Draco ở lại một đêm trong cô nhi viện, đêm đó cậu ngủ không yên chút nào, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, cậu mơ thấy thời kỳ đối đầu với Cứu Thế Chủ ba đầu khi còn đi học ở Hogwarts, mơ thấy cha đưa mình đi xem World Cup, mơ thấy Chúa tể Hắc Ám ở yên trong Trang viên Malfoy.

Chờ tới khi tỉnh lại vào buổi sáng, cậu phát hiện mình ngủ không tới bốn tiếng, thời gian vẫn còn sớm, ngoài cửa sổ chỉ mới ló ra một tia nắng. Cậu cử động cơ thể không được thoải mái của mình, giường quá cứng, hoàn toàn không có cửa để so với nhà Malfoy, đến cả chăn bông còn hơi ẩm, nếu không phải vì cậu quá mệt, cậu tình nguyện không chui vào trong cái chăn này nghỉ ngơi cả đêm đâu.

Draco mở to mắt nằm trên giường, bắt đầu tính thử coi làm thế nào để rời khỏi cô nhi viện Muggle này. Bà phu nhân kia vừa nhìn là không thể nhờ được rồi, hiện tại cậu lại không có đũa phép nên không thể Độn Thổ được, thậm chí là gọi xe buýt Kỵ Sĩ công cộng cũng không được, chẳng lẽ kêu cậu cuốc bộ tới Hẻm Xéo?

Một cái vấn đề nữa là trong túi cậu chỉ có năm Galleon, với năm Galleon thì làm được cái giống gì, mua đũa phép mới cũng không thể!

Draco đút tay vào túi tiền, sờ tới chiếc nhẫn của cha ở bên trong, cậu không rõ vì sao cha lại đưa mình tới đây, đưa tới năm 1935, nhưng Draco tin tưởng cha mình, cậu biết cha tuyệt đối sẽ không làm thứ mà không có nguyên nhân của nó, chẳng lẽ cha muốn mình đi giết Chúa tể Hắc Ám hồi còn nhỏ?

Nghĩ tới chỗ này, Draco liếc mắt tới Tom Riddle đang nằm ngủ say ở một cái giường khác, hiện giờ Chúa tể Hắc Ám chỉ là một đứa trẻ, hắn là nguyên nhân chính làm cho gia tộc Malfoy bị hủy diệt, chỉ cần hắn chết, vậy thì nhà Malfoy vẫn sẽ tồn tại, cha và mẹ vẫn sẽ sống tốt.

Draco nghiến răng bò khỏi giường, cậu đứng ở mép giường của Tom, đánh giá gương mặt non nớt của Tom, chỉ cần giết hắn, như vậy mọi thứ sẽ thay đổi......

Cậu chậm chạp giơ tay lên, khi sắp đụng tới cổ của Tom, cậu dừng lại, không hiểu vì sao cậu lại nhớ tới hiệu trưởng Hogwarts - Dumbledore, cái lão ong mật ham đồ ngọt kia. Cuối cùng, Draco không có xuống tay giết Dumbledore, cậu hoàn toàn không hề có ý muốn giết đối phương, mà với sự cơ trí của mình, Dumbledore cùng phát hiện ra điểm này.

Draco nhớ tới lời Dumbledore nói với mình, "Draco à Draco, trò không phải là kẻ sát nhân!"

Cậu lại nhìn thoáng qua Tom Riddle vẫn ngủ say, cuối cùng chỉ có thể thở dài và thu tay lại, cậu quả nhiên là không làm được, tuy trước mặt cậu là Chúa tể Hắc Ám, nhưng hiện tại hắn chỉ là một đứa trẻ, cậu chưa từng giết qua đứa trẻ nào nên không có biện pháp đặt đứa trẻ này ngang hàng với Chúa tể Hắc Ám, cho dù ở tương lai không xa, hắn có khả năng trở thành hung thủ hại chết cha mẹ mình.

Draco thất vọng trở lại giường của mình, cậu không làm được, nhưng cậu không muốn cha mẹ mình chết, cậu không muốn người cha kính yêu của mình lẻ loi một mình ở Azkaban để chờ nhận Nụ hôn của Giám Ngục, cậu không muốn mẹ mình vì cái chết của cha mà bi thương quá độ tới mức không cần mạng.

Cậu phải làm thế nào mới có thể thay đổi mọi thứ đây......

......

Cuối cùng, Draco lại chìm vào giấc ngủ, chờ tới khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt, cậu mới tỉnh lại.

Ở một cái giường khác, Tom Riddle đã thức dậy, sau khi xếp chăn lại gọn gàng, hắn mới đánh giá Draco vừa tỉnh giấc.

Đêm hôm qua, Draco vào trong này thì trời đã hoàn toàn đen mịt, Tom cũng không thấy rõ bộ dạng của Draco, nhưng vào thời điểm sáng sớm thế này, hắn đã hoảng sợ, hắn không có gặp qua một đứa bé trai nào có ngoại hình tinh xảo tới như vậy, mái tóc bạch kim được chải gọn gàng, có ngủ cả đêm cũng không sợ rối, đôi mắt màu xám mang theo thái độ ngạo mạn và khinh thường người khác đang nhìn hắn.

Trải qua một đêm tự hỏi, Draco đã rõ ràng mình phải làm cái gì, tuy cậu không tài nào hạ quyết tâm giết Tom Riddle, nhưng cậu có thể thử thay đổi đối phương, cậu không thèm để bụng Tom Riddle có trở thành Chúa tể Hắc Ám trong tương lai hay không, Draco chỉ cần Tom không đặt chủ ý lên nhà Malfoy, không hại chết cha mẹ mình là được.

Tuy Draco cảm thấy việc thay đổi sẽ cực kì khó khăn, nhưng cậu sẽ không từ bỏ.

Nếu đã hạ quyết tâm, như vậy điều đầu tiên Draco cần phải làm là bảo đảm mình ở bên cạnh Tom Riddle, đồng nghĩa là phải ở lại cái cô nhi viện chết tiệt này.

Bỏ mọe, mình vừa mới chọn cái con đường gian nan nhất luôn......

Tuy rằng không cam chịu việc ở trong cô nhi viện cùng một lũ Muggle ngu xuẩn, nhưng hiện tại không còn cách nào khác nữa, đây là con đường cậu đã chọn, cậu nghiến răng nghiến lợi một cái.

Rửa mặt qua loa xong, lần đầu tiên Draco phá vỡ sự trầm mặc xấu hổ này, giọng nói của cậu lạnh căm, không mang theo độ ấm nào "Tôi là Draco, Draco Malfoy."

Tom nhướng mày, thằng nhóc mang bộ dạng quý tộc này lại chủ động nói chuyện với mình, chưa kể là dưới tình huống mình bẻ gãy đũa phép của đối phương, quả là khó tin. "Tom Riddle, cậu có thể kêu tôi là Tom, rốt cuộc chúng ta là đồng loại, không phải sao?"

"......" Draco thật sự không muốn đồng ý cách nhìn của Chúa tể Hắc Ám, hai người bọn họ tuyệt đối không phải đồng loại gì cả, ít ra cậu sẽ không đem linh hồn của mình đi lát miếng mỏng.

Nhịn lại lời phản bác sắp tuột khỏi miệng, Draco điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút, định để cho mình nhìn dịu dàng hơn một chút, có điều vẻ ngạo mạn vẫn còn trong mắt cậu, "Phu nhân đưa tôi tới đây vào ngày hôm qua, tôi có thể tìm bà ấy ở đâu? Tôi có vài chuyện cần tìm bà ấy."

Nhắc tới việc làm thế nào để Draco có thể ở trong cô nhi viện, tưởng tượng đến việc mấy năm tới phải bị một lũ Muggle vây quanh, Draco nhịn không được mà lên máu.

Tom nhún vai, không thèm để ý tới thái độ không chút khách khí nào của Draco, nghĩ tới việc người này giống mình, hắn hoàn toàn phớt lờ thái độ vô lễ của Draco. "Cậu nói phu nhân Cole? Hẳn giờ bà ấy đang ở văn phòng, nhưng tôi nghĩ, cậu tốt nhất nên theo tôi đi dùng bữa sáng."

"Bữa sáng? Bữa sáng ở cô nhi viện Muggle?" Draco nhướng một bên mày, cậu nghi ngờ mình không thể nuốt trôi được bữa sáng ở đây.

Tom đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, "Hiện tại tốt nhất là cậu theo tôi đi, nếu không tới sớm là nhịn đói đấy."

Draco thỏa hiệp, hiện tại cậu không có tiền, nếu thật sự không ăn sáng, cậu cũng không có tiền để lót đầy dạ dày của mình. Cậu đi theo sau Tom Riddle, qua một hành lang thật dài và đi vào phòng bếp.

Bên trong đã có không ít đứa trẻ ngồi sẵn, những đứa trẻ đó đang cúi đầu dùng đĩa đồ ăn của mình, động tác rất thô lỗ, thậm chí còn làm đồ ăn văng tới trên bàn, hình ảnh thoảng qua đó làm Draco nhăn mi với vẻ ghét bỏ, theo bản năng định rời đi nhưng bị Tom Riddle túm lại.

"Nếu không muốn đói bụng thì nhẫn nại đi, chỗ này không phải nơi dành cho quý tộc."

Chú Tom của phòng bếp đang cười ha ha với một đứa nhóc nghịch ngợm, nhưng khi ông thấy Tom bước vào, nụ cười trên mặt liền tắt đi, nhìn Tom với vẻ chán ghét, "Lấy đĩa của mày đi, nhóc quỷ."

Tom vốn không để ý tới chú Tony, hắn lấy hai cái đĩa sạch trên giá xuống, đưa một cái cho Draco, sau đó lôi Draco tới trước mặt chú Tony. "Đây là Draco Malfoy, phu nhân Cole mới đưa tới hôm qua."

"Phu nhân Cole không có nói cho tao nghe." Chú Tony quan sát kỹ Draco, còn Draco thì mang vẻ mặt muốn nôn nhìn cái đĩa trong tay, sau đó chú Tony cười. "Nếu là do phu nhân Cole đưa tới, vậy thì cậu nhóc có thể dùng bữa sáng."

Nói xong, ông nhận hai cái đĩa của hai người họ, múc bữa sáng của ngày hôm nay lên đó.

Draco bưng đĩa đi sau Tom, tìm và ngồi vào hai vị trí không có ai, những đứa trẻ khác đều dừng việc dùng bữa, đánh giá Draco vừa mới xuất hiện rất cẩn thận. Cậu mặc một cái áo choàng kì lạ và hoa lệ, cử chỉ thì ưu nhã, nét tái nhợt trên mặt mang theo sự xa cách.

Song không ai dám bắt chuyện với Draco, bởi vì cậu là do Tom Riddle đưa tới, là do một con quái vật đưa tới.

Draco dùng nĩa chọc chọc cái bánh có nhân khô cằn, sau đó oán giận với Tom, "Bữa sáng của chúng ta ăn thứ này?" Mẹ nó, lúc ăn xong thì răng cậu còn không?

Tom nuốt xuống miếng bánh có nhân trong miệng, sau đó nâng mí mắt, "Bữa sáng hôm nay đã tốt rồi, nếu cậu không muốn ăn, có thể cho tôi."

"...... Tôi có thể thử coi sao." Draco chấp nhận số phận mà dùng dao nhỏ cắt mạnh lên cái bánh có nhân với ý định cắt nó ra thành khối nhỏ nhưng thất bại.

"Ôi, mẹ nó!" Draco đẩy cái đĩa trước người qua cho Tom, "Tôi bỏ cuộc, tôi cần phải nghĩ tới dạ dày của tôi, tôi không thể để nó phải chịu uất ức được."

Tom cười nhạo một tiếng, hắn thấy hành vi của Draco chẳng khác nào là tự chuốc lấy khổ, cái kiểu quý tộc này không thể bảo trì lâu ở cô nhi viện này, chờ tới khi cậu đói bụng rồi sẽ nhận ra, đến cả bánh mì quá hạn sử dụng cũng là mỹ vị.

Sau khi Tom ăn xong bữa sáng của mình, hắn mới mang Draco đi tới văn phòng của phu nhân Cole.

Phu nhân Cole thấy Draco đi vào liền ân cần chào hỏi cậu: "Cậu bé, ngủ có ngon không?"

"...... Cũng không tệ lắm, thưa phu nhân." Draco ngồi ở cái ghế trước bàn làm việc của phu nhân Cole, sau đó cẩn thận lựa từ, "Phu nhân Cole, con chỉ sợ là con sẽ còn tiếp tục quấy rầy cô nhi viện, bởi vì-----" Cậu hơi dừng lại, sau đó nở một nụ cười chua xót, "---- cha mẹ con đều đã qua đời, và con hiện giờ không còn nhà để về nữa."

Phu nhân Cole bất ngờ, bởi vì lúc nhìn thấy cậu bé này vào đêm hôm qua, cậu rất bài xích cô nhi viện, thậm chí còn không muốn bước vào cửa lớn của cô nhi viện, vậy mà giờ lại chủ động tới tìm mình.

"Tất nhiên con à, cô nhi viện có thể nhận nuôi con, có điều, con cần phải quên đi thân phận trước kia, mặc kệ hồi trước con sống tốt cỡ nào, ta sẽ không thiên vị con đâu, con cần phải giống với những đứa trẻ khác, đã vậy còn phải ra ngoài bán hàng từ thiện để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho cô nhi viện, thành ra khi sống ở đây sẽ cực kì vất vả, con còn muốn ở chỗ này sao? Nếu con còn có người thân......"

Không chờ phu nhân Cole nói xong, Draco đã cắt ngang, "Không!" Thanh âm của cậu vì bực mình mà trở nên chói tai, "Không......" Cậu hạ giọng, "Con không còn bất kì người thân nào cả, chỉ còn lại mình con thôi......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play