ bài.
Thời gian ở Cố Hàm Giang bình tĩnh như thường, bên Tôn Quốc Phú càng ngày càng đứng ngồi không yên qua một giờ nữa, Cố Hàm Giang đột nhiên xếp bài, bình tĩnh nói: “Một trăm.
”“Là sao?” Trương Hổ không rõ nguyên do.
“Anh thiếu tôi 33 đồng 5, anh ta thiếu tôi 41 đồng 2, anh ta thiếu tôi 25 đồng 7, một trăm rồi.
”Cố Hàm Giang vươn bàn tay đẹp ra: “Đưa đây.
”Trình Đại Xuyên thua nhiều nhất, lúc này có chút luống cuống: “Anh Tôn, nếu không thì cho cậu ta đi.
”Tôn Quốc Phú không nói chuyện.
Hắn ta bắt đầu chơi bài từ mười hai mười ba tuổi, đến bây giờ đã mười năm nhưng vẫn chưa từng thua thảm như vậy.
Trương Hổ nghẹn một buổi trưa, đột nhiên ném bài lên mặt Cố Hàm Giang: “Con mẹ nó không đưa mày có thể làm gì?”Lại không ngờ Cố Hàm Giang lại phản ứng nhanh như vậy.
Anh nghiêng đầu thoát khỏi mấy lá bài kia, vào lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp thì bóp chặt cổ Trương Hổ rồi ấn hắn trên giường: “Mày lặp lại lần nữa.
” Giọng nói lạnh băng, ánh mắt tàn độc, sợ tới mức lúc ấy đầu óc Trương Hổ đã biến mất tăm.
“Mày muốn làm gì?” Tôn Quốc Phú thấy vậy muốn vén tay áo.
Ba anh em Tạ không chút yếu thế: “Sao, anh còn muốn đánh không? Bây giờ bọn tôi không ít người hơn đâu.
”Tôn Lôi và Mã Vĩ thấy Cố Hàm Giang như vậy thì sợ đến hoảng, vội vàng ngăn Tôn Quốc Phú: “Anh, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, anh trả anh ấy đi.
”“Đúng vậy anh Tôn, nhìn mặt mũi của em, chuyện này cho qua như vậy đi, được không?”“Tụi bây buông ra!”Tôn Quốc Phú trừng mắt, còn muốn nói thêm hai câu tàn nhẫn thì bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh lạnh nhạt của con gái.
“Anh không muốn trả cũng được, về sau chỉ cần mấy người đánh bạc, tôi liền gọi báo, cho mấy người vào cục cảnh sát ăn cơm miễn phí.
Một ngày không được tôi nhìn chằm chằm mấy người một ngày, hai ngày không được tôi nhìn chằm chằm mấy người hai ngày, xem ai kiên trì hơn.
”Đánh bạc sẽ nghiện, một khi đã dính vào thì có ai có thể kiên trì không chơi chứ.
Lời này của Tạ Miêu không khác gì véo vào lòng bọn họ, làm Tôn Quốc Phú không thể không lấy giấy nợ.
Tạ Miêu mở mắt ra nhìn, gấp xong cất vào túi: “Đi thôi.
”Tạ Kiến Hoa, Tạ Kiến Trung vừa rồi còn kích động không thôi thấy cô không có vẻ mặt gì thì đột nhiên rùng mình một cái.
Hai người rút lại nụ cười, giống cà tím phơi sương mà đồng thanh đáp, cúi đầu đi theo phía sau cô.
Mùa đông tối sớm, lúc ra ngoài thì sắc trời bên ngoài đã tối sầm.
Tạ Miêu hít sâu vài hơi lạnh mới cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lòng không còn mãnh liệt nữa.
Cô quay đầu nói cảm ơn Cố Hàm Giang: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh, xin lỗi, mấy đứa nhóc ngỗ nghịch nhà tôi lại gây thêm phiền toái cho anh rồi.
”Cố Hàm Giang luôn rũ mắt đi bên cạnh cô đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn cô.
“Sao vậy?” Tạ Miêu có chút buồn bực.
Cố Hàm Giang không nói lời nào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên trầm giọng gọi: “Miêu Miêu.
”Miêu Miêu?Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu nghe được nhũ danh của mình trong miệng anh, không khỏi sửng sốt.
Giây tiếp theo, chàng trai không báo trước mà đảo tới người cô.
Tạ Miêu đỡ theo bản năng, sau đó liền ngửi được mùi rượu chưa tan hết giữa môi anh.
Anh uống rượu ư?.