[Tình trai] Yểm thế

Yểm thế


1 năm


Tình yêu không có lỗi. Lỗi là vì em là con trai và anh cũng thế, nhỉ?
Mọi người không chấp nhận thứ tình cảm vượt qua định kiến giới tính này. Không chấp nhận tình yêu của hai ta.
Ta yêu nhau, tình lặng lẽ nảy mầm, ngày một lớn dần. Rồi đến một ngày, ta chẳng thể giấu nổi nữa, tình cảm tràn ra ngoài ánh sáng. Ta nắm tay, trao nhau nụ hôn vụng dại, hái trái cấm của vườn địa đàng. Đến bên nhau, muốn công khai quan hệ, cho cả thế giới biết ta là của nhau.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Một đồn mười, mười đồn trăm. Lời đồn thổi lan nhanh như cơn gió, đi khắp nơi hai ta sinh sống. Mọi người biết rồi. Cha mẹ hai ta cũng biết. Họ đều ngăn cản ta đến với nhau. Tại sao?
Em từng hỏi mẹ. Con yêu một người, người ấy dẫu nghèo hèn xấu xí thì đều được đúng không? Mẹ cười hiền xoa tóc em, sao cũng được, miễn là con hạnh phúc. Vậy mà giờ đây nước mắt mẹ rơi, cha ôm mẹ vào lồng ngực, chỉ vào mặt em, nói em là nỗi ô nhục của gia đình, nhà này không có đứa con như em, tuyên bố từ em trước mặt mọi người, đuổi em đi khỏi ngôi nhà em đã gắn bó hơn 18 năm trời.
Cha anh đánh anh, nhốt anh vào nhà kho chứa củi, bảo rằng sẽ bỏ đói đến khi anh tỉnh ngộ, bỏ em lấy vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường như bao người xung quanh. Anh trốn thoát đến bên em. Nói hai ta đi trốn, anh đưa em đến một nơi thật xa, không ai biết ta là ai, ta có thể yêu nhau công khai dưới ánh sáng mặt trời, không sợ thiên hạ gièm pha dè bỉu.
Em không thể bất hiếu, em không thể anh ơi. Cha mẹ chỉ có mình em. Họ nuôi em ăn học, dạy dỗ em thành người. Sao em có thể rời xa họ khi chưa làm gì để báo ơn.
Anh nhìn em, ánh mắt đau đáu nỗi buồn. Ta ôm nhau trong đêm tối mịt mùng, nước mắt rơi ướt đẫm bờ vai gầy, đưa tay lên lau mãi chẳng hết, như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng. Đêm thật dài, tựa như không có ngày mai.
Anh dẫn em đến cuối làng, dựng một nhà gỗ nhỏ đơn sơ, nói chúng mình sẽ ở đây, chờ đến khi mọi người chấp nhận. Em mong ngày ấy đến thật nhanh.
Hai ta dùng tiền tiết kiệm, tổ chức đám cưới đơn sơ. Anh mặc áo vest đeo cà vạt, em mặc váy cưới cô dâu đội khăn voan trắng trùm đầu, ta trao nhau nhẫn cưới. Đám cưới chỉ có anh và em, không có họ hàng người thân. Vẫn rất vui.
Hàng xóm trước kia cười vui thân thiện dần trở nên xấu xí. Họ đem trứng thối rau nát đến ném vào mái ấm tình yêu của em và anh. Họ mắng hai ta là đồ biến thái kinh tởm, cút khỏi nơi đây. Chỉ vào hai ta, nói với con họ, không được chơi cùng hay đến gần, sẽ bị lây bệnh. Cha mẹ đứng trong đám đông, ánh mắt lạnh nhạt chẳng có chút độ ấm, nhìn hai ta chật vật.
Đêm em rửa mặt bằng nước mắt, anh ôm em, hôn lên mắt em an ủi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Đúng vậy. Nhưng không phải bây giờ. Đớn đau làm sao.
Em vì quá đau thương mà đổ bệnh. Anh đi hết làng trên xóm dưới tìm mua thuốc, không một ai bán cho anh.
Không thể bỏ em một mình khi thân thể đang ốm nặng, anh cõng em lên hiệu thuốc cách làng hai ngày đường chữa trị khỏi rồi hai ta lại dìu dắt nhau về.
Không một ai quan tâm giúp đỡ hai ta cả. Cuộc sống khó khăn cùng cực. Anh lên rừng săn bắn thú rừng đem lên trên phố bán lấy tiền mua gạo. Em đi hái rau nhặt quả dại, hai ta rau cháo sống lay lắt qua ngày. Tình ta vẫn cháy âm ỉ trong lồng ngực không tắt.
Rồi có một ngày, anh đi chẳng về. Em chờ từ sáng đến tối, không thấy bóng anh. Em cầm đuốc, đi lên rừng tìm. Em đi mãi, tìm mãi, đôi chân mỏi nhừ vì đi đường dài, cổ họng khản đặc vì gọi tên anh trong đêm. Em không tìm thấy anh. Em chỉ tìm thấy vài mảnh vải nát vụn dính máu thịt người em thương vương vãi trên đường rừng. Màu máu đỏ đã trở nên sậm màu.
Aaaaaaaa... Không thể nào. Anh không chết. Anh không thể chết.
Đúng vậy. Anh không chết. Anh chắc đã về nhà chờ em rồi cũng nên. Em phải về, phải về với anh, về với người em yêu.
Em đi về, trở về nhà của hai ta. Một mảnh tối đen không chút ánh sáng. Anh đâu? Anh đi đâu rồi? Đừng chơi trốn tìm với em nữa. Không vui chút nào.
Có lẽ anh chưa kịp về. Có lẽ vậy.
Em chờ. Ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Khi mở mắt, em tìm anh, gọi tên anh, không ai thưa. Em đi hỏi người làng, họ tránh né em, bảo rằng không gặp anh, ai lại đi gặp đứa biến thái làm gì.
Người này không gặp, người kia cũng thế. Cha mẹ em không biết. Cha anh bảo rằng em hại chết anh.
Em không có. Em không hề. Không phải mà...
Em chờ, chờ mãi. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần. Em nhận ra sự thật. Anh đi rồi. Chẳng còn bên em nữa. Em về nhà, đem mảnh vải nát dính máu khô và bộ vest anh mặc khi cưới, chôn xuống đất, cắm khúc gỗ mỏng khắc tên anh lên đó. Em đào một hố to bên cạnh, mặc trên mình bộ váy cưới hôm nào, rồi nằm xuống, với tay ra ngoài, kéo đất đá vào, dần lấp kín người mình.
Có người kéo em ra, tát em đau điếng, còn mắng em nữa. Em chẳng còn phân biệt được người đứng trước mặt mình là ai, họ đang nói gì nữa. Âm thanh hỗn loạn vụn vặt truyền vào tai, khó nghe.
Lại nữa rồi, họ lại ngăn cản hai ta bên nhau. Thật đáng ghét.
Em cắn họ. Mùi máu tanh nồng vị rỉ sắt tràn trong khoang miệng. Họ nói em điên, thằng biến thái này điên vì tình rồi.
Em điên sao? Ừ, em điên rồi. Điên vì yêu anh. Thế giới này tàn ác quá, bắt anh chết, ép em đến điên dại.
Em cầm cây đuổi bọn họ. Cút đi. Cút khỏi nơi này. Không cho mấy người đến nhà của chúng tôi. Không cho... Họ sợ em, họ đi hết. Anh thấy em giỏi không? Hì hì, em bảo vệ tổ ấm của chúng mình. Anh cứ việc ngủ yên nha.
Em nghĩ lại rồi. Giờ em chưa đến bên anh được. Họ sẽ lại đến và phá hoại nhà của chúng mình. Em sẽ không để điều đó xảy ra. Chờ em một thời gian ngắn nha.
Em đi quanh làng, nhặt thật nhiều củi. Em đi đến đâu họ tránh xa em đến đó. Ha ha,...
Củi, thật nhiều củi, chất đầy quanh nhà. Thêm một mồi lửa, ngọn lửa nhỏ từ từ bốc cháy, lan ra cây củi xung quanh, dần dần tất cả cháy rụi. Trong đó có cả em. Em đau quá anh ơi. Ngọn lửa liếm láp da thịt em, thiêu đốt thân xác em. Mùi thịt khét lẹt hòa cùng mùi gỗ lan tỏa trong gió, lan ra khắp làng. Có tiếng người ồn ào hoảng loạn, bước chân chạy rầm rập đến đây. Không kịp nữa. Đừng hòng chia rẽ tình đôi ta. Không thể đưa nhau rời khỏi đây khi sống, vậy ta sẽ rời đi khi chết, hoàn toàn rũ bỏ nơi đây, không vương chút luyến tiếc nào.
Em và anh sống chết không rời. Thế gian đầy ánh sáng này không có chỗ chứa tình yêu của chúng mình. Ta cùng nhau đi tìm chốn riêng, vườn địa đàng dành cho đôi ta.

#wysh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play