Tạ Vệ Quốc vốn đưa lưng về phía bà trở mình ngưỡng mặt lên, tiếng ngáy rung trời lập tức vang lên khắp phòng.
Lưu Chiêu Đệ sửng sốt, quay đầu nhìn con trai nhà mình.
Tạ Kiến Hoa giương miệng ngủ ngon lành, nước miếng chảy ra cũng không biết.
Lưu Chiêu Đệ: “……”Sao bà lại gả cho một người chồng ngốc như vậy, sinh một đứa con trai ngốc như vậy chứ!*Nói hết với người nhà họ Cố, Tạ Miêu liền có cảm giác thoát khỏi trói buộc bởi cốt truyện, ngủ ngon một đêm.
Buổi sáng nhìn thấy sắc mặt bác gái của mình không tốt, cô cũng không để trong lòng.
Ăn hết cháo bột bắp và hai miếng bánh rán, lại tìm Vương Quý Chi để giúp lựa ít khoai lang khoai tây, bỏ vào túi xách ra ngoài.
Bốn chị em đi đến cửa thôn, Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm đã đợi ở nơi đó.
Vẻ mặt của hai người tự nhiên, cũng không như Tống Vân và Cố Tùng Niên, khi chợt nghe Tạ Miêu muốn từ hôn thì không giấu được vẻ khiếp sợ.
Có điều cũng không có gì kỳ quái, dù sao cô cũng đã nói với Cố Hàm Giang, xem như hôn ước kia chưa từng tồn tại.
Tạ Miêu mở ra cặp vải màu vàng ra, lấy bộ “Tuyển tập Toán Lý Hóa” và một quyển vở, đưa cho Cố Hàm Giang.
“Tôi đã xem sơ quyển sách này giúp anh rồi, đề mở rất hay, rất có ích cho việc thi đại học của anh.
Trong quyển sổ này cũng có chút tri thức tôi tổng kết được, phía trên để số trang, anh học không được chỗ nào thì có thể xem số trang mà làm riêng dạng bài tập đó.
”Cố Hàm Giang rũ mắt, nhấp môi không trả lời mà lại nói: “Em xem xong rồi sao?”“Không.
” Tạ Miêu ăn ngay nói thật: “Thời gian có hạn, tôi chỉ xem trước phần nội dung học kỳ mới thôi.
”“Vậy em xem tiếp giúp tôi đi.
”Cố Hàm Giang đẩy sách về lại.
Tạ Miêu liền cảm giác có một bàn tay to khô ráo ấm áp lướt qua mu bàn tay của mình, không mạnh, rất có cảm giác tồn tại.
Cô vội rút tay, theo bản năng nhìn lên mặt đối phươngCố Hàm Giang đã rút tay về, chuyển mắt nhìn đường đi dưới chân, vẻ mặt không khác bình thường là mấy.
Xem ra là vô tình.
Tạ Miêu ngẫm lại, lấy sách về: “Vậy khi nào anh muốn thì tới tìm tôi lấy, tôi vẫn luôn mang theo.
”“Ừ.
”Cố Hàm Giang lạnh nhạt đáo lại, chờ Tạ Miêu và mấy em trai đi tới phía trước, mới âm thầm vuốt ve đầu ngón tay.
Tay cô dường như hơi lạnh, sau này ra cửa, có phải cần phải rót bình giữ nhiệt cho cô cầm hay không?Cố Hàm Giang như suy tư gì đó, Ngô Thục Cầm mới vừa thắt xong dây giày đuổi theo phía sau đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Không phải cô ta hoa mắt chứ? Sao mà tai của anh Hàm Giang có chút hồng?Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?Tới trấn trên, Cố Hàm Giang nhận lấy túi vải của Tạ Miêu từ trong tay Tạ Kiến Hoa.
Tạ Miêu khuyên vài lần anh đều không nghe, lại không muốn đoạt lấy nên đành phải xách đồ anh mang vào phòng học.
Sắc mặt Ngô Thục Cầm rất thối, vào phòng học liền trở về chỗ ngồi của mình.
Hứa Văn Lệ nhìn thấy Tạ Miêu thì nhiệt tình chào đón, duỗi tay vào túi trong tay cô: “Em thấy chị cầm gì nhiều vậy.
”“Trứng gà ở trong cặp của chị, còn dư đều ở đây.
”Tạ Miêu nói, vừa nhấc mắt, nhận lấy ánh mắt tràn đầy oán giận của Tào Khiết.
Trong tay đối phương cầm bút, nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu rồi nữa.
Tạ Miêu lập tức nghĩ đến lần học thể dục trước đó, dáng vẻ Tào Khiết quấn quýt Cố Hàm Giang.
Đứa trẻ đáng thương, cũng không biết sau khi người đàn ông thối tha kia đi thì cô ta sẽ có vẻ mặt gì.
Tạ Miêu vờ như không thấy mà thu lại tầm mắt, làm Tào Khiết tức giận cắn chặt môi.
Cô ta chỉ chưa nghiêm túc học mà thôi, cũng không phải cô ta không thi được, Tạ Miêu có gì hay ho chứ?Đợi đến cuối kỳ, khi có kết quả cuối kỳ thì xem cậu ta còn tiếp tục kiêu ngạo thế nào nữa!Tào Khiết cúi đầu, nghẹn họng tiếp tục làm đề Vật Lý.
Tạ Miêu mới vừa ngồi xuống, Hồ Thúy Nga liền hoảng hốt tới bên cạnh bàn cô: “Tạ Miêu, cậu xem bộ quần áo này của tớ có đẹp không?”Hôm nay Hồ Thúy Nga mặc một bộ quân trang, tuy rằng ở dưới vẫn mặc quần đen như mọi khi nhưng có tinh thần hơn bình thường không ít.
Chỉ tiếc cô ấy ít tóc, lại nhuộm vàng, hai chiếc nơ rũ ở trước ngực thật sự không đẹp.
Tạ Miêu liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ấy: “Quần áo thì đẹp nhưng người mặc thì kém một chút.
”Cô vừa nói lời này ra, Ngô Thục Cầm ngồi phía trước lập tức “Phụt” cười.
Hồ Thúy Nga nghe liền trừng qua, lại thấy Ngô Thục Cầm cúi đầu lật sách, dáng vẻ không hề quan tâm bên này.
Hồ Thúy Nga chán nản, quay đầu trừng Tạ Miêu: “Tớ thấy cậu không mặc quân trang được, ghen tị trong lòng nên mới nói toàn lời ghen tị kiểu này.
”.