Được gặp lại Draco vốn là chuyện làm cho Tom Riddle cảm thấy vui vẻ, nhưng thực tế thì sự việc lại phát triển theo hướng ngoài dự đoán của Tom.
Tom lại đặt mắt lên người Draco một lần nữa, hiện giờ Draco đang gối đầu lên đùi của Pansy, trên tay là một quyển tạp chí Quidditch đang say sưa đọc, không thèm bận tâm tới ánh mắt đang nhìn mình của Tom Riddle.
Nơi này là trên chuyến tàu Hogwarts, vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, phần lớn học sinh đều phải về nhà để vượt qua ngày lễ Giáng Sinh, Tom đã nhận được lời mời của Lucius nên cũng phải đến Trang viên Malfoy để làm khách, song hắn không có nói chuyện này cho Draco biết, hắn chỉ đơn giản là ngồi chung với học sinh Slytherin trên chuyến tàu Hogwarts.
Trong toa không có gì là không thoải mái khi có thêm một giáo sư Kirke, học sinh Slytherin đều rất thích giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, đặc biệt là Pansy, tuy lúc này cô nàng có hơi bực bội, Draco một hai đòi phải nằm lên đùi mình, cho nên Pansy đã mất đi cơ hội chơi cờ với giáo sư Kirke.
Tom đang chơi cờ Phù thủy với Blaise nhưng thực tế thì lại đặt toàn bộ sự chú ý ở chỗ Draco. Nếu hắn đoán không sai, Draco vẫn còn đang giận, về Lời nguyền Độc đoán, còn cả chuyện hắn che giấu thân phận. Cho nên đối với việc Draco gối đầu trên chân Pansy, Tom chỉ đơn giản bực bội chứ không có trút giận lên Pansy, nhưng về sau có làm khó cô gái nhỏ này ở trên lớp học hay không thì đó không phải là chuyện hắn có thể kiểm soát được.
Lạnh nhạt đảo mắt qua mặt của Pansy, Tom dằn xuống cảm xúc khó chịu trong lòng xuống, nghĩ đợi khi tới được Trang viên Malfoy rồi, hắn nhất định phải đối đãi Draco cho tốt.
Từ khi biết sự thật rằng Tom không có trở thành Chúa tể Hắc Ám, hơn nữa về sau cũng không định trở thành Chúa tể Hắc Ám, cả cơ thể Draco đều thả lỏng, chưa có một giây nào thanh thản như hiện tại, cậu đã rất nhiều năm không có tận hưởng cuộc sống vườn trường như thế này.
Hiện giờ Draco còn không biết Tom sẽ ghé Trang viên Malfoy vào lễ Giáng Sinh, cho nên cậu còn đang đắc ý về thủ đoạn của mình. Cậu dĩ nhiên hiểu rõ Tom, biết tính cách của hắn tệ tới cỡ nào, bản thân gối đầu lên người Pansy tuyệt đối sẽ làm hắn nổi điên, nhưng vì để duy trì hình tượng của một giáo sư Kirke dịu dàng, hắn tuyệt đối sẽ không nổi giận với Pansy, và đây là chuyện mà cậu muốn.
Thành ra Draco không hề thấy áy náy khi lợi dụng Pansy, cậu còn chưa quên vụ Lời nguyền Độc đoán, cũng chưa quên chuyện Tom lựa chọn giấu đi sự thật với mình rồi đùa giỡn với mình, Draco sẽ không đời nào để cho hắn yên ổn.
Đầu của Draco nhích nhẹ trên đùi Pansy hòng tìm một tư thế thoải mái hơn để tiếp tục nằm, cậu liếc mắt qua Tom đang chơi cờ Phù thủy với Blaise thì vô tình chạm mắt với đối phương.
Thấy được cảm xúc cuồng nộ trong mắt Tom, Draco nhướng mày và nở một nụ cười đắc thắng với Tom, "Pansy, cậu lên kế hoạch gì vào lễ Giáng Sinh thế?"
Nghe Draco hỏi mình, Pansy bật cười khúc khích, cô nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bạch kim của Draco, "Ôi thân yêu, tôi định đi cùng cha mẹ đến nhà của bà vào hôm Giáng Sinh, nhưng cậu cứ yên tâm, trước ngày lễ tôi sẽ chuẩn bị tốt món quà Giáng Sinh tặng cho cậu."
Draco tuy đang nói chuyện với Pansy nhưng thực chất lại đang nhìn Tom, cậu thấy Tom sau khi nghe Pansy nói xong liền liếc mình với vẻ bí ẩn rồi xoay đầu tiếp tục chơi cờ với Blaise.
Không thấy được biểu cảm trong dự kiến, Draco không còn hứng thú tán dóc với Pansy nữa, cậu bơ phờ trừng Tom rồi nhắm mắt lại. Tới tận xuống tàu Hogwarts đến sân ga, Draco không hề chào tạm biệt Tom và trực tiếp đi xuống khỏi tàu.
Nhưng đợi khi Draco nhìn thấy Tom vô cùng vui vẻ ngồi trên ghế sô pha cùng với Lucius trong phòng khách ở Trang viên Malfoy, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.
"Sao nhà ngươi lại ở Trang viên Malfoy?"
Tom lười nhác nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Draco, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười tao nhã, "Chào buổi chiều, Draco."
Không đợi Draco trả lời, cậu liền phát hiện ra người ba ngồi ở phía đối diện Tom đang dùng gương mặt chế giễu để nhìn mình, "Con trai, cha tưởng rằng để con đi học ở Hogwarts rồi thì con sẽ càng tao nhã hơn, xem ra cha không thể ôm hi vọng lớn nào với con rồi."
Lucius Malfoy dài giọng và nghiêm nghị với sắc mặt thay đổi liên tục của Draco, "Con nói chuyện với giáo sư như thế à? Có vẻ cha đỡ đầu của con không có nói hết chuyện của con cho cha biết rồi."
Hiện giờ Draco thật sự xấu hổ muốn chết, từ khi cậu trở về từ những năm 1930, cậu đã chuẩn bị tốt để làm một người thừa kế tài giỏi của nhà Malfoy, không chỉ vì chính mình, mà còn vì ba nữa, nhưng bây giờ...... Cậu vậy mà lại mất mặt ở trước mặt ba chỉ vì Tom, đã đủ lắm rồi đấy!
Draco thật sự muốn ném Tom - kẻ hại mình bị mất mặt ra khỏi Trang viên Malfoy, cậu ngước lên định trừng Tom thì lại phát hiện tên kia đang nheo mắt lại và không hề giấu giếm việc quan sát mình.
"Lucius, đừng nghiêm khắc như vậy." Tom cười dịu dàng, sau đó vẫy tay với Draco, "Draco là học sinh tôi thích nhất, tôi nghĩ ngài biết điều này."
Lucius dĩ nhiên biết giáo sư Kirke rất thích con trai mình, Severus đã kể hết ở trong lá thư gửi cho ông, bao gồm cả việc Draco giúp đỡ giáo sư Kirke chấm điểm bài luận của năm nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể chịu đựng được việc con trai mình vô lễ với giáo sư. Lucius hừ lạnh, nheo cặp mắt màu xám lại và chậm chạp nói: "Giáo sư Kirke sẽ đón lễ Giáng Sinh ở Trang viên Malfoy, lễ Giáng Sinh năm nay sẽ có rất nhiều khách, nhớ kỹ bản thân mình là ai, Draco."
"...... Tất nhiên rồi, thưa ba." Mặt Draco biến sắc, nghĩ tới việc Tom muốn đón lễ Giáng Sinh ở Trang viên Malfoy, cậu liền tức tới ngứa răng.
Tom còn đang cười với cậu, hơn nữa còn vẫy tay bảo cậu đi qua, mẹ nó là hiện giờ Draco không hề muốn nói chuyện với Tom! Nhưng Lucius lại đang nhìn Draco chăm chú một cách lười nhác như thể đang chờ cậu làm chuyện gì đó không nên làm.
"Về bài luận của trò......" Tom chậm rãi nói, ẩn ý nhìn Draco, hắn hiểu Draco, cậu sẽ không cho phép bản thân mình mất mặt ở trước mặt Lucius, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không từ chối hắn.
Tom không khỏi bật cười khi nghĩ tới việc Draco đang sắp nhịn không nổi nữa nhưng vẫn phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn và nghe lời.
Sự thật cũng giống như vậy, sau khi nghe được từ 'bài luận' Draco nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lucius, mặc kệ có bất mãn cỡ nào, Draco vẫn đi tới trước mặt Tom.
"Giáo sư, em nhớ rõ là bài luận Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của em nhận được điểm O."
Draco không gặp chút rắc rối nào với bài luận của năm nhất, huống chi cậu còn học năm nhất tới tận ba lần.
Bài tập của Draco vốn không có vấn đề gì cả, Tom chỉ là muốn Draco đi qua đây thôi. Hiện giờ Draco mới có mười một tuổi, Tom mơ hồ có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Draco từ gương mặt còn hai cái bánh bao, còn có đôi mắt xám đang nhìn chằm chằm hắn tràn đầy khó chịu.
Tom vừa mỉm cười vừa nhéo mặt của Draco dưới sự ngạc nhiên của cậu.
"Rất khó tin Draco----" Cái tay đó không hề có ý định dừng lại, kể cả Lucius đang ngồi ở trước mặt, Tom vẫn công khai chiếm tiện nghi của Draco. "----- Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của trò cực kì tốt khi mà trò chỉ mới có mười một tuổi."
- --- Draco hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối không thể không có lễ nghi ở trước mặt ba, ôi mẹ kiếp ơi, cậu thật sự muốn nguyền rủa tên Tom này.
Tom cố ý, Draco lập tức hiểu rõ mọi thứ. Bảo sao lúc ở trên chuyến tàu Hogwarts hắn lại không nổi quạu vì Pansy, hóa ra là đã lên kế hoạch tới đây. Cơn giận vừa rồi còn sôi sục dường như bị dập tắt một cách đột ngột, không hề có dự báo trước.
Lucius Malfoy một mực ngồi ở trên sô pha quan sát giáo sư Kirke cùng Draco tương tác với nhau thì bỗng ưu nhã đứng dậy từ trên sô pha, ông cầm lấy cây gậy đầu rắn và gõ nó lên mặt đất, "Draco, cha có chút chuyện cần phải xử lí, con có thể dẫn giáo sư Kirke đi tham quan Trang viên Malfoy một chút."
"...... Được, thưa ba."
Cái này chẳng phải ý kiến hay gì cả, ba nghĩ Tom là ai? Tên này nguy hiểm hơn bất kì ai, ba vậy mà bảo mình dẫn hắn đi tham quan Trang viên Malfoy? Thế thì càng tiện cho Tom trả thù mình hơn.
Draco tiễn Lucius với vẻ mặt sa sầm, chưa kịp xoay người lại thì đã bị Tom ôm lên. Không sai, là ôm lên, như ôm một đứa con nít.
"Mẹ kiếp! Thả tôi xuống! Cậu biết đây là đâu không hả? Là Trang viên Malfoy đấy!" Draco giãy giụa một chút nhưng không thoát khỏi cánh tay đang ôm mình.
"Em sợ gì chứ Draco?" Tom cười khúc khích và tấn công vào chân đau của Draco. "Em mới có mười một tuổi, ta ôm một đứa con nít mười một tuổi thì có vấn đề gì?"
Vấn đề lớn đấy! Draco chưa từng được ai ôm kể từ khi đến Hogwarts, kể cả cha mẹ ruột của mình, cậu sẽ không bao giờ cho phép điều đáng xấu hổ như vậy xảy ra.
Lờ đi phản kháng của Draco, Tom ôm lấy Draco rồi ngồi lên ghê sô pha, hai cánh tay vẫn không buông.
"Ta đã xin lỗi vì chuyện lời nguyền Độc đoán rồi, sao em lại còn giận nữa thế?" Tom vùi đầu vào cổ Draco, hơi thở nóng hổi phả lên da Draco làm Draco đột ngột căng thẳng.
Cậu dĩ nhiên là giận rồi, đó là lời nguyền Độc đoán đấy, Draco sao có thể vì một câu xin lỗi là tha thứ cho Tom, không-đời-nào.
Tháy Draco không đáp lại, Tom cũng không có giận, hắn biết Draco sẽ tha thứ cho mình vào một ngày nào đó thôi, bất quá chỉ là dỗi thôi, sẽ không kéo dài quá lâu. "Đáng tiếc thật đấy, bây giờ em mới có mười một tuổi......"
Nghe thấy tiếng thở dài ở bên tai, Draco lập tức ngẩng đầu lên và tức giận trừng Tom, "Ý cậu là gì đây?"
Tuổi là chân đau của Draco, cậu tuyệt đối không muốn nhắc tới.
"Ý trên mặt chữ Draco." Tom nở nụ cười và lại ôm Draco vào ngực mình một lần nữa, "Hiện tại em mới có mười một tuổi, ta ôm em mà cứ như ôm con của mình vậy, thật sự quá đáng tiếc rồi......"
Không đợi Draco nổi khùng, cậu đã nghe thấy Tom thấp giọng giải thích ở bên tai, "Nhưng như vậy cũng không tệ, ít nhất thì thời gian chúng ta bên nhau sẽ càng dài hơn......"
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Không biết gõ phiên ngoại kiểu gì đây, không ổn _(:3∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT