Editor: LacYen1012

Nhà ăn có chút yên tĩnh.

Trì Niên nhìn Kỳ Thâm trước mặt, lạnh như băng, lông mày luôn nhíu lại, bộ dạng cao quý lãnh diễm cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Giống y đúc với bốn năm trước.

Khi đó Sang Tư vừa mới hình thành quy mô, tài chính tất cả đều dồn vào bộ phận nghiên cứu phát minh, khi phải ăn cơm chung cùng nhân viên, Kỳ Thâm luôn một mình, ngẫu nhiên Tống Lãng có thể bồi anh ăn.

Trì Niên chủ động tới quá gần bị anh không tiếng động cự tuyệt.

Cho đến có một lần anh ngâm mình trong phòng nghiên cứu một ngày một đêm không ăn cơm, thiếu chút nữa ngã xuống, Trì Niên ở trước mặt bao nhiêu người nửa đỡ nửa túm anh về văn phòng, nhìn chằm chằm anh ăn xong 3 món mặn 1 món canh.

Xong việc nghe đồng nghiệp nói, bọn họ còn tưởng cô muốn đem Kỳ tổng ăn luôn, rốt cuộc một tiểu cô nương 1 mét 65 đỡ Kỳ tổng 1 mét 88 lúc kéo đi sinh ra khí tràng uy vũ.

Sau lần đó, Kỳ Thâm cự tuyệt Trì Niên mất đi hiệu lực, lâu dần, anh cũng lười quản cô.

Nghĩ đến quá khứ, Trì Niên ánh mắt tối lại, chỉ có thể khuyên bản thân: Anh mất trí nhớ, mất trí nhớ......

Cô tha thứ anh "Vô tri".

Trì Niên kiên nhẫn giải thích: "Lúc trước chúng ta đã......"

"Trợ lý Trì......" Kỳ Thâm vừa vặn đồng thời mở miệng, nói xong hai người đều ngẩn người.

Trì Niên chớp chớp mắt, nhìn Kỳ Thâm, tỏ ý anh nói trước.

Có lẽ nhận ra mình nói chuyện quá thẳng thắn, Kỳ Thâm nhịn không được xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy có chút bực bội, nhưng có vài lời phải nói thẳng ra mới được.

Kỳ Thâm nhìn cô: "Tôi không muốn truy cứu việc cô nói chúng ta là người yêu của nhau, chỉ là," anh dừng một chút, "Không có lần sau."

Trì Niên không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, ngẩn người, trong lòng lửa giận "Tạch" xông lên, vừa tức giận vừa ủy khuất, tức giận anh cảm thấy mình đang nói dối, ủy khuất lúc trước yêu cầu ở bên nhau rõ ràng là anh chủ động nói ra!

Trong lòng càng nghĩ càng giận, Trì Niên dứt khoát 'bang' buông chiếc đũa, trực tiếp đứng lên đi về hướng ngoài cửa.

Kỳ Thâm thấy thế, mày nhăn đến càng sâu: "Đứng lại."

Bước chân Trì Niên dừng lại: "Làm gì?"

Kỳ Thâm nhìn đồ ăn trước mắt dư lại: "Ăn hết bữa tối."

Trì Niên vừa nghe xong tức giận cười, kéo cửa lớn: "Không phải không quen sao? Giữ lấy tự anh ăn đi!"

Nói xong đóng sầm cửa đi ra ngoài..

Kỳ Thâm ngồi ở nhà ăn, sắc mặt nặng nề, quét đồ ăn trước mắt.

Quả nhiên, phụ nữ có tính khí như này thấy thế nào cũng không phải hình mẫu anh thích.

......

Trì Niên về đến nhà, nghĩ đến biểu cảm lạnh như băng của Kỳ Thâm kia, lửa giận trong lòng lại nhịn không được xông ra, nắm một con kỳ lân bông bên cạnh lên hung hăng đánh hai cái.

Di động vang lên, Trì Niên oán hận đem ôm gối ôm vào ngực, giọng nó còn mang theo hỏa khí: "A lô?"

Hạ Nghi: "Ăn phải thuốc nổ?"

Giọng Trì Niên lập tức héo xuống: "Sao có thời gian liên lạc thế?"

Trong khoảng thời gian này, bởi vì ảnh sa mạc được nổi tiếng, Hạ Nghi được mời tham dự tuyển chọn người mẫu, di động cũng bị tịch thu.

"Hôm nay nghỉ ngơi, mới vừa nhận được di động," Hạ Nghi đang đắp mặt nạ, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, "Cậu cùng Kỳ tổng nhà cậu sinh hoạt yêu đương thế nào?"

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới lửa Trì Niên vừa chạy trốn lại ra tới: "Yêu đương cái quỷ."

Hạ Nghi: "Không thuận lợi?"

Trì Niên ngừng một hồi lâu mới mở miệng: "Anh ấy bị tai nạn xe cộ."

Hạ Nghi trầm mặc, thật cẩn thận hỏi: "Tàn?"

"Không," Trì Niên vô ngữ, "...... Anh ấy đem chuyện chúng tớ bên nhau quên mất."

"Cái gì?" Giọng Hạ Nghi đột nhiên cao lên.

Chờ đến lúc Trì Niên đem mọi chuyện một năm một mười nói rõ ràng, Hạ Nghi chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau một lúc lâu toát ra một câu: "So với chúng tớ tuyển chọn người mẫu bên này còn cẩu huyết hơn!"

Trì Niên ôm gối ghé vào giường, ai nói không phải đâu.

Hạ Nghi lại hỏi: "Niên Niên, vậy tiếp theo cậu tính làm sao bây giờ?"

Trì Niên chán nản: "Không biết."

Hơn nữa, hiện tại hình tượng cô ở Kỳ Thâm trong mắt, đoán chừng cũng không tốt.

Tựa hồ thấy được cảm xúc của cô, giọng nói Hạ Nghi rõ ràng hơn rất nhiều: " Không phải chỉ mất trí nhớ thôi à? Bác sĩ cũng nói thăm lại chốn xưa còn khả năng khôi phục mà, nếu thật sự không được thì cậu lấy gậy đập lên đầu anh ta một cú, phim truyền hình đều diễn vậy đó, nói không chừng tốt lên thì sao?."

Trì Niên yên lặng nói: " Đến lúc đó không chỉ tình yêu không có, đoán chừng công việc cũng bay màu."

Hạ Nghi cũng an tĩnh, sau một lúc lâu: "Vậy cậu vẫn nên nhẫn nhịn đi, Kỳ tổng nhà cậu cái khác không nói, đối với nhân viên vẫn rất rộng lượng."

Trì Niên: "......"

Cúp điện thoại, Trì Niên lại ở trên giường tra tấn kỳ lân một lát, xoay người ngồi dậy, thói quen đi vào thư phòng, lại nhìn thấy bức tranh ghép hình treo trong phòng khách thì bước chân dừng lại.

Trò chơi ghép hình là cô đặt làm riêng, có một ngàn mảnh, một mình cô liều mạng ghép hai tuần mới xong, trên đó là một người đàn ông hoạt hình mặc bộ tây trang đen, anh cầm dù che mưa đứng ở nơi đó với một chiếc áo dài, phía sau là lan hồ điệp lắc lư trong mưa.

Nhìn trong chốc lát, Trì Niên mím môi vào thư phòng, lúc trở ra, trong tay cầm một cái camera, ngồi trước cửa sổ sát đất ở ban công phòng khách.

Chung cư cô là hai phòng một sảnh, căn lớn dùng làm phòng ngủ, phòng nhỏ cải tạo thành thư phòng, rộng hơn 90 mét vuông, nhưng trang trí màu xanh lam cô thích nhất, đèn tường tông màu ấm, đèn trần sáng ngời, cô rất thích.

Từ tầng 15 cảnh đêm thật đẹp, trên đường xe cộ như những dây đèn, chậm rãi bơi lội.

Trì Niên nhìn cảnh đêm một lát, phóng tầm mắt nhìn nơi một mảnh xanh um tươi tốt ở xa xa kia.

Cô biết, trong một đám cây xanh rậm rạp kia, có một ngọn đèn đường chiếu sáng trước cổng nhà Kỳ Thâm.

Nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn được ngọn đèn đường kia.

So với khoảng cách nhìn lên những ngôi sao xa xôi vẫn tốt hơn.

Trì Niên ấn nút chụp, từng tia sáng từ những chiếc ô tô lùi lại, chỉ có ánh đèn từ ngọn đèn kia, lặng lẽ tỏa sáng.

Trì Niên đứng lên, ánh mắt dừng trên hình phản chiếu của bản thân trên tấm kính cửa sổ sát đất, sau đó nở nụ cười.

Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, cô cũng không tin anh không nhớ ra!

Sáng sớm hôm sau, Trì Niên thức giấc với tâm trạng thoải mái trang điểm, đến công ty với thần sắc vui vẻ.

Dọc theo đường đi lên tầng 23, trước sau cô vẫn chào hỏi nhân viên như mọi khi.

Còn chưa tới thời gian đi làm, vài người bưng cà phê tụ tập thành một nhóm bàn gì đó, thấy Trì Niên, Lâm Lôi phất tay: " Tổng trợ lý Trì."

Lâm Lôi là trưởng phòng bộ phận hành chính, ngày thường cũng phụ trách bàn giao công việc với Trì Niên.

Trì Niên đi qua đi: "Hả?"

Lâm Lôi từ bàn làm việc rút ra mấy phần tài liệu: "

Thân thể Kỳ tổng vẫn chưa tốt sao? Khoảng thời gian này do họp báo đã có hai mươi mấy công ty truyền thông muốn hẹn phỏng vấn độc quyền."

Trì Niên nhìn tài liệu, lần này Sang Tư chính xác có sự đột phá về chip, truyền thống muốn phỏng vấn vô số kể.

Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tâm trạng tốt cũng sa sút, cô chỉ vào đầu mình: "Cô cũng không phải không biết, Kỳ tổng trừ bỏ thân thể cùng gương mặt, thì đầu óc là quý nhất."

"Hiện tại đầu óc anh ấy quăng ngã nên hỏng rồi, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

Lâm Lôi yên lặng mà nhìn cô, cô ấy cũng nghe trợ lý Trần nói, Kỳ tổng sắp biến thành kẻ ngốc do chấn động não.

Vừa muốn nói, dư quang cô ấy quét đến cửa bộ phận, lập tức im tiếng.

Một đám người đang tụ tập nói chuyện phiếm cũng trầm mặc, toàn bộ yên tĩnh đến quỷ dị.

Trì Niên nhận ra gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn qua.

Kỳ Thâm một thân tây trang phẳng phiu, dáng người cao gầy, lạnh lùng nhìn cô, một gương mặt tuấn mỹ cực kì giống bông tuyết trắng, lạnh lùng mà cao quý, nhìn cô muốn lạnh sống lưng.

Trì Niên chớp chớp mắt: "Anh tới công ty?"

Kỳ Thâm nhấc chân đi tới, không lên tiếng, chân anh thoạt nhìn đã không có việc gì, chỉ có cánh tay như cũ vẫn khó chịu nâng lên trước người.

Trì Niên híp mắt cười: "Kỳ tổng, ngài tới công ty cũng không đề cập trước cùng tôi một tiếng......"

Kỳ Thâm nhìn về phía cô, ngữ khí lãnh đạm: " Hình như hôm qua trợ lý Trì không cho tôi thời gian nói."

Trì Niên: "......"

Kỳ Thâm đi đến trước quầy lễ tân:"Một ly cà phê đen đưa tới văn phòng tôi."

Nói xong đi tới thang máy chuyên dụng, trực tiếp lên thẳng tầng 24.

Người xung quanh dùng ánh mắt vi diệu đánh giá Kỳ Thâm và Trì Niên, sôi nổi trở về vị trí, lễ tân đang muốn đi đến gian nước.

Trì Niên nhìn quầy lễ tân trước mắt, tròng mắt xoay chuyển.

Thói quen uống cà phê đen đã bị cô cưỡng chế anh bỏ từ một năm trước do viêm dạ dày cấp tính, quả nhiên đều quên hết rồi.

Còn có...... Trước kia chỉ có một mình trợ lý là cô phụ trách việc này một trợ lý khi, hiện giờ chuyện xưa tái diễn, nói không chừng Kỳ Thâm nhớ ra thì sao?

Nghĩ đến đây, Trì Niên vội gọi lễ tân lại: "Để tôi làm được rồi."

Kỳ Thâm trở lại văn phòng, nhịn không được chống huyệt Thái Dương dùng sức xoa.

Càng tiếp xúc nhiều với công ty, anh nhớ tới chuyện công ty càng nhiều, đầu óc càng đau, huyệt Thái Dương đang không ngừng nhảy lên, giống như có thể nghe thấy âm thanh mạch máu máu trào dâng.

"Đầu lại đau?" Giọng nữ thanh thúy mang theo lo lắng quanh quẩn ở cửa.

Kỳ Thâm còn chưa phản ứng lại, một ly nhìn không ra được chất lỏng gì bên trong được đặt một bên, có người xem xét trán anh, hương vị ngọt ngào quen thuộc vọt tới.

Kỳ Thâm nhíu chặt mày, trong đầu mạc danh vang lên giọng người đàn ông lành lạnh nói: "Trợ lý Trì, nam nữ khác biệt."

Anh theo bản năng tránh cái tay kia.

Trì Niên nhìn tay mình, hơi xấu hổ mà nắn vuốt, buông xuống: "Anh có nhớ tới cái gì không?"

Kỳ Thâm đã tỉnh táo lại, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một cái, sau đó nhìn về phía chất lỏng màu xanh đậm: "Đây là cái gì?"

Trì Niên nhìn biểu cảm anh liền biết anh chưa nhớ ra, theo ánh mắt anh nhìn qua, thản nhiên: " Nước ép rau quả."

Kỳ Thâm ngước mắt, ngón tay như có như không tiếng động gõ lên mặt bàn: " Nếu nhớ không lầm, tôi nói cà phê đen."

"Bác sĩ nói, cà phê đen sẽ kích thích đầu óc, nên hẳn là uống thứ kia ít thôi."

Ngón tay Kỳ Thâm gõ lên mặt bàn dừng lại, tiện đà bình đạm hỏi lại: "Phải không?"

Trì Niên gật gật đầu.

Kỳ Thâm: "Đầu óc tôi không phải đã quăng ngã nên hỏng rồi sao?"

Trì Niên: "......"

Quả nhiên anh đã nghe thấy!

Ho khan hai tiếng, Trì Niên cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, lịch trình tuần sau em đã gửi qua hòm thư, cuối tuần này anh bốn có kế hoạch đến Vân Đại thăm giáo sư Chu."

Cô đã tra qua, ngày đó là một ngày mưa dầm.

Kỳ Thâm cũng không tiếp tục gây khó xử, chỉ liếc nhìn cô một cái hỏi lại: "Giáo sư Chu?"

Anh có ấn tượng với lịch trình tiếp theo, nhưng lại không nhớ rõ mình muốn nói đi tới Vân Đại.

Trì Niên bị anh nhìn đến nỗi trong lòng bất an, vội vàng rũ mắt: "Đương nhiên."

Rốt cuộc, nơi đó là nơi gặp gỡ lần đầu tiên, có lẽ...... anh có thể nhớ ra cô chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play