Nhưng những bất ngờ đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh tới mức Draco cảm tưởng mắt của mình đã bị hoa nên không còn rõ nữa, lão Malfoy đã khôi phục lại thái độ của mọi khi, chỉ có Abraxas là vẫn còn hơi kinh ngạc nhìn Tom.
Lão Malfoy thoạt nhìn như không có xảy ra bất kì chuyện gì, đem tầm mắt quay trở lại trên người Draco, ông trừng Draco bằng sự nghiêm khắc và mang theo cảnh cáo, "Đừng để ta nghe thấy lần nào nữa, như chuyện Slytherin có đến hai Malfoy truyền ra bên ngoài."
"Còn đợi gì nữa Abraxas, đi khỏi đây thôi." Lão Malfoy nói xong liền quát con trai mình một câu, nổi giận đùng đùng rời khỏi Bệnh Thất.
Abraxas gật đầu với Draco và Tom rồi mới xoay người đi theo người cha đang phát hỏa của mình.
Chờ tới khi cửa Bệnh Thất đã hoàn toàn đóng lại, Draco lập tức trừng Tom Riddle. Cậu nhớ rõ mình đã cảnh cáo Tom, tuyệt đối không được để lộ chuyện mình là Xà Khẩu trước mặt người khác. Nhưng cậu ta vừa mới làm cái gì, nói chuyện với Nagini ngay trước mặt ông cố và ông nội mình? Ôi mẹ nó, nỗ lực của cậu chẳng lẽ đều trôi sông cả à?
Thấy Draco không hề che giấu sự tức giận của mình, Tom hơi nheo mắt lại nhưng hắn không định thỏa hiệp với Draco, hắn biết gia tộc Malfoy là gia tộc phù thủy rất cổ xưa và đó là yêu cầu mà hắn muốn. Hắn tra được trong thư viện, Salazar Slytherin là một Xà Khẩu, nhưng không có giới thiệu chi tiết, hắn không biết liệu mình có phải là hậu duệ của Slytherin hay không, hắn cần có tài liệu được ghi chép tỉ mỉ và Abraxas là lựa chọn tốt nhất.
"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì Tom?" Draco cố giữ bình tình và cố hết sức để không nổi giận với Tom nhưng con mẹ nó cậu không làm được.
"Draco, tôi cho là cậu có thể hiểu được." Ở trước mặt Draco, Tom hoàn toàn không cần phải giữ cái mỉm cười lễ phép làm gì, giọng điệu lạnh băng của hắn cắt ngang lời Draco sắp nói ra, "Bí mật của cậu, tôi không đi tìm tòi nghiên cứu, như vậy chuyện của tôi cũng không cần cậu quản nhiều."
Bị lời nói của Tom làm cho nghẹn lại, Draco vừa thẹn vừa bực trừng mắt với Tom, bí mật của cậu căn bản không thể giải thích cho bất kì kẻ nào, huống chi người này là Tom Riddle, Chúa tể Hắc Ám tương lai, Draco có thể nói gì đây, nói cha mình bị hắn hại chết à?
Phớt lờ đi ánh mắt tối sầm của Draco, Tom lấy ra một túi đậu nhiều vị nhét vào lồng ngực của Draco, "Walden với Ellis nhờ tôi đưa giúp cho cậu."
Thấy Tom lảng sang chuyện khác, Draco càng thêm bất mãn, cậu khịt mũi, nhét mạnh túi đậu nhiều vị vào cặp của mình.
Tom nhướng mày, không định ở lại Bệnh Thất để chịu khổ thêm, "Ngài mai gặp, Draco."
Bệnh Thất chỉ còn lại một mình Draco, lúc này con rắn ngu Nagini cũng bị Tom mang đi. Hơn nữa, cậu nghe ra hàm ý trong câu cuối cùng của Tom, buối tối hắn sẽ không tới thăm mình, rất tốt, Tom Riddle quả nhiên là một tên khốn.
Qua giờ cơm trưa, Draco dưới sự giám sát của phu nhân Pomfrey uống hết cả ba bình độc dược, dưới tác dụng của độc dược mà ngủ cả buổi trưa.
Chờ tới lúc mở mắt ra, cậu liền thấy giáo sư Merrythought của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, viện trưởng của Slytherin - giáo thư Slughorn, còn có cái Ravenclaw hại cậu nằm trên giường của Bệnh Thất suốt hai ngày.
Thấy Draco đã mở mắt, giáo sư Slughorn nở nụ cười với cậu, "Draco thân yêu, trò cảm thấy thế nào rồi? Nghe Tom bảo trò bị thương không thể tới lớp Độc Dược, thầy cảm thấy rất đáng tiếc."
Draco chớp chớp mắt, cậu vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, không hiểu vì sao trong phòng bệnh của mình lại có nhiều người tới như vậy.
"Phải biết rằng khi trò không có ở đó, Tom và trò Rowle (Ellis) thành một nhóm, điều đó thật là khủng khiếp."
Vụ đó tuyệt đối là thảm họa của Tom, Draco thầm phỉ báng trong lòng. Trình độc dược của Ellis không tính là quá tệ nhưng cũng không phải là quá ưu tú, cậu nhóc thường xuyên phạm phải một ít sai lầm thường ngày, thông thường có thể khiến một nồi độc dược bị hủy hoại tới mức không thể nào cứu được chỉ trong phút chốc, Draco đột nhiên cảm thấy Tom cùng một nhóm với Ellis có chút đáng thương, dĩ nhiên, chỉ có chút xíu.
"Trò Malfoy, xem ra trò hồi phục không tồi." Giáo sư Merrythought nhìn độ nhanh nhẹn của Draco khi bò dậy khỏi giường liền biết cậu hồi phục rất tốt.
Draco gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của phu nhân Pomfrey đứng cách đó không xa, "Em có thể trở về phòng ngủ được chưa? Em cảm thấy đã tốt lắm rồi."
"Đương nhiên là không được, trò cần phải ở yên trong này cho tới sáng ngày mai." Phu nhân Pomfrey không để Draco phản bác lại liền cắt ngang lời của cậu.
Draco bất lực trợn mắt, cậu hiện tại hận Bệnh Thất lắm rồi, không phải nghỉ ngơi thì chính là nghỉ ngơi, cậu không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một phút nào nữa.
"Trò Malfoy, các thầy tới là có lí do khác." Giáo sư Merrythought dùng tay vỗ vai của Ravenclaw thích khóc kia, "Tilly Prewett ở tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã gây phiền phức không nhỏ cho trò----" nghe thấy được từ phiền phức, Draco không nhịn được hừ một tiếng. "---- cho nên hình phạt của Tilly Prewett đã được đưa xuống."
Nghe thấy lời của Merrythought, Draco rốt cuộc cũng nhìn tới Ravenclaw vẫn cứ sợ hãi và rụt rè kia, cậu dài giọng một cách quá đà mà hỏi: "Là gì vậy?" Cậu rất tò mò, sự việc đã trôi qua hai ngày, vì sao lúc này mới nhắc tới việc xử phạt Tilly?
"Con bé sẽ phục vụ lao động sau giờ học trong thời hạn một tháng."
Nếu là trước kia, Draco rất có thể đã không hài lòng với cách xử phạt này, nhưng hiện tại cậu không định truy cứu thêm, rốt cuộc cậu của hiện tại chỉ là Draco Malfoy, chứ không phải là người thừa kế của nhà Malfoy, cho nên cậu chỉ thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì với hình phạt.
"Như vậy, các thầy sẽ không làm phiền trò nghỉ ngơi nữa, ngày mai chính là giờ học Bay đầu tiên của các trò, thầy nghĩ từng phù thủy nhỏ đều sẽ mong chờ." Giáo sư Slughorn cất vài tiếng cười lớn khoa trương, sau đó cùng với giáo sư Merrythought mang Ravenclaw kia rời khỏi Bệnh Thất.
Sáng sớm hôm sau, đợi Draco ăn sáng xong, rốt cuộc phu nhân Pomfrey cũng đồng ý cho cậu rời đi sau hai ngày nằm ở Bệnh Thất. Vừa ra khỏi Bệnh Thất, Draco hít vào hai hơi thật sâu, cậu có cảm giác toàn thân đã được sống lại.
Mới đi được vài bước, Draco liền thấy Ellis và Walden hướng thẳng tới Bệnh Thất.
"A, Draco, cậu không sao rồi!" Mắt của Ellis sáng lên, lập tức xông tới cho Draco một cái ôm. "Hôm nay có lớp Bay đấy, bọn tớ còn tưởng cậu định bỏ lỡ lớp Bay đầu tiên chứ."
"Làm ơn đi, Draco dù có phải lén trốn khỏi Bệnh Thất cũng tuyệt đối sẽ lên lớp Bay đầu tiên." Walden nhếch mép với Draco.
Đem cặp sách lên trên vai, Draco cũng ôm lấy Walden một chút, "Đúng vậy, tôi đã gấp không chịu nổi nữa rồi."
"Đi thôi đi thôi, chúng ta trước hết đưa Draco về phòng ngủ thay quần áo đã." Ellis chủ động cầm giúp cặp của Draco. "Sau lưng cậu có vết thương Draco, tớ cầm giúp cậu."
Draco cực kì muốn nói cho Ellis biết vết thương của mình đã tốt, cậu cũng không phải một con búp bê rách nát và yếu ớt, nhưng khi thấy cặp mắt sáng lấp lánh của Ellis, cậu liền nuốt xuống lời châm chọc sắp dâng tới miệng, thỉnh thoảng chấp nhận sự quan tâm của Ellis cũng không tồi lắm.
Chờ tới lúc họ quay trở lại phòng ngủ cũng không thấy Tom, Draco thay áo chùng, để lại cặp trong phòng ngủ, một lần nữa rời đi cùng Walden với Ellis.
Tiết đầu tiên của lớp Bay là thứ Draco mong chờ đã lâu, chổi bay rất đắt, lấy tài sản hiện tại của Draco căn bản là không mua nổi, kể cả khi cậu vẫn luôn chế dược để kiếm tiền đi nữa, e là cũng không đủ tiền để mua đầu cây chổi.
Không biết việc học lớp Bay cùng Gryffindor có phải là truyền thống hay không. Trên bãi cỏ bằng phẳng, tất cả học sinh đều đã có mặt, trên mặt đấy bày hai hàng chổi bay chỉnh tề, ở đối diện nhóm Slytherin là tân sinh năm nhất của Gryffindor.
"A ha, Malfoy! Nghe bảo mày bị một con nhóc Ravenclaw hạ gục."
"Ôi mẹ kiếp, câm miệng ngay, tên ngu White này." Ellis nổi sùng lên trừng White, ở trong mắt cậu, Draco là một học sinh ưu tú toàn diện giống như Tom, lại còn dám động thủ với Gryffindor, cậu vẫn luôn hy vọng mình có thể trở thành người giống Draco, sao có thể để cho Ellis chế nhạo thần tượng của mình được.
White chẳng thèm để Ellis nhát gan vào trong mắt, hắn rà quét khắp nơi vài lần rồi mới tiếp tục nhìn Draco một cách mỉa mai, "Xảy ra chuyện gì à? Chẳng lẽ tao nói sai rồi? Mày đến cả một đứa con gái còn không đối phó nổi."
"Mày có phải muốn tiếp tục trải nghiệm Levicorpus (Bùa Treo Ngược)?" Draco dài giọng, ánh mắt nhìn White như nhìn thấy con sên.
Nghe thấy lời của Draco, Walden bật tiếng cười khẩy, "Draco, tôi thấy cậu nói không sai, tên ngốc này là muốn tiếp tục bị treo. Tôi dám cá, giáo sư Dumbledore lúc này không thể kịp thời cứu cậu ta xuống đâu."
White bị chọc tức tới mức mặt đỏ bừng, hắn nhớ tới lần trước bị Draco treo lên ở hành lang khiến toàn bộ mặt mũi dù trong hay ngoài đều ném đi hết. Khi hắn chuẩn bị nói gì đó, hắn liền thấy Tom Riddle ở cách đây không xa đang đi tới chỗ bãi cỏ.
White huýt sáo như thể vừa bắt đầu một ván mới, "Xem ra Tom Riddle nhìn thấu mày, cậu ta không muốn tiếp tục làm bạn với mày nữa."
Nhìn theo ánh mắt của White, Draco cũng thấy Tom đang đi tới, Tom mỉm cười với cả ba người bọn họ, sau đó mới qua đây chào hỏi.
"Cậu đã có thể đi học rồi sao? Draco."
Nhìn bộ dạng như không có gì của Tom, Draco thầm nghiến răng, mẹ nó, cậu ta có phải đã quên hết việc của ngày hôm qua không, có phải cậu ta quên đi việc giữa họ đã xảy ra tranh chấp, coi như không có gì xảy ra mà chào hỏi?
Mặt của Draco tối sầm không nói lời nào, Tom mở rộng hai tay ôm lấy cậu, dùng âm thanh mà người khác đều có thể nghe thấy: "Tôi hẳn là nên cho cậu một cái ôm đúng chứ? Hoan nghênh đi học trở lại, Draco."
Nhưng trên thực tế, Tom chỉ dùng âm lượng đủ cho hai người họ nói ở bên tai Draco: "Draco, đừng quên tình bạn của chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT