Chu Phóng nghe không rõ, “Em nói gì?”

Chu Nhạc lắc đầu như trống bỏi, “Không ạ, em biết rồi.”

Chu Phóng nhìn cậu nhóc, “Nói hẳn hoi vào, tại sao hôm nay lại đánh nhau?”

Chu Nhạc cúi đầu nhìn mũi chân, giọng rất nhỏ, “Tại thằng Lượng cứ bảo em mồ côi cha mẹ…”

“Chỉ thế thôi?” Chu Phóng nhìn cậu nhóc, “Ngẩng đầu lên.”

Chu Nhạc ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vâng.”

Chu Phóng đanh mặt nhìn nhóc một lúc, giọng dịu hơn, “Nhạc Nhạc, anh có từng dạy em không được nói dối không.”

Đáy mắt Chu Nhạc dâng trào ánh nước, trông tủi thân cực kỳ, “Em không… không có nói dối…”

Chu Phóng làm thinh, chỉ nhìn cậu nhóc suốt.

Chốc sau Chu Nhạc e dè kéo tay áo len của Chu Phóng, “Hai ơi hai đừng giận, em… Nó nói thế thật mà, nó còn bảo… bảo trông hai chả phải hạng tốt lành, cứ như côn đồ… Nên em mới đánh nó ạ.”

Chu Phóng hiển nhiên không ngờ lý do thế mà lại là mình, hồi lâu mới hỏi: “Còn ai nói thế nữa?”

“Hết rồi,” Chu Nhạc đáp, “Chỉ mỗi nó thôi, số đông vẫn luôn hâm mộ em có anh trai đấy.”

Cậu nhóc cười toe lắc tay Chu Phóng, “Hai đừng giận nhé, bạn em ai cũng thích hai lắm.”

Chu Phóng chợt hỏi cậu, “Em có biết côn đồ là gì không Chu Nhạc?”

Chu Nhạc gật đầu mà cái nhiểu cái không, “Chắc biết ạ, côn đồ là người xấu, nhưng hai không phải côn đồ, thằng Lượng nói bậy.”

Chu Phóng dằn vai Chu Nhạc rồi nghiêm túc nhìn cậu nhóc, “Em nghe cho rõ nhé Chu Nhạc, anh của em là người như thế nào không liên quan gì đến em, cha mẹ em là người như thế nào cũng vậy. Em là Chu Nhạc, em là chính em, hiểu chưa?”

Chu Nhạc chớp mắt, vài giọt nước mắt tức khắc xuôi dòng.

“Khóc cái gì?” Chu Phóng cau mày hỏi.

Chu Nhạc rúc vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: “Cha mẹ không thương em thì em cũng không thương họ, họ chẳng liên quan gì đến em, nhưng… nhưng em thương hai, hai với em có liên quan đến nhau mà…”

Chu Phóng bật cười, hắn xoa gáy Chu Nhạc, “Em ngố à Chu Nhạc.”

Chu Nhạc nấc lên, nhìn hắn qua làn nước mắt nhoè nhoẹt, “Em không có ngố!”

Chu Phóng dành trọn kiên nhẫn giải thích rõ ý mình cho Chu Nhạc nghe, bấy giờ cậu nhóc mới ngừng mít ướt.

Đôi mắt nhóc sưng đỏ, cặp má phúng phính như trứng gà chu lên, “Em hiểu rồi, như kiểu hai không thích nói chuyện còn em thì thích, hai hát trật nhịp còn em thì đúng tông, hai mở tiệm trà sữa nhưng em có thể lái máy bay, đúng không ạ?”

Chu Phóng cạn lời véo mặt nhóc, “Ai bảo anh hát trật nhịp?”

Chu Nhạc cười híp tịt cả mắt, “Trật nhịp đấy còn gì.”

Chu Phóng gật gù, “Ờ thì trật nhịp.”

Chu Nhạc ôm ghì cánh tay hắn, “Nhưng hai cực ngầu cực đẹp trai, hai biết pha trà sữa, hai biết đánh kẻ xấu…”

Chu Phóng chợt nhớ đến chuyện mình quên béng đi, “Khoan, làm sao em biết đánh nhau vậy Chu Nhạc?”

Ánh mắt Chu Nhạc lấp loé, “Thì… tự dưng biết ạ…”

Chu Phóng nghiêm nghị căn vặn cậu nhóc: “Anh nói lại lần nữa nhé Chu Nhạc, có vấn đề thì phải tìm cách giải quyết, em có thể tìm giáo viên hoặc anh nhưng không được ra tay đánh nhau, biết chưa? Côn đồ không phải là người tốt, gặp chuyện mà chỉ biết đánh nhau thì em cũng y như côn đồ vậy, hiểu không?”

Chu Nhạc trợn mắt nhìn hắn, Chu Phóng khẽ nói: “Đừng bắt chước anh, hiểu rồi chứ?”

Nom nhóc có vẻ không đồng ý lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Hiểu rồi ạ, không đánh nhau nữa.”

“Nhưng nếu có đứa bắt nạt thì em cũng đừng ngu ngốc đứng đấy chịu đòn, phải học cách tự vệ, không ăn được nó thì chạy trước, biết chưa?”

Chu Nhạc gật đầu, “Đứa khác đánh em thì em có thể trả đòn, nhưng em không được phép chủ động đánh đứa khác.”

Chu Phóng cười với cậu nhóc, “Đúng thế, xem ra chưa đến nỗi ngố nhờ.”

Chu Nhạc cũng cười, “Hai ơi, em không muốn học vẽ nữa.”

“Tại chuyện hôm nay à?”

Chu Nhạc lắc đầu, “Em không thích vẽ cho lắm, em muốn học Taekwondo.”

Chu Phóng nhìn cậu một chốc, “Được, học Taekwondo.”

Hôm nay Chu Phóng vội về nhà nên chưa kịp ăn tối, sủi cảo đông lạnh còn thừa nửa túi, hắn khui thêm một túi bỏ chung vào nồi.

Hắn ngồi ngoài bàn ăn vừa canh nồi vừa xem di động, Nhan Khởi có nhắn hai tin nhưng Chu Phóng chỉ nhìn lướt qua mà không hồi âm.

Tên và ảnh đại diện wechat của Nhan Khởi khiến hắn hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng người ưa làm nũng như Nhan Khởi sẽ theo phong cách đáng yêu, nhưng nào hay anh lại đứng đắn đến bất ngờ.

Tên wechat là tên thật, đại diện là một tấm ảnh mặt trời mọc khá đẹp.

Ma xui quỷ khiến hắn nhấn vào tường nhà Nhan Khởi, chế độ chỉ hiển thị ba ngày gần nhất nhưng Nhan Khởi không đăng gì ba hôm nay.

Chu Phóng đang định thoát ra thì chợt trông thấy dòng chữ nhỏ dưới ảnh đại diện của anh, là một dòng tiếng Anh.

nothing is permanent.

Chu Phóng nhìn chằm chằm nó một lúc, Nhan Khởi bảo mình là chuyên gia tâm lý, chuyên gia tâm lý bây giờ đều giỏi thế à?

Hắn không hiểu từ cuối, Chu Phóng cau mày thoát ra rồi chẳng mấy chốc lại nhấn trở vào nhớ từng chữ cái, sau đó lên baidu tra thử.

Permanent là mãi mãi, dài lâu.

Chu Phóng trộm dịch trong lòng, chẳng có gì là dài lâu cả?

Hắn tặc lưỡi, chuyên gia tâm lý bây giờ đều vừa giỏi vừa bi quan thế hả?

Chu Phóng vớt sủi cảo đã chín ra và giải quyết trong vòng vài phút, chẳng có mùi vị gì sất.

Hắn vẫn suy nghĩ về dòng chữ trên tường nhà Nhan Khởi, Không có gì là mãi mãi, đúng là vậy thật.

Nhưng cuộc đời này của hắn chắc cũng chỉ có thể như thế mà thôi, không có chi để mà thay đổi.


Seven Liễu:

Nhạc Nhạc: Anh tui hát trật nhịp thật á, hồi trước ép ổng hát bài chúc mừng sinh nhật rồi sang năm tui hổng cho ổng hát nữa luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play