Không bao lâu sau khi Nhã Vy rời khỏi nhà kho, Khánh Dương bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi của mình. Cô bước đến vị trí chiếc ghế bằng sắt đang nằm lăn lóc một góc trong phòng, dựng đứng lên, đặt về vị trí cũ như lúc đầu rồi mới tắt đèn bước ra ngoài. Vừa mở cửa, không khí trong lành đã tràn vào khiến tâm trạng Khánh Dương được cải thiện, cô tự nhủ sau này nếu không có việc gì thì không nên đến nơi này nữa, cảm giác nóng bức và ngột ngạt thật khó chịu. Sau khi trả mọi thứ về lại hiện trạng như lúc đầu, Khánh Dương mới nhắn tin báo cho Việt Anh một tiếng, sẵn tiện hẹn gặp cậu để trả chìa khóa luôn.


Khi Khánh Dương đến nơi này thì không gian khá yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm vài người. Cô nhìn qua đám đông các nữ sinh ở phía trước rồi khẽ nhíu mày, đây là lối đi duy nhất để rời khỏi nơi này đó, bây giờ tụ tập đông đúc như vậy thì làm sao cô đi qua chứ. Khánh Dương không có nhiều thời gian để chờ cho bọn họ xong việc nên quyết định sẽ làm phiền một chút vậy. Khi đến gần, không khó để nhận ra nhóm người này xuất hiện ở một nơi vắng vẻ như thế này nhằm mục đích gì, còn gì ngoài bắt nạt người khác nữa chứ.


Khánh Dương có chút bất đắc dĩ, thật lòng mà nói thì cô không muốn xen vào chuyện này nhưng cũng không thể chờ người ta xong việc rồi mới đi qua được, nếu đã đi ngang qua mà lại tỏ vẻ đừng để ý đến tôi, các vị cứ tiếp tục thì lại ảnh hưởng đến năng lực của mình. Nhìn thế nào cũng giống như vì sợ hãi mà không muốn mang họa vậy. Dù chưa biết nhóm nữ sinh này có liên quan đến mình hay không nhưng Khánh Dương không muốn để lại ấn tượng rằng mình sợ bọn họ, sau đó thì chẳng phải cô lại mất thời gian để dẹp loạn như với Nhã Vy nữa hay sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play