Editor: LacYen1012

Khi Trì Niên chạy tới bệnh viện, thời gian mới trôi qua nửa giờ.

Dọc theo đường đi cô suy nghĩ đến vô số khả năng, nếu Kỳ Thâm tàn tật rồi thì làm sao bây giờ? Hủy dung thì sao đây?

Anh cao ngạo như thế, vạn nhất trong lòng luẩn quẩn……

Càng nghĩ Trì Niên càng kinh hồn bạt vía, một đường chạy chậm trực tiếp xông lên tầng mười sáu phòng bệnh vip.

Hồi trước Kỳ Thâm sinh bệnh phát sốt, đều do cô phụ trách “cường ngạnh” đem anh đè đến đây.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Trì Niên trực tiếp đẩy ra: “Kỳ Thâm, anh……”

Giọng nói được một nửa thì dừng lại khi thấy người đàn ông đang dựa vào đầu giường.

Trên đầu Kỳ Thâm quấn một vòng băng gạc màu trắng, lạnh nhạt ngồi một chỗ, y tá kiểm tra vết thương trên cánh tay anh.

Mái tóc đen ngày thường anh chải chuốt cẩn thận hôm nay hơi hỗn độn, vài sợi rũ xuống ở trước băng gạc, gương mặt tinh điêu tế trác lộ ra bệnh trạng tái nhợt, đồng tử sơn sắc u trầm, mặt mày tuấn mỹ vẫn mang một cỗ lạnh nhạt thần bí, khí chất tự phụ như cũ.

Cánh tay đeo dây cố định, trên đùi cũng bó thạch cao, trên mặt trên người đều có vết trầy da nặng nhẹ khác nhau, thậm chí có vết máu thấm qua băng gạc, nhưng người thoạt nhìn không có trở ngại nào lớn.

Nghe thấy giọng nói, Kỳ Thâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt từ quần áo hướng lên, dừng trên gương mặt, cuối cùng nhìn về đôi mắt cô.

Gương mặt trắng nõn, tóc dài chỉ cột lên đơn giản, đôi mắt có hơi sưng đỏ, thoạt nhìn như mới được rửa sạch bằng nước mắt giống…… một con thỏ.

Y tá đã kiểm tra xong, đẩy xe đẩy đi tới, nhìn Trì Niên: “Là người nhà bệnh nhân sao?”

Trì Niên nghĩ, gật gật đầu.

Y tá dặn dò những việc cần chú ý xong liền ra ngoài.

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Trì Niên nhìn Kỳ Thâm, tâm rốt cuộc hơi buông xuống, chớp chớp đôi mắt chua xót: “Anh không sao chứ?”

Kỳ Thâm không nói gì, bình tĩnh đánh giá cô, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng trầm tư.

Trì Niên thấy anh không nói lời nào, đơn giản đi lên trước, duỗi tay xem kỹ vết thương trên mặt anh.

Kỳ Thâm lại theo bản năng tránh tay cô đi, ánh mắt lạnh lùng, tứ chi tràn đầy kháng cự.

Tay Trì Niên xấu hổ ngừng giữa không trung, hồi lâu méo miệng thu hồi tay, nhỏ giọng nói thầm: “Nhà tư bản máu lạnh, trở mặt không nhận người.”

Mấy ngày hôm trước còn nắm tay cùng nhau về nhà đó.

Kỳ Thâm nhíu nhíu mày, hồi lâu dùng tay không bị thương xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nhìn cô: “Cô là trợ lí mới được Tống Lãng nhận vào?”

Trì Niên theo bản năng muốn gật đầu, rồi đột nhiên nhận ra được gì đó: “Cái gì mà mới nhận vào?”

Kỳ Thâm không đáp lại, mày nhăn đến càng sâu, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Tống Lãng đâu?”

“Anh ta? Đi công tác,” Trì Niên càng cảm thấy khả nghi, không rảnh lo anh vừa mới kháng cự, dùng mu bàn tay chạm gương mặt anh, “Còn đang sốt sao?”

Kỳ Thâm ngẩn ra, tiện đà sắc mặt trầm xuống: “Trì tiểu thư!”

Nói xong chính mình cũng hơi ngừng lại.

Trì Niên bị anh quát có chút ngốc, hơi ủy khuất.

Trên thực tế, trừ bốn năm trước vừa mới nhập chức, do tiết tấu công việc hoàn toàn không quen, có một lần trễ hẹn với khách hàng quan trọng, Kỳ Thâm đã từng quát cô một lần, anh rất ít khi dùng thái độ hung dữ để nói chuyện với cô.

Mặc dù ngày thường tức giận, cũng không nói một lời mà nhìn chằm chằm cô rồi tản ra áp suất thấp.

“Trì tiểu thư?” Cửa phòng bệnh phía sau có người gọi cô.

Trì Niên xoay người, bác sĩ Triệu đi theo mấy y tá đứng ở đó, nhìn cô xong lại nhìn Kỳ Thâm, muốn nói lại thôi.

Trì Niên ở bên cạnh Kỳ Thâm bốn năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý vẫn phải có, mắt nhìn Kỳ Thâm xong đi theo bác sĩ Triệu ra ngoài.

Trước khi vào văn phòng bác sĩ Triệu, Trì Niên gọi điện cho Trần Dương, ủy thác cho cậu ta xử lý chuyện sự cố và công việc nằm viện.

Trần Dương là trợ lí khác của Kỳ Thâm, chủ yếu phụ trách một ít chuyện công, mà cô là trợ lý mọi phương diện.

Quy mô Sang Tư rộng ra, thành lập bộ phận hành chính, Kỳ Thâm muốn cô khảo hạch một chút, cuối cùng tuyển Trần Dương.

Nói chuyện điện thoại xong, Trì Niên đi vào văn phòng bác sĩ Triệu.

“Trì tiểu thư, tôi cùng mấy bác sĩ khác phân tích kĩ càng thân thể của Kỳ tiên sinh,” bác sĩ Triệu phóng to ảnh chụp ct não bộ trên màn hình, “ Đại não Kỳ tiên sinh bị va chạm kịch liệt, khiến cho não bị tụ máu, khối máu tụ chèn ép lên dây thần kinh ký ức, có khả năng dẫn đến cậu ấy quên mất một ít chuyện.”

Trì Niên khó hiểu: “ Ý bác sĩ Triệu nói anh ấy mất trí nhớ?”

“Nói thẳng ra thì đúng vậy.”

Trì Niên an tĩnh một hồi lâu, rốt cuộc đem tin tức này tiêu hóa xong: “Vậy anh ấy quên mất ký ức nào?”

“Sau khi Kỳ tiên sinh tỉnh lại, tôi có kiểm tra hỏi đáp đơn giản,” bác sĩ Triệu chầm chậm, “Ký ức của Kỳ tiên sinh tựa hồ còn dừng lại ở 5 năm trước, đương nhiên, chuyện phát sinh trong 5 năm này cũng không phải hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng xác thực chỉ có ấn tượng linh tinh..”

Đáy mắt Trì Niên hiện lên một tia không biết làm sao, mờ mịt nhìn bác sĩ, trái tim cũng rơi xuống.

5 năm trước?

Vừa vặn thật, dừng đúng ngày cô chính thức quen biết anh, thậm chí gồm cả việc cô quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh suốt bốn năm.

Khó trách vừa rồi anh dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cô.

Nếu tất cả anh đều đã quên, có phải hay không…… Hiện tại cô đối với anh mà nói, chỉ là người xa lạ?

Nhưng bọn họ chỉ mới ở bên nhau.

Có lẽ ánh mắt tiểu cô nương quá khiến người khác đau lòng, bác sĩ Triệu ngữ khí an ủi nói: “Yên tâm, chỉ tạm thời mất trí nhớ, không phải không có khả năng khôi phục.”

Ánh mắt Trì Niên hơi sáng lên, chợt lóe nhìn về phía bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu khụ một tiếng giải thích: “Bởi vì do ngoại thương khiến cho mất trí nhớ, có thể suy xét dùng phương pháp tương đối kích thích cho não bộ khôi phục, thí dụ như phục lại ít sự kiện quan trọng, hoặc đi những địa điểm có kỷ niệm ý nghĩa linh tinh, phối hợp trị liệu với bệnh viện, tỷ lệ khôi phục rất lớn.”

Ánh mắt Trì Niên vốn trầm một lần nữa bốc cháy lên hy vọng, gật đầu thật mạnh, lại nghe bác sĩ giao phó, lúc này mới đi ra khỏi văn phòng.

Vừa định trở lại phòng bệnh, liền thấy Trần Dương đứng ở cửa, trong tay cầm một chồng văn kiện, thấy Trì Niên, Trần Dương vội đi nhanh hai bước đến trước mặt cô: “Trì tiểu thư, đều xử lý tốt, gây chuyện chạy trốn, sự cố phát sinh mà camera theo dõi hỏng rồi, cảnh sát điều tra camera xung quanh không lâu nữa chắc có thể điều tra ra người hiềm nghi.”

“Vất vả rồi.” Trì Niên híp mắt cười cười.

“Nhưng lúc phát sinh sự việc còn một người đưa tới cùng Kỳ tổng, cũng bị thương, không nghiêm trọng lắm, do thân thể vốn suy yếu, bệnh tim tái phát, lúc trước ở Tô thành bên kia chữa bệnh, cấp cứu ở đây sau đó bị chuyển về Tô Thành trong đêm, cảnh sát cũng đã liên hệ với cục cảnh sát Tô thành bên kia, chờ người nọ tỉnh lại mới hỏi về chiếc xe gây tai nạn.”

“Tốt.” Trì Niên gật gật đầu.

Trần Dương nghĩ nghĩ hỏi: “Trì tiểu thư, mới vừa rồi cảnh sát tới hỏi Kỳ tổng một ít vấn đề, tinh thần Kỳ tổng có chút hoảng hốt, chỉ nói không nhớ rõ chi tiết tai nạn, Kỳ tổng…… Không có việc gì chứ?”

“Hả?” Trì Niên dừng một chút, cách cánh cửa phòng bệnh pha lê nhìn thoáng qua bên trong, chuyện Kỳ Thâm mất trí nhớ một khi bị đưa ra ánh sáng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Sang Tư, cô suy nghĩ xong chỉ chỉ vào đầu óc nhỏ giọng nói, “Quăng nơi này hỏng rồi.”

Trần Dương lơ đễnh gật đầu, người trong công ty đều sợ Kỳ tổng, vị tổng trợ lý này ở trước mặt Kỳ tổng không lớn không nhỏ, trước mắt cũng chỉ có cô dám nói Kỳ tổng chấn động não: “…… Đây là văn kiện sáng nay đưa đến văn phòng Kỳ tổng, tôi về công ty trước, dời hội nghị chiều nay lại.”

Trì Niên thất thần gật đầu.

Hành lang toàn hương vị nước sát trùng, Trì Niên ngây người trong chốc lát, mới lấy di động ra, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo cứng đờ, cô nắm chặt ngón tay nhắn tin cho Tống Lãng: 【 Kỳ Thâm bị tai nạn xe cộ. 】

Vạn nhất Kỳ Thâm không nhớ ra thì cũng phải có người ổn định Sang Tư trước mới đúng.

Tống Lãng quả nhiên trả lời rất nhanh, nhưng nửa phút sau gửi tới một chuỗi dấu chấm hỏi, ngay sau đó: 【 Còn sống không? 】

Trì Niên khựng lại, cách cửa sổ phòng bệnh chụp Kỳ Thâm một tấm gửi đi.

Tống Lãng: 【 Thế mà là thật! 】

【 Đêm nay tôi trở về. 】

Trì Niên thu hồi di động, dừng một lát mới đẩy cửa phòng bệnh ra, bắt gặp ánh mắt Kỳ Thâm đạm bạc xa cách, cả người tản ra lạnh nhạt quen thuộc lại xa lạ.

Trì Niên yên lặng hít một hơi sâu, tuy bác sĩ nói có khả năng khôi phục, nhưng mà, đón nhận ánh mắt anh nhìn mình giống người xa lạ, cô vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

Không, là rất khổ sở, sắp khổ sở đến chết.

Sao tự dưng xảy ra tai nạn xe cộ? Tại sao không quên cái khác, cố tình lại quên đi chuyện xảy ra 5 năm nay hả? Vì sao bọn họ mới ở bên nhau bốn ngày liền mất trí nhớ?

Âm thầm chú ý 5 năm, trở thành trợ lý theo đuổi anh bốn năm, ở bên nhau bốn ngày.

Một ngày bằng một năm.

Ông trời tính lãi quá đắt, quả thực so với vay nặng lãi còn đắt hơn.

“Trì tiểu thư,” Giọng Kỳ Thâm đột nhiên vang lên, anh chậm rãi cau mày, đầu tựa hồ hơi đau, rồi sau đó mới tiếp tục nói, “Có phải có người đưa tới cùng tôi không?”

Tai nạn xe cộ kia, anh chỉ mơ hồ nhớ rõ có giọng nữ đang nghẹn ngào gọi tên anh, một tiếng rồi một tiếng “A Thâm”, rất quen thuộc.

“Ừ” Trì Niên nghĩ đến người Trần Dương vừa nói, “Người không có việc gì, đã chuyển đến bệnh viện Tô thành.”

Kỳ Thâm an tĩnh trong chốc lát: “Bác sĩ nói gì?”

Trì Niên đem lời bác sĩ nói cho anh nghe, không nhịn được hỏi: “Anh thật sự chỉ nhớ rõ chuyện xảy ra 5 năm trước?”

5 năm trước?

Kỳ Thâm cau mày, anh chỉ nhớ rõ Đường Khinh Nhiễm trước đó xuất ngoại không lâu, Kỳ gia bên kia cũng nói: Chỉ cần anh dám bước ra khỏi cửa nửa bước liền đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ cha con..

Có lẽ chuyện thật sự đã xảy ra 5 năm, trong lòng anh suy nghĩ đến những chuyện đó, hiếm khi dao động.

Trì Niên nhìn ánh mắt anh hờ hững, truy hỏi: “Anh cũng không nhớ rõ quan hệ chúng ta?”

Kỳ Thâm nhíu mày: “Cô là trợ lý Tống Lãng tuyển vào.”

“Trừ cái này ra thì sao?” Trì Niên hỏi dồn.

Kỳ Thâm nhìn cô, thần sắc không kiên nhẫn: “Chúng ta có quan hệ gì?”

Trì Niên há miệng thở dốc, đáy mắt hơi vô thố, một hồi lâu cúi đầu: “Em nói chúng ta là người yêu anh tin không?”

Kỳ Thâm không nói gì, ánh mắt đạm mạc nhìn cô.

Một tiểu cô nương thoạt nhìn nhỏ hơn anh nhiều, nhưng vẫn là trợ lí mình, cảm thấy bản thân cũng không thể sinh ra cảm giác động tâm với cô.

Anh không cầm thú như thế.

Trì Niên nhìn dáng vẻ của anh liền biết không tin, dứt khoát lấy di động, mở lịch sử trò chuyện hai người: “Anh xem……”

Giây tiếp theo tay lại cứng đờ.

Lịch sử bọn họ trò chuyện, có công có tư, nhiều nhất là lịch trình cô báo anh.

Mà việc tư, cũng chỉ có cô hứng thú bừng bừng chia sẻ cho anh “Hôm nay đám mây giống hình con rùa”, phía dưới còn một hình ảnh cô vẽ cọ rùa dọc theo nét đám mây, đến tận buổi tối anh mới lãnh đạm trả lời một câu “Ừ”;

Hoặc là cô hàm súc gửi vị trí nhà hàng “Nhà hàng mới mở ăn không tồi", mà không hiểu vì sao anh vẫn vờ như không biết im lặng từ chối “Lần sau có thể gặp mặt khách hàng ở chỗ này”.

Có lúc cô hơi thử dò hỏi “Tiệc rượu đêm nay có phải khiêu vũ hay không? Thiếu một bạn nhảy [ thở dài ]”, mà anh trả lời ngắn gọn “Trần Dương cũng đi”.

Còn gửi bữa tối bản thân tự làm, điểm tâm ngọt, khi sinh bệnh khi phải truyền nước biển đau, phát lương thì “Cảm ơn ông chủ"……

Nhân viên mới tới đều nói, Kỳ tổng quá dung túng cô, lúc phạm sai lầm chỉ trừng vài lần, cô ỷ vào điểm " dung túng " mà hiện ra toàn bộ hỉ nộ ái nộ của bản thân cho anh.

Thế cho nên hiện tại mới thấy, chỉ có một mình cô đơn phương cuồng hoan.

Hiện tại cô nói bọn họ là người yêu, nhưng trừ Hạ Nghi cô nói cho thì không còn người thứ tư nào biết quan hệ của hai người.

Thậm chí còn không kịp tạo kỷ niệm yêu đương.

Trong lòng hơi mờ mịt.

“Nhìn cái gì?” Kỳ Thâm thấy cô không nói gì, trầm giọng đặt câu hỏi.

Tâm tình Trì Niên hơi trầm, dứt khoát cầm điện thoại thu lại: “Không có gì.”

Kỳ Thâm nhíu mày, mạc danh có chút không vui, dư quang dừng ở văn kiện trong tay Trì Niên, huyệt Thái Dương run rẩy đau đớn.

Anh ngừng một lát mới đem văn kiện kia lại, lật xem vài tờ, số liệu khổng lồ xa lạ, logo Sang Tư mới tinh, trong đầu có hình ảnh thoáng hiện qua nhanh.

Bao gồm……

“Đã bắt đầu chuẩn bị họp báo ra mắt điện thoại mới chưa?” Lời nói không hiểu được từ trong miệng xông ra.

Trì Niên sửng sốt hai giây, lông mi giật giật.

Ba tháng sau, Sang Tư lấy chủ đề " Toàn viên trọng bàng" làm chủ đề họp báo ra mắt điện thoại đời thứ chín tổ chức ở trung tâm khoa học kỳ thuật Vân Thành.

Nhưng Kỳ Thâm rõ ràng phải quên……

“Anh nhớ ra rồi?” Trì Niên kinh hỉ.

Kỳ Thâm nhìn về phía cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt xa lạ.

Ánh sáng trong mắt Trì Niên tắt dần, thần sắc trở nên uể oải, giây lát rồi lại phục hồi như thường..

Bác sĩ Triệu nói chịu một ít kích thích tương ứng, tỷ lệ nhớ lại rất lớn.

Nhìn dáng vẻ anh hẳn là…… Còn có thể cứu vớt một chút nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play