Tào Khiết không nói chuyện, làm như bị sỉ nhục, cắn chặt môi đi xuống.
Cứ tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy nhưng những người trong lớp lại mơ hồ chia thành ba phe.
Một số người vẫn giữ thái độ trung lập hoặc không quan tâm đến chuyện này, một số người cảm thấy Tào Khiết dám làm không dám nhận, lại có thể giả vờ quá giỏi.
Những người tốt nghiệp ở Tam Trung với Tào Khiết có ấn tượng tương đối tốt với cô ta từ trước thì hầu hết đều đứng về phía đối lập với Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ.
Hứa Văn Lệ tức giận bất bình: “Trước đây cũng thế, ngày nào cũng giả vờ giả vịt ở bên ngoài, biến em thành kẻ ác.
”“Chúng ta không phải là tiền, sao có thể khiến người người đều thích, không cần phải để trong lòng.
” Tạ Miêu an ủi cô ấy: “Lại nói, thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày, sớm muộn gì cũng có ngày lòi đuôi.
”“Cũng đúng.
” Hứa Văn Lệ bật cười: “Đến lúc đó, có lẽ những người đang ủng hộ cậu ta đều sẽ quay đầu lại rồi giẫm cậu ta một chân.
”Đương nhiên đây là chuyện phía sau, trước đó, các thầy cô của từng môn học đã bắt đầu chọn cán bộ môn.
Tiết học đầu tiên vừa mới kết thúc, giáo viên Mã dạy tiếng Anh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi những học sinh phía dưới: “Lớp chúng ta có ai học tiếng Anh khá giỏi khi học cấp hai vậy? Mọi người đề cử một bạn làm cán bộ môn đi, sau này phụ trách thu phát bài tập, dẫn dắt mọi người tự học buổi sáng.
”Khi Trịnh Chí An nghe thấy điều này, cậu ta nhỏ giọng hỏi Tạ Miêu: “Tôi nhớ là cậu tốt nghiệp cấp hai ở trường trung học trấn Kiến Thiết, trường các cậu có dạy tiếng Anh không?”“Có dạy.
” Tạ Miêu gật đầu.
Sau đó cô phát hiện ra một bạn nữ, hình như tên là Hồ Thúy Nga ngồi ở bàn phía trước quay đầu lại nhìn cô một cái đầy khinh thường, giơ tay nói: “Thưa cô, lớp chúng ta có Tào Khiết học giỏi tiếng Anh, mỗi lần kiểm tra tiếng Anh cậu ấy đều được trên 80 điểm.
”Ngô Thục Cẩm vừa nghe thấy Hồ Thúy Nga đề cử Tào Khiết, cô ta lại nhớ tới lý do vì sao Tào Khiết đánh cược với Tạ Miêu.
Cô ta khẽ cắn môi, cũng giơ tay lên: “Thưa cô, Tạ Miêu học tiếng Anh tốt hơn, mỗi lần kiểm tra đều trên 95 điểm.
”“95 điểm?” Hồ Thúy Nga bật cười chế nhạo: “Người tới từ trong khe núi mà có thể kiểm tra tiếng Anh được 95 điểm hả? Lừa ai thế?”“Tới từ trong khe núi thì sao? Người tới từ trong khe núi thi đứng đầu toàn huyện, cậu thi được không?”Sau hai ngày, nhiều học sinh trong lớp đều biết nhà Tạ Miêu ở trấn Kiến Thiết, một khe núi nhỏ.
Nghe Ngô Thục Cầm nói Tạ Miêu đều đạt trên 95 điểm trong các bài kiểm tra tiếng Anh, mọi người đang định cười nhưng bỗng nhiên nghe được lời này, tất cả đều sửng sốt.
Ai? Ai thi đứng đầu toàn huyện?Ngô Thục Cầm hay là Tạ Miêu? Hoặc là người khác?Cả lớp ồ lên kinh ngạc, Tào Khiết cúi đầu thật sâu: “Hay là nhường cho Tạ Miêu đi.
”“Tại sao phải nhường cho cậu ta?”Bạn nam ngồi cùng bàn với cô ta bất mãn: “Thưa cô, Tạ Miêu tốt nghiệp cấp hai ở trường trung học trấn Kiến Thiết, căn bản trường học của bọn họ không có lấy một giáo viên dạy tiếng Anh tử tế.
Cứ cho cậu ta thi được 100 điểm đi, chắc chắn tiếng Anh của cậu ta vẫn không bằng Tào Khiết.
”Giáo viên Mã lười phải nghe bọn họ cãi nhau: “Vậy chọn Tào Khiết đi.
Các bạn nhớ học thuộc lòng những từ đơn mà cô vừa cho, giờ tự học buổi sáng ngày mai cô sẽ tới đây kiểm tra.
” Nói xong, cô cầm sách và giáo án lên: “Tan học.
”Cô Mã vừa rời đi, Hồ Thúy Nga đã quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Tạ Miêu: “95 điểm, ha hả.
”Bạn học nam ngồi cùng bàn với Tào khiết cũng lớn tiếng an ủi Tào Khiết: “Không sao đâu, chẳng phải cậu thi kém hơn cậu ta ở kì thi đầu vào cấp ba à? Mấy người tới từ trong khe núi đều học kém tiếng Anh, lần này thi giữa kỳ cộng cả điểm tiếng Anh, chắc chắn cậu ta sẽ bị cậu bỏ xa mấy con phố.
”Khi nói lời này, cậu ta còn cố ý vô tình nhìn về phía Tạ Miêu, Hứa Văn Lệ tức giận đến mức trực tiếp đập sách lên bàn: “Cậu xem thường ai thế? Kể cả chị Miêu Miêu không thi tiếng Anh thì tổng điểm của chị ấy cũng cao hơn cậu.
”Ngay cả Ngô Thục Cầm cũng không vui, hừ lạnh: “Có bản lĩnh thì thi giữa kì sẽ biết.
”.