“Cô làm xong chuyện xấu, đương nhiên phải tìm các chú cảnh sát tới để dọn dẹp đống đổ nát rồi.”
Đúng vào lúc này, tiếng nhạc phát ra từ bên cạnh sân khấu chuyển sang tiếng chuông đồng hồ báo giờ.
Chuông đánh tám lần, vừa đúng tám giờ tối.
Trác Nhiễm giơ lá bài trong tay về phía Tiết Lam, thấy Từ An Trạch vốn đang đứng sau lưng bạn gái mình dợm bước đi lên, cô ta lập tức lườm một cái mang đầy tính cảnh cáo.
Từ An Trạch nhìn thẳng vào mắt cô ta vài giây, bàn tay đưa ra cuối cùng lại rụt về, sau đó lùi ra, lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Ánh mắt Trác Nhiễm quay trở lại nhìn Tiết Lam, cô ta khẽ mỉm cười nói: “Đến lượt cậu rút bài rồi đấy.”
Tiết Lam đưa tay ra, lúc ngón tay cô bạn sắp sửa chạm vào lá bài, thì người từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng sau lưng Tiết Lam là Liễu Mộc Mộc đột nhiên đặt một tay lên vai bạn.
Trong lúc Tiết Lam ngẩn ra vì chẳng hiểu gì, thì Liễu Mộc Mộc đã rút hộ luôn lá bài bạn chọn từ trước.
Lá Joker này, có hình hoàn toàn khác với lá bài Joker bọn họ đã nhìn thấy lúc nãy, người trong lá bài mặc váy công chúa, tay cầm ô, ngón trỏ giơ lên đặt trước môi tạo thành động tác giữ im lặng.
Liễu Mộc Mộc nhìn lá bài trong tay: “Thật kỳ lạ, tự dưng có thêm lá Joker này, mà sao tớ thấy lá bài Joker này cứ hơi hơi giống cậu là thế nào nhỉ?”
Cô xoay lá bài trong tay về phía Trác Nhiễm.
……
Trên tầng hai của khách sạn, đối diện với khu vực kê bàn đánh bài ở tầng dưới là một hội trường nhỏ, lúc này toàn bộ bàn ghế trong hội trường đã bị dọn sạch đi chỗ khác, người chú đứng tiếp khách cùng với Trác Nhiễm lúc đầu đang mặc bộ quần áo đạo sĩ hoa văn đỏ trên nền trắng kỳ dị, ngồi khoanh chân ở chính giữa phòng.
Trên sàn phòng hội trường chi chít những biểu tượng cổ quái thoạt nhìn giống như những con rắn đang trườn bò ngoằn nghoèo, được vẽ bằng thứ máu không biết lấy từ đâu.
Trước mặt ông ta kê một cái bàn, hai đầu trái phải của cái bàn, mỗi đầu đặt một con búp bê bện bằng rơm, hai con búp bê này mặc bộ váy có kiểu dáng màu sắc giống hệt bộ váy Trác Nhiễm và Tiết Lam mặc hôm nay.
Bên cạnh con búp bê, tóc, móng tay và bát tự ngày sinh của hai người được gói trong hai túi vải đỏ khác nhau.
Chính giữa cái bàn, ngoài lư hương ra còn có một cái bát, bên trong đổ đầy thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ đen.
Người đàn ông đứng dậy, lôi từ trong tay áo đạo sĩ bên trái ra một sợi tơ trắng, sợi tơ này mỏng manh, trong suốt, nhưng độ co giãn lại rất tốt.
Ông ta ngâm sợi tơ vào trong cái bát đặt trên bàn.
Sau khi ngâm được một lúc, sợi tơ màu trắng dần dần được nhuộm thành màu đỏ sậm, ông ta liền vớt nó ra. Rồi buộc nó vào tay của hai con búp bê bện bằng rơm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đều đều vang lên, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cửa lớn, giọng nói khàn sạn như một con rắn đang cảnh giác, hỏi: “Ai?”.
“Ngài Hứa, là tôi.”
“Vào đi.”
Một chàng trai mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn đi vào, trên tay cầm theo một cái hộp gỗ, anh ta cẩn thận đưa chiếc hộp gỗ cho người đàn ông được gọi là ngài Hứa bằng hai tay.
Ngài Hứa thoải mái vươn tay mở cái hộp gỗ ra, bên trong đặt ba lá bài, có chất liệu giống hệt với những lá bài mới mà Trác Nhiễm vừa đổi.
Điều khác biệt duy nhất chính là, ba lá bài Joker đều có hình không giống nhau.
Một lá là hình người đeo mặt nạ, một lá là hình người đang cầm ô, lá cuối cùng là hình người đang tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt giống hệt Trác Nhiễm.
“Tôi bảo con bé chuẩn bị vật thế mạng, con bé lại chuẩn bị ba lá bài?” Giọng nói của ngài Hứa có hơi không vui.
Chàng trai dè dặt cười xòa nói: “Ngài cũng biết đấy, con gái đều thích mấy thứ mang đến cảm giác nghi thức khác người này, ngài yên tâm, cô chủ nhất định sẽ có cách khiến người thế mạng chủ động chọn một lá bài trong số này.”
Bước quan trọng nhất trong nghi thức thế mạng, chính là bắt người thế mạng chủ động chấp nhận. Nên việc cầm lấy một món đồ nào đó trong tay người khác, đồng nghĩa với việc đồng ý hoán đổi số mệnh của bản thân.
Vốn dĩ ngài Hứa đã chuẩn bị một vài món thứ bằng vàng và bạc rồi, từ xưa đến nay những thứ kiểu này thường được dùng để mua mạng người, và chưa bao giờ xảy ra chuyện sơ sẩy cả.
Ai ngờ con bé nhà họ Trác lại dùng mấy thứ linh tinh vớ vẩn kia.
Nhưng ai bảo nhà họ Trác chi nhiều tiền để mời ông ta về giúp đỡ chứ, trong lòng ông ta tuy bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi đưa lá bài xong, chàng trai nhanh chóng rời khỏi hội trường, còn tiện tay đóng chặt cửa lại.
Ngài Hứa bước tới khóa trái cửa, sau đó quay về trước cái bàn.
Ông ta bày ba lá bài lên trên bàn, dùng sợi tơ đỏ buộc hai con búp bê vào nhau lúc vừa nãy quấn thành vòng tròn quanh ba lá bài.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, khi tám tiếng chuông ở tầng dưới vang lên, ông ta châm ba nén hương, cắm vào lư.
Theo miệng ông ta lẩm bẩm đọc gì đó, cái bát trên bàn hơi rung rung, chất lỏng màu đỏ đen sóng sánh, ngay cả sợi tơ đỏ buộc hai con búp bê rơm cũng căng ra.
Nén hương trong lư cháy với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, làn khói màu xám nhạt không hề bay lên, mà bao trùm lấy con búp bê rơm đại diện cho Trác Nhiễm.
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào bàn hồi lâu, chờ đợi một trong các lá bài được chọn.
Ngay sau đó, lá bài hình người cầm ô di chuyển về phía con búp bê rơm của Tiết Lam.
Ngài Hứa còn chưa kịp nở nụ cười đắc ý, thì lá bài như bị thứ gì đó bóp vụn, nổ tanh bành thành nhiều mảnh nhỏ, bắn ra tứ tung.
Ông ta căn bản không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, vô số mảnh vụn của lá bài găm lên mặt và người ông ta, ngay cả cái bàn ông ta dày công chuẩn bị cũng gãy làm đôi.
Một tay ngài Hứa ôm ngực, ông ta cảm thấy hơi tức tức, trước mắt tối sầm, sau đó phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó ở dưới tầng, sau khi Liễu Mộc Mộc rút lá bài xong, sắc mặt Trác Nhiễm trở nên cực kỳ khó coi.
Bàn tay đang cầm ba lá bài còn lại của cô ta run lên vì giận dữ, nhưng vẫn cố dằn xuống, nói với Liễu Mộc Mộc: “Đây là trò chơi giữa tôi và Tiết Lam, mong cậu đừng xen vào.”
Tay Liễu Mộc Mộc nghịch nghịch lá Joker dường như được làm riêng, đôi mắt hạnh trong veo lóe lên chút gian xảo: “Để tôi thay Tiết Lam trả lời cậu luôn nhé, bạn ấy không đồng ý.”
Biểu cảm trên mặt Trác Nhiễm lập tức cứng đờ.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Liễu Mộc Mộc nói tiếp: “Nhưng chỉ là đổi mệnh thôi mà, không đổi với bạn ấy thì đổi với tôi cũng được này, tôi đồng ý.”
Mọi người xung quanh hoàn toàn không hiểu Liễu Mộc Mộc đang nói gì, người duy nhất nghe hiểu là Trác Nhiễm, trong lòng cô ta hoảng loạn, toan đứng dậy bỏ đi, nhưng vài phút sau, khi những lời cuối cùng của cô ta vừa dứt, thì cả người giống như rơi xuống hầm băng, đầu căng ra vô cùng đau đớn, trong não cô ta vang lên những tiếng ong ong đinh tai nhức óc, mũi, khóe mắt bắt đầu chảy máu.
Tay Trác Nhiễm buông thõng, những lá bài còn lại rơi xuống đất, trong ba lá bài ấy, không ngờ lại có hai lá Joker, chẳng biết đã bị đổi từ khi nào.
Cô ta bất tỉnh gục xuống bàn, khiến mọi người xung quanh bị dọa sợ hét chói tai.
Lá bài trong tay Liễu Mộc Mộc xoẹt một tiếng, rách làm hai nửa. Cô tiện tay vứt nửa lá bài Joker còn lại xuống đất, phủi phủi tay với vẻ kinh tởm: “Có tí bản lĩnh vặt vãnh ấy mà cũng đòi đổi mạng, nằm mơ giữa ban ngày à?”.
Tiết Lam cứng đờ người xoay cổ sang nhìn Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh: “Mộc, Mộc Mộc à, tiếp sau đây phải làm gì bây giờ?”.
Dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, nhưng dường như cũng chẳng hiểu gì.
Ba cô gái còn lại đều xúm lại quanh Liễu Mộc Mộc, đồng loạt nhìn cô.
“Lúc này chắc chắn là phải báo cho các chú cảnh sát rồi.” Liễu Mộc Mộc lôi điện thoại ra, ấn số điện thoại của cảnh sát, cô vừa làm xong chuyện xấu, đương nhiên phải tìm các chú cảnh sát tới để thu dọn đống đổ nát rồi.
Tám giờ tối, Phương Xuyên, người đang tận hưởng ngày cuối tuần tuyệt vời mà không bị vụ án nào quấy rầy, đã nhận được điện thoại từ cấp trên.
Cấp trên thông báo nghi ngờ có một vụ án đặc biệt xảy ra ở Khách sạn Nguyệt Hoa, yêu cầu anh lập tức đến hiện trường.
Khi tất cả nhân viên của Ban điều tra Những vụ án đặc biệt và Cố vấn Yến tới trước cửa khách sạn, thì các nhân viên cảnh sát nhận được tin báo từ trước đã phong tỏa hiện trường rồi.
Xe cấp cứu đậu ở bên ngoài, vẫn chưa đi.
Phương Xuyên xuất trình thẻ cảnh sát của mình rồi mới được cho vào hiện trường.
Có đến mấy chục người chen chúc nhau bên trong đại sảnh khách sạn, đã thế còn toàn là những thanh niên mới hai mấy tuổi đầu.
Sau cơn náo động ngắn ngủi lúc vừa rồi, mọi người đều tò mò kiễng chân nhìn về phía cái bàn đánh bài, nơi đó đang có hai chú cảnh sát đứng chắn, không ai được phép lại gần.
Một nhóm nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ, đang vây xung quanh Trác Nhiễm đột nhiên hôn mê ngất xỉu.
“Người bị thương đâu?” Phương Xuyên thấp giọng hỏi nhân viên cảnh sát đến đầu tiên chịu trách nhiệm giữ nguyên hiện trường.
“Người bị thương vẫn còn gục trên bàn, xe cứu thương cũng đã tới rồi, nhưng tình huống này quá đặc biệt, nên bọn họ không dám kéo người ra.”
“Danh tính của người bị thương thì sao?” Phương Xuyên vừa đi vừa hỏi.
“Người bị thương tên là Trác Nhiễm, sinh viên năm nhất trường Đại học Công nghệ Khánh Thành, đang tổ chức tiệc sinh nhật ở đây. Theo những người chứng kiến kể lại, cô ta đang chơi bài thì đột nhiên mắt mũi chảy máu, sau đó bất tỉnh.”
“Trác Nhiễm? Sao đột nhiên có nhiều người họ Trác thế?” Anh ta không kìm được tự nói thầm một mình.
Lúc đi qua đó xem thử, Phương Xuyên mới phát hiện ra tại sao nhân viên y tế phải mặc đồ bảo hộ.
Tình trạng của Trác Nhiễm rất đáng sợ, máu trong cơ thể người khác đều là màu đỏ, nhưng máu chảy ra từ người cô gái này lại lẫn với sắc đen, cực kỳ khác thường.
Ngoài trừ việc mắt, mũi, tai chảy máu ra, nhịp tim, hô hấp và huyết áp của cô ta đều rất bình thường, giống như đang ngủ vậy.
Phương Xuyên thì thầm vài câu với anh cảnh sát duy trì trật tự, anh ta liền đi tới nói chuyện với các nhân viên y tế, rất nhanh sau đó, bọn họ đã lùi ra xa.
Yến Tu bước lên trước, dừng lại ở vị trí cách Trác Nhiễm mấy bước chân.
Có một vũng máu trên sàn nhà, là chảy từ trên bàn xuống.
Trong vũng máu kia có một vệt đen rất rõ ràng, không biết có phải do hoa mắt không, mà Phương Xuyên cảm thấy vệt đen đó đang chuyển động.
“Tình hình ở đây là sao vậy?” Phương Xuyên thì thầm hỏi Yến Tu bằng âm vực chỉ có hai người có thể nghe được.
“Trúng độc của cổ trùng.”
“Tức là có người hạ độc cổ trùng cô ta ở đây hả?”
“Không, có lẽ cô ta trúng độc cổ trùng được một thời gian khá dài rồi, trong điều kiện bình thường, khi cổ trùng đã thích ứng với cơ thể cô ta, thì sẽ không di chuyển lung tung nữa, nhưng với tình hình hiện giờ, thì rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn, cổ trùng chạy toán loạn không chịu sự kiểm soát.”
Yến Tu đeo găng tay vào, bước lên vài bước, cầm lấy tóc của Trác Nhiễm vén lên để lộ khuôn mặt của cô ta. Đầu tiên anh vạch mí mắt của cô ta ra, bên trong có một vài vằn đen, chứng tỏ phán đoán cổ trùng ở trong cơ thể cô ta một khoảng thời gian khá dài của anh là chính xác, đây có lẽ không phải do cổ trùng hại người.
“Cao hiện hình Yến Linh đưa cậu đâu?”.
Phương Xuyên lôi ra một cái bình nhỏ, dùng tăm bông đi kèm nhúng vào cao trong lọ rồi đưa cho Yến Tu.
Yến Tu cầm lấy tăm bông chấm nhẹ lên trán Trác Nhiễm, lập tức trán cô ta xuất hiện một mảng đen sì.
“Đây là phản ứng cắn trả sau khi thực hiện một nghi thức nào đó bị thất bại.” Yến Tu phán đoán.
Đúng lúc này, có một anh cảnh sát thuộc Ban điều tra Những vụ án đặc biệt sải bước nhanh đến bên cạnh Phương Xuyên, thì thầm nói: “Đội trưởng, phát hiện một gian phòng hội nghị ở trên tầng hai, bên trong được bố trí giống như hiện trường của một nghi thức nào đó, nhưng hình như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một người đàn ông trung niên đang nằm bất tỉnh bên trong.”
“Còng tay người đó lại trước đó, sau đó nhờ một vị bác sĩ lên đó kiểm tra giúp.”
Anh cảnh sát gật đầu nhận lệnh.
Đợi Yến Tu kiểm tra được hòm hòm rồi, Phương Xuyên lại hỏi: “Chúng ta lên đó xem thử nhé? Trên tầng phát hiện hiện trường thực hiện nghi thức.”
Yến Tu và Phương Xuyên đi lên trên tầng, hai tay người đàn ông trung niên đang bất tỉnh được còng tay bằng chiếc còng số tám đặc biệt, rồi khiêng sang một góc khác.
Chỉ là ông ta chịu một cú sốc nào đó nôn ra máu nên ngất đi thôi, nhưng trên người lại có những vết thương tuy vừa mảnh vừa nhỏ nhưng lại rất sâu, trên miệng vết thương còn bị thứ gì đó găm vào, bác sĩ đang xử lý cho ông ta.
Phương Xuyên tiện tay cầm đầu kia của tăm bông chấm lên trán người này, cũng xuất hiện mảng đen.
Yến Tu không nói gì, anh đứng ở chính giữa phòng hội nghị, chân giẫm lên những biểu tượng kỳ quái, nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đống lộn xộn trên sàn nhà.
Tuy rằng cái bàn đã bị gãy làm hai nửa, đủ thứ linh tinh trên bàn rơi tán loạn trên đất, nhưng nhìn thoáng qua, vẫn có thể đoán ra được kha khá.
“Là nghi thức thế mạng Thảo Trùng Nhất Mạch.”
Không đợi Phương Xuyên hỏi, Yến Tu đã nói ra đáp án.
Phương Xuyên chỉ biết một số trường phái huyền học phổ biến mà thôi, còn Thảo Trùng Nhất Mạch thì thậm chí còn chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng thế mạng thì anh ta biết có nghĩa là gì.
“Cũng tức là, người nằm trên sàn kia bị cắn trả, còn cô sinh viên tên Trác Nhiễm đang tiến hành nghi thức thế mạng, và chủ trì nghi thức này chính là ông ta?” Khuôn mặt Phương Xuyên đầy vẻ ghê tởm, nhìn trông xinh xắn thế mà không ngờ lại làm ra loại chuyện dã man độc ác như vậy.
Anh lại truy hỏi tiếp: “Vậy đối tượng thế mạng cho cô ta là ai, người đó thế nào rồi?”.
Yến Tu quay đầu lại, hờ hững nói: “Cậu nên chú ý nhiều vào, ai mà lại có bản lĩnh có thể đảo loạn nghi thức thế mạng thành ra thế này được.”
Phương Xuyên ngần ngừ nói: “Người qua đường tốt bụng à?”.
Yến Tu không muốn cười nhạo sự ngây thơ của anh ta.
Nếu không phải trên trời đột nhiên rơi xuống một huyền sư đầy bản lĩnh giải quyết được chuyện này, vậy thì chỉ có một khả năng thôi.
Chỉ có một người duy nhất bọn anh quen, có bản lĩnh tình cờ đi ngang qua đây.
Vừa khéo, trưa nay mới ăn chung một bữa cơm, cô nhóc ấy còn đặc biệt nghiêm túc nói rằng tối nay có chuyện quan trọng cần làm.
Yến Tu nghĩ anh đã hiểu ra, chuyện quan trọng đó là chuyện gì rồi.
Anh không định đập vỡ mộng tưởng của Phương Xuyên, cứ để cậu ta tự lừa mình dối người tiếp vậy.
Rất nhanh đã tìm thấy đối tượng thế mạng của Trác Nhiễm, vì cũng không quá khó để điều tra lắm, chỉ cần nhìn camera giám sát, xem xem người cuối cùng Trác Nhiễm tiếp xúc là ai thì sẽ biết ngay thôi.
Nhưng sau khi xem xong camera, anh cảnh sát của Ban điều tra Những vụ án đặc biệt chần chừ nói với Phương Xuyên: “Đội trưởng, vừa nãy em nhìn thấy Liễu Mộc Mộc trong camera.”
Phương Xuyên:?????
Chắc chắn là cậu đang trêu tôi, Liễu Mộc Mộc là một sinh viên đại học nghiêm túc, giờ này em ấy nên nằm ngủ hoặc chơi điện tử trong ký túc xá mới đúng.
Biểu cảm của anh cảnh sát trở nên cổ quái nói tiếp: “Người chơi bài với Trác Nhiễm là một cô gái tên là Tiết Lam, bọn em đã kiểm tra chứng minh thư của Tiết Lam, phát hiện ra cô ấy và Trác Nhiễm có chung ngày sinh nhật. Nhưng người cuối cùng tiếp xúc với Trác Nhiễm lại là Liễu Mộc Mộc, em ấy rút một lá bài trên tay Trác Nhiễm, sau đó đối phương liền gục xuống.”
Phương Xuyên: ……
Phương Xuyên: ……
Tại sao chỗ nào cũng có dấu chân của Liễu Mộc Mộc thế!
“Dẫn Liễu Mộc Mộc và Tiết Lam lên đây, tìm hai căn phòng hội nghị còn trống, chúng ta sẽ hỏi chuyện hai em ấy trước.” Phương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, để đại não của mình được cung cấp đầy đủ oxy, phòng trường hợp lát nữa chịu kích thích lại thiếu không khí.
“Còn những sinh viên khác ở tầng dưới thì làm thế nào ạ, bọn họ đang nhốn nháo đòi rời khỏi đây.” Anh cảnh sát hỏi.
“Tìm một vài anh em ghi lại lời khai của họ, hỏi cho rõ ràng trước rồi tính sau.”
“Vâng.”
Anh cảnh sát đi xuống dưới tầng không bao lâu, liền dẫn theo Tiết Lam và Liễu Mộc Mộc lên tầng hai.
Hôm nay Liễu Mộc Mộc vẫn búi tóc củ tỏi, trên dây buộc tóc có đính con thỏ bằng nỉ béo múp míp, cứ lắc la lắc lư theo mỗi chuyển động của cô nhóc.
Phương Xuyên và Yến Tu đi vào căn phòng của Tiết Lam trước, Tiết Lam ngồi trên ghế, hai tay đan chặt vào nhau.
Nhìn thấy cảnh sát đi tới, cô gái vội vàng đứng bật dậy.
“Bạn Tiết Lam, mời ngồi.”
Thái độ của Phương Xuyên rất hòa nhã: “Tôi có một vài vấn đề muốn hỏi em, hy vọng em có thể trả lời thành thật.”
Tiết Lam gật gật đầu.
“Em và Trác Nhiễm có quan hệ gì?”.
“Trước đây bọn em không hề biết nhau, khi kỳ nghỉ tháng Mười một kết thúc, em mới biết bạn ấy là bạn lớn lên từ nhỏ với bạn trai em, hôm đó bạn ấy được đưa vào bệnh viện cấp cứu, hôm sau em và bạn cùng phòng có vào bệnh viện gặp bạn ấy.”
Phương Xuyên nhướng mày, mối quan hệ này có chút phức tạp: “Bạn trai em tên gì?”.
“Anh ấy tên là Từ An Trạch.”
Phương Xuyên ghi lại cái tên này, tiếp tục hỏi: “Sinh nhật của em và Trác Nhiễm là cùng một ngày, em có biết không?”.
“Hôm qua, lúc bạn ấy tới nhà ăn của trường mời em đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình có nói, còn trước đó thì em không biết.”
“Em nghĩ tại sao Trác Nhiễm lại biết được điều lại.”
Tiết Lam cúi mắt xuống: “Có lẽ là do bạn trai em nói cho bạn ấy biết.”
Tuy rằng cô không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng những câu hỏi của anh cảnh sát, cùng hành động khác thường của Liễu Mộc Mộc, đều ngầm nói cho cô biết vài chuyện.
Tất cả, có lẽ đều có liên quan đến việc cô và Trác Nhiễm có cùng ngày sinh nhật.
Vậy thì, Từ An Trạch đóng vai trò gì trong chuyện này?
Tiết Lam thật sự cảm thấy hoang mang.
“Trước khi Trác Nhiễm xảy ra chuyện, vẫn luôn ngồi chơi bài, tại sao em lại tham gia trò này?” Phương Xuyên hỏi tiếp.
“Trác Nhiễm nói với tất cả mọi người rằng hai người bọn em có cùng ngày sinh nhật, hy vọng sẽ có một ván đấu giữa hai thọ tinh với nhau, đúng lúc đó em bị đẩy lên trước, nên đã không từ chối.”
“Em có thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Hai người bọn em đang chơi trò rút lá Joker, Liễu Mộc Mộc ngăn em lại, rút bài thay cho em, sau khi bạn ấy cầm lấy lá bài thì Trác Nhiễm gục xuống.”
Tiết Lam thành thật trả lời.
“Quan hệ giữa em và Liễu Mộc Mộc là gì?”.
“Bạn ấy là bạn cùng phòng ký túc xá với em.”
Đúng lúc này, đột nhiên Yến Tu lên tiếng hỏi: “Em ấy đã từng bói mệnh cho em bao giờ chưa?”.
Tiết Lam cứng người, liếc nhanh về phía Yến Tu một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác: “Chưa, chưa ạ.”
Hai người đàn ông trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Không ngờ cô bé này cũng biết bảo vệ cho Liễu Mộc Mộc đấy, nhưng đáng lẽ ra cô bé không nên trả lời là chưa ạ.
Việc cô gái không hề tỏ ra tò mò khi nghe nói Liễu Mộc Mộc biết bói mệnh, mới là điều thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Phương Xuyên: “Tiết Lam à, vụ án này rất đặc biệt, tôi là cảnh sát của Ban điều tra Những vụ án đặc biệt, hy vọng em có thể thành thực trả lời mọi câu hỏi của tôi, điều này liên quan đến việc xác minh chân tướng sự việc.”
Tiết Lam mím môi không nói gì.
Thấy cô gái không chịu nói, Phương Xuyên cũng không tiếp tục ép hỏi nữa, anh đứng dậy nói với Yến Tu: “Đi thôi, đi gặp thầy Liễu của chúng ta nào.”
Giọng điệu thân quen ấy của Phương Xuyên, khiến Tiết Lam không khỏi liếc nhìn anh ta thêm vài cái.
Sau khi ra khỏi phòng có Tiết Lam, liền đi vào căn phòng có Liễu Mộc Mộc đợi ở bên trong.
Cô bồn chồn ngồi trên ghế, hết quay trái rồi quay phải, thỉnh thoảng lại nằm bò ra bàn một lúc lâu.
Có thể nhìn ra được, cô bé chẳng có chút lo lắng nào.
Phương Xuyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô nhóc, thờ dài thườn thượt: “Thầy Liễu à, thương tôi, nói cho tôi biết tại sao cháu lại xuất hiện ở đây vậy?”.
Liễu Mộc Mộc nằm bò trên bàn họp, cằm tì lên cánh tay trắng nõn, mắt chớp chớp nhìn Phương Xuyên đáp: “Đi với bạn cùng phòng ký túc xá tham gia bữa tiệc sinh nhật của người đang nằm trong diện tình nghi là tình địch.”
“Vậy thì, cái người đang nằm trong diện tình nghi là tình đich kia tại sao sau khi cháu rút một lá bài trên tay cô ta, lại đột nhiên bất tỉnh nhân sự, có thể nói nguyên nhân cho tôi biết được không?”.
“Ai mà biết được, có khi làm việc xấu nhiều quá, nên gặp báo ứng cũng nên.”
Phương Xuyên cảm thấy, anh không thể đợi được Liễu Mộc Mộc chủ động nói đáp án cho mình. Chỉ đành đổi một phương thức khác: “Trác Nhiễm và bạn cùng ký túc xá với cháu, Tiết Lam, có chung ngày sinh nhật, thậm chí trùng cả giờ sinh. Trong tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm sẽ tiến hành nghi thức thế mạng, muốn đổi mạng với bạn cùng phòng ký túc xá của cháu, vừa hay cháu lại phá hỏng nghi thức đó.”
“Vậy sao, trùng hợp thế?” Liễu Mộc Mộc tiếp tục giả ngu.
Phương Xuyên cảm thấy đầu đau quá, liền hiệu bằng ánh mắt cầu cứu với Yến Tu.
Yến Tu hơi hơi gật đầu với anh ta, anh đứng dậy đổi vị trí với Phương Xuyên.
“Phát hiện ra từ lúc nào?” Yến Tu hỏi thẳng vào vấn đề.
Bực hết cả mình, Liễu Mộc Mộc lườm Phương Xuyên một cái, không ngờ còn xài cả chiêu mỹ nam kế với cô.
Yến Tu thoải mái ngồi trên ghế, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, trên khuôn mặt đẹp trai không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Đẹp trai thật đấy, Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm.
Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Sau khi kết thúc kỳ nghỉ tháng Mười một, bọn cháu phát hiện ra mối quan hệ mập mờ giữa bạn trai Tiết Lam và Trác Nhiễm, vốn dĩ chỉ định bói nhân duyên chơi chơi cho hai người họ thôi…”
Ai ngờ lại bói ra những chuyện không hề chơi chơi chút nào, bói thì cũng bói rồi, tiện tay làm thêm chút gì đó cũng đâu có mất gì.
“Người bạn cùng phòng ký túc xá cháu nhắc đến lần trước là Tiết Lam à?” Yến Tu nhớ, Liễu Mộc Mộc từng tới tìm bọn anh, nói rằng bạn trai của bạn cùng phòng ký túc xá có khả năng đang định làm hại cô ấy.
“Chính là bạn ấy.”
“Phát hiện ra vấn đề tại sao không nói với chúng tôi?”.
“Không phải các chú nói cần phải có chứng cứ à, lúc ấy đâu có chứng cứ nào đâu.” Liễu Mộc Mộc cây ngay không sợ chết đứng hùng hồn nói.
“Sau khi đến khách sạn cháu có thể báo cảnh sát mà.” Phương Xuyên ngứa miệng xen vào.
“Ơ, cháu báo rồi còn gì nữa.” Cô cười tủm tỉm, nhưng là sau khi mọi chuyện kết thúc mới báo.
Phương Xuyên cạn lời.
“Phương Xuyên, cậu đi ra ngoài đi.” Đột nhiên Yến Tu nói.
Phương Xuyên liếc nhìn anh, sau đó đứng dậy đi ra.
Sau khi anh ta rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người, Yến Tu đột nhiên nói: “Cháu phá hỏng nghi thức thế mạng, dựa theo quy định, tôi phải báo cáo sự thực lên Tổng bộ, rất nhanh sẽ có người xuống điều tra thân phận, xác định mức độ nguy hiểm của cháu, nếu có khả năng, cháu sẽ được thu nhận, nếu không có khả năng, cháu sẽ phải chịu sự giám sát nhất định.”
Liễu Mộc Mộc hoang mang, cái này cô không biết, thêm nữa, Yến Tu nói với cô những cái này làm gì?
“Bọn họ sẽ xác nhận lại nhiều lần với cháu là, sao cháu biết cách phá hỏng nghi thức thế mạng, cháu định sẽ trả lời thế nào?”.
“Bói ra ạ.”
Yến Tu hơi đổ người về phía trước: “Cháu cảm thấy có bao nhiêu quẻ sư có thể bói ra được đến trình độ ấy? Ông nội cháu có từng nói với cháu rằng, đừng tùy tiện can dự vào những loại chuyện kiểu này không?”.
Liễu Mộc Mộc lắc lắc đầu, khi đó ông nội chỉ lo lắng ông không còn nữa, sẽ không ai gọt táo cho cô thôi.
Cô có chút bất mãn với sự chất vấn của Yến Tu, không vui lẩm bẩm: “Rõ ràng là cháu cứu người mà.”
“Tôi biết.” Ánh mắt Yến Tu liền trở nên dịu dàng hẳn đi, “Nhưng hẳn là cháu phải biết đạo lý này, hiệp khách dùng vũ lực để vi phạm lệnh cấm.”
(Nguyên văn câu này là: 儒以文乱法,侠以武犯禁 – Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm. Đây là câu nói của Hàn Phi, một nhà tư tưởng học nổi tiếng của TQ, ý của câu này là người đọc sách dựa vào văn chương truyền bá tư tưởng để phá rối pháp kỷ, kẻ luyện võ dùng vũ lực để làm loạn triều cương. Từ cổ chí kim, văn nhân, võ sĩ muốn chống đối hay phá luật, đều phải tận dụng những gì mình giỏi để làm.)
“Vì thế, chú định báo cáo cháu?”.
Yến Tu thở dài: “Chỉ một lần này thôi, nếu như còn có lần sau…”
Liễu Mộc Mộc vốn dĩ định nói sẽ không có lần sau, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại bảo: “Lần sau cháu nhất định sẽ nói trước với chú.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT