Tâm trạng hiện giờ của Tạ Miêu phải hình dung như thế nào đây, giống như học tra vất vả phấn đấu nhiều năm, cuối cùng có một ngày nhận được thư trúng tuyển của trường đại học trong mơ.

Sau đó, người ta nói, ngại quá đưa nhầm rồi = =.

Có thể để người ta vui chơi chút không hả?Ngay lúc Tạ Miêu còn đang ngây người, Cố Hàm Giang quay đầu, tầm mắt giao với ánh mắt khiếp sợ của cô.

Khóe môi của cô gái nhỏ còn chưa kịp thu lại ý cười, đôi mắt đào hoa lại hơi trừng to, hiếm khi lộ ra chút ngốc nghếch đáng yêu.

Cố Hàm Giang nhìn, ánh mắt vừa rồi còn không có độ ấm lập tức hiền hòa hơn nhiều.

Chẳng qua, vẻ mặt như thấy quỷ này của cô là chuyện như thế nào?Mới vừa nghĩ thế, cô gái nhỏ “Bang” một tiếng, kéo cửa lại.

Cố Hàm Giang sửng sốt, hỏi Ngô Thục Cầm đứng bên cạnh lấy mũi chân đá mặt đất: “Cô ấy sao vậy?”“Sao em biết được.

”Ngô Thục Cầm cúi đầu lẩm bẩm, miệng dẩu đến mức có thể treo cả chai dầu.

Tầm mắt Cố Hàm Giang mang theo chút khó hiểu, nhìn bóng dáng yểu điệu vội vàng trở về chỗ ngồi qua lớp cửa kính.

Thế là cô quên mang theo đồ gì sao?Đối với học tập, từ trước đến nay Tạ Miêu rất quan tâm, mỗi lần dọn cặp sách xong đều sẽ kiểm tra lại một lần nữa.

Cho nên cô hoàn toàn không quên mang đồ mà là nhân lúc này cho mình một chút thời gian bình tĩnh.

Cô không rõ rốt cuộc xảy ra sự cố ở đâu.

Rõ ràng Cố Hàm Giang đã rời đi với người nhà, sao lại xuất hiện ở chỗ này? Buổi sáng Ngô Thục Cầm còn nói…Không đúng, Ngô Thục Cầm chỉ nói người nhà họ Cố đi rồi nhưng chưa nói Cố Hàm Giang cũng đi theo.

Tạ Miêu có chút muốn đập đầu vào bàn.

Vui vẻ đến quá sớm, cũng không biết tên kia trúng gió gì mà lại không đi.

“Anh còn chưa đi sao?”Tạ Miêu đang điên cuồng trong lòng thì đột nhiên có người hỏi cô.

Cô quay đầu, liền thấy Lâm Hạo chống mặt lên bàn phía sau của cô, rũ mi mắt nói.

Mí mắt của Lâm Hạo rất mỏng, lúc làm động tác này luôn có cảm giác lười biếng, thoạt nhìn còn rất đẹp trai.

Cũng không trách ngày nào Hồ Thúy Nga cũng nhìn chằm chằm, hễ có nữ sinh nào ở gần cậu ta cũng bị chèn ép hai câu.

Tạ Miêu nghĩ, lên tiếng đáp lại, điều chỉnh vẻ mặt rồi tiếp tục ra dáng vẻ lật hộc bàn tìm sách.

Lâm hạo hỏi cô: “Tối nay cậu cần dùng vở ghi chép môn toán không? Không cần thì cho tôi mượn xem đi.

”Hết hỏi chuyện rồi tham gia góc tiếng Anh, bây giờ lại mượn vở ghi chép cô, người này đột nhiên muốn vươn lên sao?Tạ Miêu nghi hoặc liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn hào phóng lấy ghi chép môn toán từ trong hộc bàn của mình ra.

“Cậu xem đi, ngày mai trước giờ toán thì trả tôi là được.

”Lâm Hạo lập tức cong môi cười, nheo đôi mắt hẹp dài lại: “Vậy thì cảm ơn cậu.

”Cậu ta đặt vở ghi của Tạ Miêu lên bàn mình, quay lại thì thấy Tạ Miêu đang cúi đầu cất sách vở vào cặp, duỗi tay xách túi giày cho cô: “Vì tỏ lòng biết ơn, xin cho phép tôi tiễn cán bộ môn vĩ đại của chúng ta.

”Bộ dáng chân chó này khiến Tạ Miêu buồn cười: “Chỉ là mượn quyển vở, cậu cần phải làm đến mức này sao?”“Đến chứ.

Nói không chừng xem ghi chép của cậu, có khi lần thi toán cuối kỳ này tôi có thể đạt đủ điểm, sao lại không đến mức đó chứ?”Lâm Hạo vừa nói, vừa xách túi ra ngoài với cô.

Bị cậu ta làm phiền như vậy, ngược lại trong lòng Tạ Miêu còn bình tĩnh hơn nhiều.

Được rồi, quan tâm vì sao Cố Hàm Giang chưa đi làm gì, dù sao hai nhà đã từ hôn, sau này đường lớn mỗi người đi một bên là được.

Tạ Miêu nghĩ vậy, thế nhưng dáng vẻ vừa nói vừa cười của cô với Lâm Hạo lại vô cùng chói mắt dưới góc nhìn của Cố Hàm Giang.

Dáng vẻ đối phương cười nói với Tạ Miêu rất chói mắt, cái tay xách đồ giúp Tạ Miêu cũng chói mắt.

Tóm lại một câu: Vô sỉ, phải đánh.

Cố Hàm Giang híp mắt, tay phải nắm chặt, vẻ mặt lập tức trở nên tối tăm.

Ngô Thục Cầm nhận thấy được, da đầu căng ra, vừa định nói gì đó để chuyển lực chú ý của anh thì Tạ Miêu đã đi ra.

Cố Hàm Giang nhấp nhấp môi, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn trên người bị ép xuống, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt đào hoa cong lên vì cười của cô gái nhỏ.

Tạ Miêu không chú ý nhiều, vừa ra khỏi cửa, liền nhận túi từ tay Lâm Hạo: “Được rồi, đưa đến đây thôi.

”“Vậy được rồi, ngày mai gặp.

”Lâm Hạo cười rồi xua xua tay với cô, không chút để ý liếc Cố Hàm Giang một cái, xoay người trở về phòng học.

Cuộc đối thoại này, tình cảnh này, thật sự rất giống một đôi tình nhân đang tạm biệt nhau.

Cố Hàm Giang nhíu chặt mày, duỗi tay kéo túi trên tay Tạ Miêu: “Đi thôi.

”“Đồ không nặng, tôi tự cầm được.

”Tạ Miêu lấy lại, anh lại hoàn toàn không buông tay, ngược lại còn kéo mạnh hơn.

Trong lúc nhất thời, Cố Hàm Giang ở phía trước, Tạ Miêu ở phía sau, hai người cầm cùng một cái túi, nhìn có chút giống gián tiếp nắm tay.

Phát hiện có rất nhiều người đều đang nhìn bên này, Tạ Miêu bực bội trong lòng, đột nhiên mở miệng: “Cảm ơn anh đã giúp tôi mang quân trang và giày da, tổng cộng bao nhiêu tiền cậu tính đi, ngày mai tôi trả cho anh.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play