Draco lại một lần nữa ngồi vào toa trên chuyến tàu Hogwarts, có điều số lượng người bên cạnh lại tăng thêm một, ngoại trừ Tom, Walden cùng với Ellis ra, còn có thêm một tân sinh năm nhất---- Alphard Black.

Vào một giây trước khi chuyến tàu Hogwarts được khởi hành, Alphard bị chị mình là Walburga đẩy vào trong toa này với ý định để cho Alphard làm quen với bạn mới. Nhưng ở trong mắt Draco, Walburga chỉ là muốn mình và Tom thay cô nàng chăm sóc đứa em trai còn chưa nhập học, còn Walburga thì có thể chạy đi nói chuyện phiếm với đám bạn của mình. Walburga không có để ý gì tới việc trong toa đã có bốn người ngồi, tuy Alphard có chen vào cũng không tính là chật chội, nhưng toa xe hiển nhiên đã chứa số lượng người vượt quá thường ngày.

Cậu nhóc này có mái tóc đen tóc được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc đồng phục màu đen bằng nhung, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt nhóm người của Draco nhưng lại không hề rụt rè. Cậu chào hỏi một vài đàn anh một cách sảng khoái rồi ngồi ở bên cạnh Ellis.

Cậu dùng cặp mắt màu nâu đẹp mắt nhìn Tom một lúc rồi mới mở miệng hỏi: "Trò là đàn anh Tom Riddle?"

Tom hiển nhiên không ngờ là cậu nhóc sẽ hỏi mình, hắn để cuốn sách trong tay xuống, híp mắt lại và gật đầu, "Tôi là Tom Riddle, cậu là Alphard - em trai của Walburga?"

Alphard không ngờ là Tom biết tên mình, gương mặt của cậu hơi hồng hồng, "À, phải, nhìn thấy trò thật là vui, đàn anh Riddle, chị gái tôi thường xuyên nhắc tới anh khi ở nhà, nói rằng thành tích của anh là tốt nhất trong toàn bộ học sinh cùng năm."

"Tên trò là Alphard Black?" Draco khép lại cặp mắt xám mà suy nghĩ một lát mới nhớ ra là trong nhà Black thật sự có một người như vậy, nhưng cuối cùng lại bị nhà Black xóa tên, nguyên nhân cụ thể thì Draco không rõ lắm, nhưng như vậy thì càng làm cậu càng thích thú hơn. Một thằng nhóc có tính cách vui vẻ thế này sao lại bị xóa tên khỏi gia tộc nhỉ?

"Đúng vậy, anh là đàn anh Malfoy phải không? Chị gái tôi nói đàn anh Riddle có một người bạn tốt là Malfoy, quan hệ của hai người cực kì thân thiết, chỉ cần thấy Tom là nhất định có thể thấy đàn anh ở kế bên."

"...... Tôi sẽ coi như là lời khen." Draco mím môi, "Lời khen dành cho tình bạn của tôi và Tom."

Tom biết rõ là Draco bực bội vì vụ gì, đối với việc mình là một món đồ đi kèm khi nhắc tới Tom, Draco khó chịu là chuyện bình thường, Tom cười khẽ nhét một bịch chocolate ếch trong tay mình vào ngực của Draco để an ủi cảm xúc khó chịu của đối phương.

Tân sinh năm nhất cần phải ngồi thuyền đi vào lâu đài, đây là truyền thống không đổi qua nhiều năm, sau khi chuyến tàu Hogwarts đến sân ga, Alphard tạm biệt với cả bốn người và đi theo sau người trông coi thú săn Ogg đang bị vây quanh bởi một đống tân sinh khác để chuẩn bị ngồi lên thuyền vào trong lâu đài.

Thời tiết tháng chín u ám, dù không có mưa nhưng không khí lạnh vẫn luôn chui vào bên trong áo chùng.

"Ôi, hôm nay lạnh khiếp, tớ thấy thật may mắn khi chỉ có năm nhất mới cần lên thuyền, bằng không tớ nhất định bị chết cóng." Ellis nhìn theo bóng lưng của Alphard mà phàn nàn.

"Chúng ta cũng mau đi thôi, nhanh lên." Tom lấy đũa phép cho cả bốn người Bùa Giữ Ấm, sau đó kéo Draco về hướng xe ngựa. Trừ năm nhất cần lên thuyền ngồi, những năm khác thì đều phải ngồi xe ngựa đi đến lâu đài Hogwarts mỗi khi khai giảng năm học mới.

"Cậu bị gì thế Draco?"

Draco bỗng dưng dừng chân lại, mắt chăm chú nhìn ở phía trước xe ngựa, khác với sáu mươi năm sau, phía trước xe ngựa thật sự có vài Sinh vật huyền bí có ngoại hình kì dị. Còn vào sáu mươi năm sau, ở trước xe ngựa là Vong Mã, chỉ có người từng chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy Vong Mã. Draco cứ ngỡ là xe ngựa của Hogwarts vào sáu mươi năm trước cũng là do Vong Mã kéo, cậu còn xây dựng tâm lý một lúc lâu, hy vọng lúc thấy Vong Mã mình sẽ không bị mất bình tĩnh, dù sao thì cậu đã thấy bạn của mình là Crabbe chết trước mặt mình.

"Draco?" Tom nhướng mày, hơi dùng sức tóm lấy tay của Draco, "Cậu rốt cuộc đang nhìn thứ gì đấy? Chúng ta sắp muộn rồi."

Thấy hai người kia không có theo kịp, Walden và Ellis cũng dừng chân, Walden đảo mắt rồi thúc giục: "Này, các quý ông, mau đi thôi, thời tiết này lạnh chết đi được, tôi thật sự muốn ngồi vào bàn dài của Slytherin để uống trà chanh rồi đấy."

"Không có gì đâu." Draco như vừa mới hoàn hồn lại, cậu nhìn về phía sinh vật kỳ dị được cột ở phía trước xe ngựa để kéo ra một lần nữa rồi đi theo sau Tom và leo lên xe ngựa.

"Cậu chưa có lên xe mà đã choáng váng rồi, cậu khó chịu ở đâu sao Draco?" Tom cau mày nhìn gương mặt hơi nhợt nhạt của Draco, đưa tay sờ vào trán của Draco, "Cũng không có sốt, nhưng tôi cho là cậu tốt nhất nên đi Bệnh Thất sau bữa tiệc khai giảng, cậu nhìn kiểu nào cũng không ổn cả."

"Không có gì, chỉ là...... hơi lạnh thôi." Draco ép mình nở một nụ cười giả tạo nhưng vẻ mặt đó lại còn khó coi hơn so với khóc.

Walden và Ellis ngồi cùng xe ngựa rốt cuộc cũng phát hiện Draco không đúng.

"À, cậu có phải là không nghỉ ngơi tốt không, Draco?" Ellis lo lắng quan sát mặt của Draco, "Cậu nên ngủ một giấc lúc ở trên xe lửa, đều tại Walden kéo cậu chơi Cờ Phù Thủy."

Walden rất muốn hét vào mặt của Ellis rằng 'Liên quan gì tới tôi chứ?'. Nhưng anh vẫn nhịn được, chỉ tặng cho Ellis một cái liếc mắt cực kì khinh thường.

"Trước khi tới lâu đài, cậu nghỉ ngơi chút đi." Tom không để cho Draco từ chối mà ấn đầu của cậu lên vai của mình, lấy đũa phép ra cho Draco một cái Bùa Giữ Ấm, "Khi nào tới lâu đài, bọn tôi sẽ gọi cậu."

Draco thuận theo và nhắm mắt lại, tuy không có nhìn thấy Vong Mã, nhưng một khắc cậu lên xe kia vẫn nhớ tới bạn học Vincent Crabbe, người bạn tốt vẫn luôn đi theo sau lưng mình. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu, Draco chưa bao giờ đặt Crabbe vào vị trí bạn bè thật sự, hắn với Goyle càng giống người hầu của mình hơn, quan hệ cũng không phải là bạn bè thân thiết. Cậu chưa từng quan tâm tới Crabbe, có chuyện gì đều sẽ sai Crabbe và Goyle đi làm. Thẳng tới khi Crabbe bị chết cháy ở trong biển lửa, Draco mới nhận ra Crabbe và Goyle là bạn của mình, giống như Zabini và Pansy.

Còn bây giờ, Draco tuyệt đối không cho phép bạn mình chết trong biển lửa lần nào nữa, kể cả tương lai khó thay đổi được, Chúa tể Hắc Ám vẫn là Chúa tể Hắc Ám, cậu tuyệt đối cũng sẽ cứu Crabbe ra.

Tiệc khai giảng vẫn giống như thường lệ, nhìn một đám tân sinh năm nhất tham dự Lễ phân loại, Alphard thuận lợi bước vào Slytherin, đồng thời nhà Slytherin còn chào đón thêm một cô gái tên Eileen Prince.

Draco liếc mắt một cái liền nhớ kỹ cô gái tóc đen này, vì ngoại hình của cô nàng giống với giáo sư Snape. Dáng người gầy ốm như nhau, mái tóc ngắn màu đen ngang vai, ánh mắt lạnh nhạt của nàng đảo qua bạn học ngồi trên bàn dài, cuối cùng ngồi ở phía cuối bàn dài của Slytherin. Prince lớn lên cũng không có gì nổi bật, cũng không tính là đẹp.

"Prince...... là gia tộc Máu Trong đúng không?" Draco ngẩng đầu nhìn ông nội Abraxas của mình, "Tôi có nghe kể là thư viện của gia tộc Prince có thể đem so với của Ravenclaw."

"Em nghe ai nói thế Draco?" Abraxas cắt món ăn trên dĩa một cách ưu nhã, không có nhìn Draco một cái, "Em hẳn là lo chương trình học năm hai của mình chứ không phải mấy cuốn sách ngoại khóa làm người đau đầu kia."

Draco thờ ơ nhún vai, cậu chỉ cảm thấy cô gái kia có thể là mẹ của giáo sư Snape, bọn họ thậm chí giống nhau tới cả tính cách.

"Cậu để ý một tân sinh năm nhất, đã vậy còn là con gái." Walden đụng vào cánh tay của Draco, "Đừng bảo tôi là cậu thích kiểu này?"

"...... Ngậm miệng lại, Walden, lo ăn bữa tối của cậu đi."

Thời gian sau đó không có gì đặc biệt tới tận khi bữa tiệc khai giảng kết thúc.

Draco và Tom về lại phòng ngủ của họ, hành lý của bọn họ được đặt ở mép giường của mỗi người, đến cả con thú cưng mới mua của Draco cũng nằm ở đó.

"Cậu không định đặt cho thú cưng nhỏ của mình một cái tên sao?" Tom vừa sửa soạn hành lý vừa chỉ vào con cầy có chút yếu ớt của Draco.

Động tác sửa soạn hành lý của Draco hơi dừng lại, cậu nhìn con cầy nhỏ hơi thiếu dinh dưỡng ở trong lồng sắt, đột dưng cảm thấy hơi không đành lòng. Cậu thật ra không định nuôi con thú cưng nào, nhất là khi trong phòng ngủ còn có một con rắn độc, có điều cậu không thể nói tiếng chối từ với vợ chồng Malfoy nên mới mua con vật nhỏ này. "Tôi sẽ suy nghĩ một cái tên cho nó."

Nói xong, Draco thả con cầy nhỏ ra khỏi lồng, anh chàng nhỏ bé này rõ ràng đang rất kinh hãi. Nó vẫn run rẩy khi được đặt trên mặt đất và thậm chí còn không dám cử động, đôi mắt màu đen vẫn nhìn Draco suốt.

Draco nhíu mày, cảm thấy anh bạn nhỏ này thật sự là nuôi không được, nhìn kiểu gì cũng không thấy khỏe mạnh nổi, cậu mất kiên nhẫn phẩy tay, "Đi chơi đi."

Nó vẫn không chịu nhúc nhích, sau đó Draco cũng lười để ý tới nó và tiếp tục sửa soạn hành lý cho tới khi cậu nghe tiếng rít của Nagini. Draco quay đầu lại thì thấy thú cưng Nagini của Tom bò lên tấm thảm trên mặt đất, đưa cái đuôi cho con thú cưng nhỏ của mình chơi, cái con vật nhỏ xíu nhìn kiểu gì cũng yếu như sên đang dùng móng vuốt của mình đuổi theo đuôi của Nagini.

"...... Xem ra thú cưng của cậu ở chung với Nagini không tệ đâu." Điều này làm Tom cảm thấy hài lòng, lúc Draco mua con cầy kia, Tom đã từng lo lắng cho sự an toàn của Nagini một lần bởi nó cũng là thiên địch của rắn, nhưng hôm nay coi ra, anh bạn nhỏ này căn bản không ý thức được, đã vậy còn xem Nagini là bạn của mình.

Draco giật giật khóe miệng, không hứng thú đáp lại, "Có lẽ cậu có thể nuôi luôn một lượt, dù sao cũng có Nagini rồi, thêm một con cũng không thành vấn đề."

"Nó là thú cưng của cậu, Draco." Tom nhặt Nagini ở trên thảm và rít lên: 'Nagini, đây là thú cưng của Draco.'

'À, Tom, cái tên nhóc này thật sự yếu quá, nó không có được chăm sóc tốt lắm.'

Tom mỉm cười vỗ đầu của Nagini và đặt nó xuống thảm một lần nữa, anh bạn nhỏ kia vừa mới nhìn chằm chằm Nagini trong tay Tom như thể Tom cướp đi bạn của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play