Hoàng Nam rời khỏi bệnh viện lúc tám giờ tối. Hắn vào một quán ăn, kiếm gì đó lót dạ rồi quay trở về nhà. Nhà Hoàng Nam nằm ở ngoại ô thành phố, cách xa vùng trung tâm ồn ào, náo nhiệt. Ở đây mật độ dân cư vừa phải, đủ để gia đình hắn xây một biệt thự rộng lớn, tận hưởng không gian yên tĩnh không xô bồ. Hoàng Nam về đến nhà liền đi thẳng lên phòng riêng của mình. Lúc này trong căn nhà rộng lớn chỉ có mình hắn, Hoàng Nam chẳng buồn bật đèn lên, cứ thế thả mình xuống giường ngủ.
Thời gian gần đây gia đình hắn xảy ra nhiều biến cố, dù tất cả gì đang là một vở kịch do ba mẹ hắn làm đạo diễn kiêm diễn viên, nhưng vai diễn này vẫn khiến cho Hoàng Nam cảm thấy vô cùng áp lực, tựa như gia đình hắn thật sự sắp sụp đổ đến nơi vậy. Hoàng Nam nhìn lên khoảng không tối đen trên trần nhà, thầm mong kế hoạch này của gia đình nhanh chóng kết thúc, việc ngày ngày nhận tin xấu mà không biết nó là thật hay giả khiến tinh thần hắn lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. Đã thế bây giờ lại đang trong thời gian nghỉ hè, hắn không có việc gì làm, thế là không có cách nào để quên đi những gì đang diễn ra.
Hoàng Nam bật điện thoại, lướt Facebook trong vô thức. Bỗng dưng hắn nghĩ đến Khánh Dương, tò mò gõ họ tên cô vào ô tìm kiếm. Một loạt kết quả trả về, Hoàng Nam vào từng tài khoản để xem, vẫn không nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc. Hắn biết tìm Facebook một người mà không có điểm gì chung là rất khó, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn xem thêm nhiều tài khoản khác. Ông trời cũng không phụ của Hoàng Nam, cuối cùng hắn cũng tìm thấy tài khoản của Khánh Dương.
Chân mày Hoàng Nam giãn ra, hắn nở một nụ cười hài lòng mà chính hắn cũng không nhận thức được. Nhưng vài giây theo, cảm giác vui vẻ liền biến mất khi Hoàng Nam chẳng thu thập được thông tin nào từ tài khoản này ngoài cái hình đại diện, một cái ảnh bìa và vài dòng tiểu sử.
"Trời ạ, còn là Facebook mới tạo nữa chứ."
Hoàng Nam ngao ngán than một tiếng, hiếm khi nào hắn nhìn thấy tài khoản Facebook của một cô gái lại không có gì như thế này. Hắn nhíu mày, có khi là tài khoản phụ cũng nên. Nhưng vì hắn không thể tìm thấy được tài khoản nào khác nên đành chấp nhận, một lúc sau, hắn lại cảm thấy bất mãn hơn nữa khi nhận ra tài khoản Facebook này đã tắt tính năng gửi lời mời kết bạn.
Hoàng Nam than trời, hắn gặp phải một người không thích kết nối trên mạng xã hội rồi. Hắn vào phần tin nhắn, gửi cho Khánh Dương hành động vẫy tay và một tin nhắn: "Hi".
Gửi xong Hoàng Nam lập tức cảm thấy hối hận, hắn vừa làm gì thế này, nhìn chẳng khác gì một thằng ngố mới đi tán gái lần đầu vậy. Hắn lưỡng lự một hồi liền thu hồi tin nhắn. Hoàng Nam nghĩ mãi vẫn không ra câu chào hỏi nào nhìn thật tự nhiên, không sến, cũng không được nhạt nhẽo.
Hoàng Nam vò đầu, chưa bao giờ hắn cảm thấy nhắn tin với con gái lại là điều khó khăn như lúc này. Hắn mở lại lịch sử nhắn tin của mình với những người khác. Đọc qua một lượt toàn thấy con gái chủ động nhắn tin với hắn trước, lúc nào vui vẻ thì hắn sẽ trả lời, không thì chỉ xem qua, có những tin nhắn tới giờ vẫn chưa mở ra đọc. Với những người có lịch sử nói chuyện dài một chút thì đa số là hắn toàn ờ ừ gì đó, lâu lâu bình luận lại vài câu vô thưởng vô phạt. Bất chợt Hoàng Nam nhận ra con người hắn nhạt nhẽo hơn hắn nghĩ nhiều.
Hoàng Nam suy nghĩ một lúc liền tải bộ sticker hình thú vật, hắn thấy hình con mèo có chữ Hi cũng tạm được, con gái thường thích mèo mà, liền chọn để gửi đi. Nên nhắn gì tiếp theo nữa nhỉ. "Cậu về nhà chưa?", "Cuối tuần này cậu rảnh không?", "Tuần sau đi cafe nhé?" Hoàng Nam vừa viết vừa xóa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy câu nào có thể dùng được.
Chưa bao giờ hắn thấy việc bắt chuyện với con gái lại khó khăn như thế này. Có lẽ bởi vì Khánh Dương luôn tỏ thái độ không mặn không nhạt với hắn, thậm chí có phần không muốn gặp lại hắn nữa nên Hoàng Nam khá cẩn thận, vì sợ cô phật lòng rồi chặn hắn luôn. Khánh Dương không như những người khác xung quanh hắn, không chủ động theo đuổi hắn, cũng không thể hiện ra rằng cô có chú ý đến hắn hay không. Hoàn toàn thờ ơ. Nhưng ít nhất hắn biết cô không có ác cảm với mình. Hắn nghĩ mình vẫn đang còn căng thẳng vì chuyện gia đình nên đầu óc bị thiếu minh mẫn. Nếu càng cố nhắn thì sẽ càng nhắn sai, Hoàng Nam tắt Messenger xem như là để bản thân mình bình tâm lại.
"Thôi chơi game tí vậy."
Hoàng Nam bật người dậy, bước đến dàn PC xịn xò của mình, khởi động máy rồi đăng nhập vào game. Trong lúc chờ hệ thống hoạt động, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn học của mình. Là máy nghe trộm đang được gắn phía sau chiếc đèn, nơi hắn ít khi nào nhìn tới. Hoàng Nam cố quên đi cảm giác khó chịu trong lòng, ngăn bản thân mình gỡ nó ra. Bởi vì hắn đang trong vai diễn của mình, một cậu ấm vô dụng. Nếu như hắn phát hiện ra máy nghe lén, rồi gỡ ra ném đi thì sẽ khiến kẻ kia nghi ngờ. Nhanh thôi, chuyện này sắp kết thúc rồi.
Hoàng Nam vừa vào game thì liền được một tài khoản tên SlayerT mời vào phòng.
"Nay online trễ thế?" SlayerT hỏi.
Hoàng Nam đeo tai nghe vào rồi trả lời: "Mới đi bệnh viện về."
SlayerT không chỉ là bạn trên game của Hoàng Nam mà còn là người quen của hắn ngoài đời. Con trai cấp dưới của ba hắn, mối quan hệ của cả hai ngoài đời không quá thân thiết, chủ yếu là chỉ nói chuyện với nhau về game.
"Đi thăm ông già à?"
"Ờ."
Hoàng Nam không thích kiểu nói chuyện này của SlayerT, nhưng hắn cũng không rảnh để bắt bẻ làm gì. SlayerT nhận ra tâm trạng của Hoàng Nam không vui, có lẽ là do chuyện gia đình rồi.
"Chơi duo* hay squad*?" SlayerT hỏi. (*Duo: team 2 người, Squad: team 4 người)
"Duo đi. Hôm nay không có hứng chửi nhau với tụi trẻ trâu."
"Ok."
Hoàng Nam và SlayerT chơi cùng nhau hai trận, cả hai không nói gì nhiều ngoài những tình huống xảy ra trong game. SlayerT là một người khá giỏi trong việc bắt nhịp với cảm xúc của người khác dù chỉ qua một chiếc micro như hiện tại, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của Hoàng Nam chỉ qua cách chơi game. SlayerT nhớ lại lời dặn của ba mình và những chuyện đang xảy ra trong công ty, khi vào trận thứ ba, hắn dè chừng hỏi Hoàng Nam: "Nghe nói anh trai mày sắp về nước."
Hoàng Nam chợt khựng lại trước câu hỏi của SlayerT. Một phút giây bất cẩn này khiến cho nhân vật của hắn bị người chơi khác bắn trúng, mất một nửa máu, đành phải di chuyển qua một chỗ khuất để phục hồi. Hoàng Nam khẽ mắng bản thân, hắn lại ẩu rồi.
"Chắc vậy, tao không quan tâm."
Hoàng Nam tỏ vẻ hờ hững, tiếp tục tập trung vào trò chơi. Nếu bọn họ muốn nhìn thấy hai anh em hắn bất hòa thì hắn sẽ cho người ta thấy như vậy.
"Tin Trường Vũ về là thật đấy. Cũng hay ghê, nghe tin ông già gặp nạn bay về chia tài sản hay gì."
Nhân vật của Hoàng Nam nghiêng người khỏi chỗ ẩn nấp, bật ống nhắm 8x lên, bắn một viên headshot vào người chơi khác rồi lại lui người về. Hoàng Nam vẫn tiếp tục nhắm bắn những người chơi khác, duy trì sự tập trung của mình trước khi hắn tức chết bởi những gì tên SlayerT này nói.
"Tập trung đi, vào bo cuối rồi."
Trường Vũ là con nuôi của ba mẹ Hoàng Nam, hơn hắn một tuổi, nhưng lại học cùng năm với hắn. Khi còn bé, mối quan hệ của cả hai quả thật là không tốt. Đó là do bọn người xấu xa cứ liên tục tiêm nhiễm vào đầu Hoàng Nam những suy nghĩ độc hại. Như là ba hắn có con riêng, ba mẹ hắn thấy hắn bất tài nên nhận nuôi một đứa con trai khác để bồi dưỡng, rồi Trường Vũ sẽ cướp hết mọi thứ hắn đang có, điều gì tồi tệ nhất hắn cũng đều nghe qua. Với một đứa trẻ thì việc có một người nào đó xuất hiện tranh giành sự chú ý của mình đã không vui vẻ gì, lại thêm có người ngày ngày nói bên tai nên nếu nói hắn và Trường Vũ không ghét nhau mới là lạ.
Đã thế Trường Vũ lại học rất giỏi, tính cách lại trầm ổn, chững chạc hơn Hoàng Nam gấp nhiều lần. Làm gì cũng cẩn trọng, rõ ràng và luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Còn Hoàng Nam lại thích rủi ro, hiếu chiến hơn, làm gì cũng quyết liệt và theo đuổi tới cùng, cả hai có thế mạnh và tỏa sáng theo những cách khác nhau nhưng Hoàng Nam vẫn thấy Trường Vũ đang tìm cách lấn lướt mình. Tới tận sau này khi Hoàng Nam và Trường Vũ cùng được gia đình gửi qua một trường nội trú ở Anh rồi cùng trải qua nhiều chuyện, từ vui vẻ cho đến chua xót và sợ hãi, hắn mới nhận ra rằng chỉ có hắn ghét người anh trai hờ này thôi, còn Trường Vũ lại luôn âm thầm nhường nhịn, bảo vệ hắn, chưa từng ganh đua hay muốn cướp thứ gì vì hắn cả.
Năm đó, vì không chịu được cảm giác tù túng của trường nội trú, Hoàng Nam tìm cách gây chuyện với những học sinh bản địa để có thể dùng lý do bị kỳ thị chủng tộc mà được ba mẹ đồng ý cho về nước. Đối với một con người yêu thích sự tự do và có phần bất cần như Hoàng Nam, môi trường nội trú đó chẳng khác nào một cái nhà tù giam giữ toàn bộ nhiệt huyết và ước mơ vùng vẫy tuổi trẻ của hắn. Dù gì học ở Việt Nam, làm một ông hoàng ở trong trường, ban ngày đi học, tối về chơi game, quậy phá đánh nhau vẫn vui vẻ hơn việc sống ở trong trường đầy kỷ luật và giáo huấn như vậy.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra khá giống với kế hoạch tỉ mỉ của hắn, thế nhưng Hoàng Nam không ngờ chuyện đều vượt tầm kiểm soát, hắn bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, nếu không nhờ Trường Vũ xuất hiện cứu hắn, thậm chí còn chịu đòn kinh khủng hơn hắn thì bây giờ hắn đã không còn ung dung ngồi đây nghe một tên nào đó nói xấu anh trai của mình rồi.
Sau chuyện đó, Hoàng Nam và Trường Vũ đều mở lòng với nhau hơn, thành công giải quyết hiểu lầm. Cuối cùng Hoàng Nam về nước như nguyện vọng, còn Trường Vũ thì ở lại học cho đến hiện tại. Những gì xảy ra ở Anh cả hai đều quyết định giữ bí mật, vậy nên ai cũng nghĩ mối quan hệ của hai người ngày càng tệ hơn khi cả hai đều đến tuổi trưởng thành, nhưng sự thật như thế nào cũng chỉ có họ là rõ nhất mà thôi.
Trận này Hoàng Nam và SlayerT được top 1, một điều không quá xa lạ mỗi khi họ chơi game. SlayerT đánh hơi được cảm giác mất hứng của Hoàng Nam nên không dám hỏi thêm gì nữa. Nhưng SlayerT cũng thu thập được một tí thông tin qua câu hỏi này, đó là hai anh em nhà này vẫn ghét nhau như trước, đủ để báo cáo cho ba hắn tiếp tục kế hoạch lật đổ gia đình này được rồi.
"Pha vừa rồi suýt chết." SlayerT thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Nam ngả người ra ghế, vươn vai cho đỡ mỏi rồi mới trả lời SlayerT: "Bọn kia bắn ảo quá. Chẳng biết có hack không."
"Hack thì hack, nhưng chúng ta vẫn top 1."
Hoàng Nam chỉ cười mà không đáp lại. Làm sao Hoàng Nam không nhận ra được SlayerT chẳng có ý gì tốt đẹp khi nhắc về Trường Vũ với hắn cơ chứ, nhưng vì muốn cho người ngoài nhìn thấy cảnh bất hòa này nên Hoàng Nam đành phải phối hợp. Hắn muốn cho bọn người kia không kìm được mà hành động thật nhanh, gia đình hắn thu lưới là xong. Đỡ phải cẳng thẳng như hiện tại.