Đầu xuân,mùng một tháng giêng âm lịch, hôm nay cũng là ngày đầu tiên của tết nguyên đán.

Một mùa xuân đối với nhiều người trên thế giới này, là một dịp lễ để cho những người thân của mình sum họp vui vẻ bên nhau.

Nhưng còn đối với Lam Lam, đó là một nỗi buồn, thêm vào đó là sự cô đơn khó có thể nào diễn tả được bằng lời.Cô vẫn còn nhớ những năm về trước, mặc dù không có năm nào cô ăn tết cùng với Lục Diệp Bằng.Nhưng ở đâu đó, cô vẫn còn biết anh vẫn bình an, vẫn vui vẻ cười nói với mọi người.

Vậy mà năm nay cô đã được ở bên cạnh anh, cùng với anh đón tết…Nhưng lại không cười nói vui vẻ cùng với anh, không cùng anh chụp những tấm hình lưu niệm.

Cũng bởi vì người đàn ông này của cô cho đến bây giờ vẫn còn hôn mê.

Kể từ ngày xảy ra chuyện, tất cả mọi thứ xung quanh cô đều trở nên thay đổi.Sức khỏe của cô và đứa bé trong bụng hoàn toàn bình thường,dấu hiệu nguy hiểm cũng đã vượt qua.Nhưng đổi lại,Lục Diệp Bằng lại bị hôn mê đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Theo như bác sĩ nói,Lục Diệp Bằng hôn mê sâu có thể là do bao lâu nay người đàn ông của cô đã không hề chú tâm đến sức khỏe,dẫn đến bây giờ sức khỏe của anh gần như đã kiệt quệ, thậm chí trong tiềm thức của anh ấy đã đi vào một giấc ngủ rất sâu.Đó cũng được gọi là tâm bệnh, nhưng cô tin ngày anh tỉnh lại cũng không còn lâu nữa đâu.

Diệp Bằng! Nhất định tỉnh lại trước khi cô sinh đứa bé này ra.Cô tin vào điều đó.

Còn về phía người phụ nữ đã ra tay bắn phát súng vào Lục Diệp Bằng.

Lâm Hoa.

Sau khi tỉnh lại,Lam Lam đã được nghe mọi người kể hết toàn bộ câu chuyện vào đêm hôm đó.

Tối hôm đó,khi Lâm Hoa bắn phát súng vào người của Lục Diệp Bằng, thì bà ta cũng bị một vị cảnh sát bắn ngay lúc đó.Bà ta cũng được chuyển vào bệnh viện, nhưng rất tiếc là khi còn nằm trên xe cấp cứu, bà ta đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc đó.Nhà họ Lục, ngoài Lục Diệp Văn và Lục Diệp Ngôn ra thì ai nấy đều không tỏ ra đau buồn trước cái chết của bà ta.

Nhưng cô biết, người đau khổ nhất trong nhà họ Lục, lại chính là ba chồng của cô.Nói ông vô tâm, không đau buồn trước cái chết của bà ta thì hoàn toàn không đúng.Bởi vì sau khi đám tang của bà ta diễn ra xong, lúc đó không có ai ở bên cạnh của ông.Lần đầu tiên cô đã chứng kiến được ba chồng của cô đã rơi nước mắt.Ông vừa ôm di ảnh của vợ mình, vừa lặng lẽ khóc.

Bà ấy luôn nói ông không yêu bà, nhưng có lẽ bà ấy đã hiểu lầm.Nếu như không yêu, thì cô nghĩ ông sẽ không sống với bà ấy đến tận bây giờ và những tội lỗi của bà cũng không được ông bao che đến tận ngày hôm nay.


Về phía Dương Tiểu Vy, cô cũng nghe nói cô ta dính vào A Hổ cũng chỉ là ông ta dẫn cô ta vào con đường chơi ma túy.Dù vậy, cô cũng không ngờ là hiện tại bây giờ Dương Tiểu Vy lại trở thành một người điên và đang sống ở bệnh viện tâm thần.Cô cũng chẳng biết cô ta có phải bị điên thật không, nhưng cho dù là thật hay giả thì nửa quãng đời còn lại,cô tin chắc cô ta không thể nào ra ngoài được vì những lỗi lầm mà cô ta gây ra với gia đình của cô.

Và cô nghĩ có lẽ là do cô ta cuối cùng cũng không thể nào chấp nhận sự thật là mình đã ra tay giết chết con trai của mình,cho nên cô ta mới kích động mà dẫn đến bị điên loạn.

Thật ra A Vĩ không sao,Giang Thâm đã đưa thằng bé đến bệnh viện kịp thời.Cũng bởi vì hành động của Dương Tiểu Vy mà đã khiến Giang Thâm có một chút nhẫn tâm.Chính là anh ta đã nói với cô ta là A Vĩ đã chết, đã bị cô ta bắn chết.Và ngay sau đó,anh ta cũng đã cùng vợ sắp cưới của mình dẫn A Vĩ ra nước ngoài định cư sinh sống.Chắc có lẽ Giang Thâm muốn A Vĩ quên đi người mẹ của mình và cũng muốn thằng bé không còn những đau buồn trong lòng.

A Hổ thì được tuyên án tử hình do ông ta ngoài tội chủ mưu bắt cóc, có ý định mưu sát Lục Diệp Bằng cộng thêm những tội trạng trước đó ông ta gây ra và còn thêm dính đến đường dây buôn bán chất cấm,cho nên hình phạt của ông ta đã đạt đến mức cao nhất.

Còn về phần Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải chỉ là đồng phạm,cho nên chỉ phạt tù vài năm.Nhưng lần này nhà họ Lục đã không hề muốn nhúng tay vào nữa, họ đã mặc kệ Lục Diệp Minh và thậm chí tất cả mọi người còn muốn anh ta ở lâu trong tù để ăn năn sám hối với những chuyện mình đã làm.

********

Trong một căn phòng của bệnh viện,Lục Diệp Bằng nằm trên giường với một tư thế giống như anh chỉ là đang đi một giấc ngủ rất sâu, dường như mọi vật ở đây đều không ảnh hưởng đến giấc mơ của anh.

Quả thật trong tiềm thức của Lục Diệp Bằng,anh đã không còn muốn tỉnh lại.

Vì trong giấc mơ ấy,anh đang sống một cuộc rất là hành phúc cùng với mẹ của anh, vợ và cả con gái của anh nữa.

Mẹ anh đã xuất hiện trong giấc mơ.

Trong giấc mơ,anh cũng đã nhân cơ hội giới thiệu người con gái anh yêu với mẹ của mình.Anh vui vẻ khi mẹ luôn khen anh khéo chọn,khen anh đã chọn đúng người con gái mà bà rất thích.

Bà ưng ý đến nỗi thương con dâu còn hơn cả đứa con trai ruột là anh nữa.

Cũng là bởi vì giấc mơ thật sự quá đẹp, quá chân thật như thế.Cho nên Lục Diệp Bằng đã không hề muốn tỉnh lại, cuộc sống trong mơ quả thật anh đã ước mơ từ rất lâu.

Mặc dù là vậy,nhưng mà ở hiện thực cũng đang có một gia đình chờ anh tỉnh lại.

Từ sau khi,Lam Lam được xuất viện và cái thai trong bụng của cô đang được một ngày càng lớn dần lên.Cô vẫn miệt mài vừa chăm sóc cho An Nhiên vừa luôn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc anh.

Hai bên gia đình nhà Lục và họ Tần,ai nấy đều lên tiếng sẽ giúp đỡ cho cô đến đây chăm sóc cho Lục Diệp Bằng.Nhưng Lam Lam luôn một mực từ chối, thậm chí kể cả chuyện việc đưa đón An Nhiên đến trường, cô cũng tự tay làm lấy.

Mọi người cũng không biết Lam Lam đang bị gì, dường như sau lần nói chuyện với mẹ của cô,Lam Lam thật sự đã có gì đó khác lạ.

Ban ngày thì cô chăm sóc An Nhiên từng li từng tí,ban đêm thì lại đến bệnh viện chăm sóc cho Lục Diệp Bằng.Kể cả việc phòng tranh cô cũng giao hoàn toàn cho Lục Diệp Ngôn.

Cũng giống như hiện giờ, hôm nay là ngày đầu tiên đón tết cùng với gia đình, cô lại chạy vào bệnh viện để ở bên cạnh anh.Cô muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy phải là cô.

“Ông xã! Anh định khi nào mới mở mắt ra nhìn em”


Lam Lam vừa lau người cho Lục Diệp Bằng, vừa lên tiếng mang theo sự trách móc.

Nhìn anh như vậy, trái tim của cô không lúc nào mà không đau nhói lên.Một người đàn ông trước đây luôn dũng cảm,cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra,anh cũng mạnh mẽ không bao giờ chịu khuất phục bất kỳ ai.Vậy mà giờ đây,anh lại trở nên yếu ớt nằm trên giường như một cái xác không hồn.

Làm vợ như cô,sao mà không đau lòng cho được.

Lúc này,Lam Lam đưa tay anh đặt ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng nói.

“Con đang rất khỏe…Chị Thi Thi nói, đứa bé đang từ từ lớn lên, sẽ không còn bất cứ nguy hiểm nào cả.Chẳng phải anh đã hứa, sẽ chăm sóc cho em và hứa bù đắp khi em mang thai sao… Tại sao anh không giữ lời…?”

Một lần nữa Lam Lam lại rơi nước mắt vì anh.Cô cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy cô đã khóc vì người đàn ông này nữa.

Trước mặt mọi người cô luôn kiên cường, nuốt nước mắt chẳng dám để lộ biểu hiện mệt mỏi với mọi người.Nhưng khi chỉ còn cô và anh, cô lại trở nên yếu đuối, nhiều lúc cô thậm chí còn rửa mặt bằng nước mắt của mình.

Vài giây sau,Lam Lam đưa tay vuốt nước mắt,dở khóc dở cười nhìn anh, thông báo một chuyện.

“Tháng sau Chí Huy và Bella sẽ tổ chức đám cưới đó anh.Đáng lẽ họ dự định sẽ đợi Bella sinh con ra, thì mới làm đám cưới…Nhưng anh có biết người bạn thân của anh sợ mất vợ đến cỡ nào không…? Chí Huy nói sợ Bella sẽ đổi ý, không chịu lấy anh ấy nữa”.

Nói được đến đây,Lam Lam rướn người xuống nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của chồng mình, khẽ thì thầm một câu.

“Vậy còn anh…Anh có sợ mất em không? Anh đã hứa sẽ kết hôn lại với em rồi mà…Anh mau tỉnh dậy đi,em xin anh đấy!”

Dứt lời,Lam Lam đã không thể nào chịu kiềm chế liền bật khóc ôm chặt lấy anh.

“Lục Diệp Bằng khốn kiếp,anh mau tỉnh dậy đi…Anh ngủ bao nhiêu đủ rồi,mau tỉnh dậy nhìn em và con của anh ấy đi”.

Vào lúc Lam Lam định hôn lên môi của anh, thì bên ngoài tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Lam Lam vội vàng ngồi dậy, đưa tay vuốt lấy nước mắt của mình.

Sau cùng là sự xuất hiện của Chí Huy,Bella, Hoắc Thiếu Tiên,A Mẫn,Tần Hạo Thiên và Tiểu Sơ.

Nét mặt Lam Lam tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi người ở đây.

“Mọi người…”

“Anh đến đây là để gặp em”.



Khi Lam Lam còn chưa kịp nói hết câu, thì Hoắc Thiếu Tiên đã nhanh chóng lên tiếng.

Hoắc Thiếu Tiên nhìn Lam Lam với dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

“Công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”

"Hả…?"Lam Lam giựt mình.

Bên này,Chí Huy hít một hơi thật sâu,sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Từ Khải Trạch, một người trong hội cổ đông đã âm thầm thu mua hết số cổ phần của các vị cổ đông khác và hiện tại trong công ty số phần của ông ta chỉ dưới Lục Diệp Bằng một phần trăm.Cho nên…”

“Ông ta muốn thay thế lấy vị trí của Diệp Bằng có đúng không?” Không cần Chí Huy phải nói hết, lúc này Lam Lam đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề.

Chí Huy khẽ gật đầu.

“Thật ra cổ phần trong công ty của anh và Hoắc Thiếu Tiên ban đầu cộng lại cũng có thể đấu lại ông ta, nhưng bây giờ ông ta đã gom hết tất cả cổ phần của những người khác lại.Nên bây giờ chỉ còn cách lấy cổ phần của Lục Diệp Bằng mới có thể giữ lại chiếc ghế Chủ Tịch.Để công ty mà rơi vào tay ông ta,anh nghĩ khi Lục Diệp Bằng tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất tức giận, biết bao công sức của cậu ta đã bỏ vô đó, bây giờ lại mất trắng…”

Lam Lam đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng vẫn còn nằm trên giường bệnh, khẽ thở dài.Làm sao cô có thể nhắm mắt để cho người khác lấy hết những công lao mà anh đã vất vả bao năm qua mới gầy dựng được một Tập Đoàn hùng mạnh như thế.

Nhưng bây giờ, cô có chút bất lực khi thận phận của cô không phải là…

“Em và anh ấy trên danh nghĩa chỉ là vợ chồng cũ của nhau, làm sao em có thể ra mặt giúp anh ấy.Huống hồ…”

Khi Lam Lam còn định nói với mọi người về việc cô không hề biết phải làm thế nào để tham gia đại hội cổ đông với thân phận chỉ là cấp dưới của anh,thì trong đầu cô bỗng nhiên nhớ ra một câu nói của Lục Diệp Bằng nói với cô trước đây.

Nhưng Lam Lam hoàn toàn không hề để ý khi nãy cô vừa mới thốt ra câu, cô và Lục Diệp Bằng hoàn toàn không có danh phận gì của nhau.Thì bên này, Hoắc Thiếu Tiên đã khẽ nhếch môi lên cười thầm, vừa lúc trong đầu anh cũng đã nghĩ ra một kế sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play