Phía bên trong,Lục Diệp Bằng vẫn chăm chú nhìn vào nét mặt yêu kiều của Lam Lam.Anh say mê dáng vẻ xinh đẹp của cô vào lúc này, cô chẳng khác lúc trước là bao nhiêu khi cả hai triền miên với nhau.Vẫn sợ hãi, thẹn thùng nhìn anh, luôn luôn làm bộ mặt hết sức tội nghiệp để lấy sự thương cảm từ anh.
Nhưng có một điều mà luôn khiến anh khó chịu trong lòng... Chính là mái tóc của cô.Anh thật sự rất thích mái tóc dài của cô lúc trước hơn.Nó quyến rũ, cuốn hút hơn rất nhiều.
Mái tóc ngắn thì cũng rất xinh đẹp, nhưng vì mái tóc ngắn không che được chiếc cổ trắng nõn của cô, bởi vì vậy mà anh thật sự không vui.Chiếc cổ của Lam Lam quả thật cũng là một điểm xinh đẹp khiến người ta chú ý.
Anh còn nhớ lần trước tên Trần Chí Huy lúc say rượu đã vô tình tiết lộ thứ mà tên đó thích nhất trên người của cô,chính là chiếc cổ trắng nõn không tỳ vết, tên đó còn diễn tả cô quyến rũ, gương mặt hoà hợp như thế nào,thì trong lòng anh càng muốn giam cầm cô hơn, không muốn cho cô ra ngoài gặp bất kỳ người đàn ông nào khác.
Nhịn không được Lục Diệp Bằng liền lập tức ngồi dậy ôm lấy cô, đôi môi điên cuồng cắn mút thật mạnh trên đôi môi mỏng đang không ngừng thở dốc của người phụ nữ anh,bàn tay nắm lấy đầu gối của cô, cùng với đó là sự ra vào càng lúc càng nhanh.
Lam Lam thở dồn dập, đầu ngửa ra đằng sau, cơn khoái cảm càng lúc như muốn giết chết cô.Lục Diệp Bằng thấy vậy liền nằm đè cô xuống giường, lúc này đến lượt anh tấn công.
"Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, thậm chí là cái đêm định mệnh ngày hôm đó.Anh chẳng biết mình đã chiếm hữu thân thể của em bao nhiêu lần...Nhưng anh chẳng hiểu sao lần nào cũng giống như lần đầu.... Bà xã! Em thật sự rất khít chặt,anh không thể dừng lại một phút nào để yêu em.Em chính là món quà mà ông trời đã ban cho anh".
Quả thật mỗi lần anh tiến vào cơ thể cô, đều có cái gì đó ngăn chặn lại.Cô dường như không chịu nổi sức to lớn của anh.
Lam Lam bật ra tiếng rên rỉ đầy phóng túng,anh mắt mê mẩn nhìn người đàn ông của mình, cô ôm chặt lấy anh, chỉ muốn giam giữ hơi ấm của anh lại.Chẳng muốn phải rời xa anh một chút nào cả.
Lục Diệp Bằng nở một cười tràn ngập tình yêu với cô, đôi môi lại lần nữa cúi xuống nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô vợ bé nhỏ của anh.Giờ lúc này,anh biết là trái tim anh đang đập rộn ràng vì cô.
"Sự chủ động của em.... Thật sự anh rất thích, nhưng em cũng biết chồng của em có nhu cầu dục vọng rất cao rồi mà.....! Cho nên anh sẽ làm cho em sung sướng hơn nữa đó bà xã".
Ngay sau do,anh giơ cao chân cô lên, đưa tay lấy cái gối chiêm xuống dưới lưng của cô, để cho anh có thể tiến vào sâu bên trong hơn một chút nữa.Phía dưới tăng tốc rất nhanh, tạo ra một âm thanh va chạm càng lớn.Tay anh đã phủ lên hai ngọn đồi trắng tuyết của cô ra sức nhào nặn, làm cho cô rên rỉ mê hồn cùng với tiếng thở hỗn hển khó có thể cưỡng lại.
"Uhm..... Ông xã!"
"Bà xã....Anh...." Khi Lục Diệp Bằng dự định nói lời yêu thương với vợ của anh,đúng lúc này anh bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn ra cửa thì một bóng dáng quen thuộc đang lấp ló bên ngoài.
Nhưng đôi mắt anh khá nhạy bén liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay người đó và anh đã ngay lập tức nhận ra ngay.
Chẳng phải đây là người yêu cũ của Lam Lam sao?
Lục Diệp Minh.
Hắn ta còn có gan, lại lên đây nhìn trộm anh và cô nữa sao?
Lần trước cũng vậy,bây giờ cũng vậy?
Nhưng nếu như vậy là từ nãy giờ hắn ta đã nhìn thấy hết tất cả,bao gồm là tấm lưng gợi cảm của cô....
Mẹ kiếp.....!
Lục Diệp Bằng giận dữ trong lòng.Tại sao lần nào về đây, cũng có những người muốn rình mò anh và cô,ngay cả phút giây riêng tư cũng chẳng thể nào thoải mái.
Trước đây, quả thật anh rất cẩn thận đóng cửa phòng.Nhưng từ khi anh ở biệt thự riêng,anh đã có thói quen không khóa chốt cửa.Có lẽ vì vậy mà tên khốn đó đã canh anh không chú ý, đã mở cửa nhìn vào.
"Uhm..... Ông xã...!"Đột nhiên thấy anh ngừng lại,dị vật trong người cũng từ từ được anh rút ra.Khiến Lam Lam có chút không được thoải mái liền mở mắt ra, khẽ thở hỗn hển níu kéo anh.
Lục Diệp Bằng bất giác nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, thấy thân thể cô đang co rút dữ dội.Anh không ngại khi có người đang nhìn anh và cô đang ân ái với nhau,anh lập tức đưa tay nâng cao chân cô lên, gác lên vai anh,sau đó hung hăng thẳng thắt lưng đâm thật mạnh,tiến thật sâu vào trong cơ bị thể của cô.
"A...... Ưhmm...." Cơn khoái cảm một lần nữa được xuất hiện,lấp đầy cơ thể của cô,khiến cô bật lên tiếng rên thật lớn, ôm chặt lấy anh.
"Em muốn anh lắm phải không? Hôm nay anh sẽ cho em sung sướng cho đến sáng...."Lục Diệp Bằng cố ý nói lớn cho Lục Diệp Minh nghe.
Lam Lam nở một nụ cười thật mê người.
"Anh thật xấu xa quá đi!"
Lục Diệp Bằng bật cười lớn,Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô,hạ thân bên dưới không thể kiềm chế càng lúc hút vào nhau.
"Anh xấu xa nhưng cũng có người nào đó điên cuồng yêu anh sao....?"Trong đầu Lục Diệp Bằng chợt có suy nghĩ đen tối,anh khẽ gọi tên cô. "Lam Lam!"
"Dạ...."Lam Lam ngoan ngoãn đáp lời anh.
"Nếu như năm xưa anh và Lục Diệp Minh cùng nhau theo đuổi em....Em sẽ chọn ai"Anh cố ý đặt câu hỏi như thế này, chính là khích tướng Lục Diệp Minh ngoài kia.
Thể xác và tâm hồn của Lam Lam từ lâu đã trao cho Lục Diệp Bằng,cho nên cô đã không suy nghĩ mà đã trả lời anh ngay.
"Đương nhiên em sẽ chọn anh rồi...!"
Lục Diệp Bằng hài lòng khẽ nhếch đôi môi.
"Vì sao em chọn anh...?"
"Vì vừa gặp anh,em đã có cảm giác với anh.Em yêu anh, nên em sẽ chọn anh....Còn anh ta,em chưa bao giờ có cảm giác giống như ở bên cạnh anh".
Lục Diệp Bằng cười lớn, cúi đầu hôn lên môi cô như một sự khen thưởng.
"Em hãy nói lớn là em yêu anh nhất đi....!" Lục Diệp Bằng phả vào tai cô một lời yêu cầu.
Hơi thở dồn dập, âm thanh ngọt ngào của cô nhanh chóng phát ra.
"Em yêu anh...Em yêu Lục Diệp Bằng nhất! Kiếp này em chỉ yêu một người đàn ông mang tên Lục Diệp Bằng mà thôi!"
"Em cũng là người phụ nữ duy nhất kiếp này anh yêu...." Lục Diệp Bằng cũng đáp lại lời nói của cô.
Ngay sau đó là sự xâm nhập của hai người càng lúc càng cuồng dã, cuộc triền miên chẳng biết khi nào dừng lại.
Còn Lục Diệp Minh,anh ta đã trở nên kích động.Một đôi mắt tỏ ra sự nguy hiểm tàn khóc.
Anh quay người liền rời khỏi.Vừa đi, anh vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho một người.
"Tôi chấp nhận lời yêu cầu của ông, bắt đầu hành động đi".
Sau khi anh cúp máy,anh bỗng quay đầu lại nhìn vào cánh cửa căn phòng của Lục Diệp Bằng, khẽ nhếch môi cười lạnh.
"Đây là hai người ép buộc tôi đi đến con đường này.... Lam Lam! Trước sau em sẽ thuộc về tôi thôi!"
*********
Một Tuần Lễ Sau.
Một tin tức chấn động nổ ra ở giới giải trí.Nhưng lại có liên quan đến Tập Đoàn Thế Giới, khiến sáng hôm nay giá cổ phiếu của công ty đã rơi xuống tận dưới đáy.
Vì tin tức nổ ra đó là.
Người mẫu Thái Mai Chi còn được gọi là Bella đã mang thai.
Nhưng có lẽ điều làm cho dư luận phẫn nộ đó là tác giả bào thai đó được cho rằng là một trong hai người lớn nhất trong Tập Đoàn Thế Giới.
Hai cái tên cũng được đưa bề mặt báo chí chính là...: Chủ Tịch Lục Diệp Bằng và Phó Giám Đốc Trần Chí Huy.
Nhưng mọi người đang nghiên về phía Chủ Tịch Lục Diệp Bằng thì hơn.Vì anh và Bella đã từng xảy ra tin đồn.
Trong phòng hội nghị, các cổ đông liên tục đưa ra câu hỏi với Lục Diệp Bằng.Mặc dù anh là Chủ Tịch, nhưng tình hình hiện nay, người làm cho cổ phiếu giảm xuống đáng kể,anh cũng có một phần trách nhiệm.
Cuộc họp này cũng có mặt tham dự của Lam Lam.Sáng sớm nay khi tin tức lộ ra, cô cũng bàng hoàng vì không biết ai là người tung tin này ra bên ngoài.
Một lát sau,khi cuộc họp kết thúc cả ba người bao gồm Lục Diệp Bằng,Chí Huy và Lam Lam đi về lại văn phòng Chủ Tịch.
Vừa mở cửa ra, nét mặt Lục Diệp Bằng gần như trở nên giận dữ,anh lật đổ hết tất cả hồ sơ trên bàn đổ xuống hết dưới nền nhà.
Buông ra một câu chửi rủa.
"Mẹ kiếp.....! Là ai....? Là ai đã tung tin tức này với phóng viên, thông tin sai lệch đến như vậy.... Tôi nhất định sẽ lôi tên phóng viên đó trừng trị một bài học...."
Lam Lam thấy vậy, cô bèn bước đến bèn lượm tất cả hồ sơ ở dưới đất lên.
Hành động của cô càng khiến cho Lục Diệp Bằng khó chịu hơn bao giờ hết,anh bước đến đưa tay ra lập tức kéo cô lên,ngay sau đó anh không quan tâm đến sự có mặt của Chí Huy mà đã ôm chặt cô vào lòng.
"Em để anh ôm em một chút đi...Vì có như vậy,cơn khó chịu trong lòng anh mới được hạ xuống được".
Lam Lam ngỡ ngàng định đẩy anh ra thì tiếng nói của anh đột ngột vang lên khiến cho bàn tay cô chợt khựng lại.
Một giây sau, cô bất giác đưa tay ôm chặt lấy anh.
Cả gương mặt Lục Diệp Bằng mãn nguyện,anh vùi đầu vào mái tóc của cô nghẹn ngào nói.
"Đúng rồi! Ôm chặt anh hơn đi..."
Lam Lam nhẹ nhàng ôm lấy anh, chẳng biết tại sao lúc này cô cảm thấy thương anh vô cùng.Nhìn thấy dáng vẻ của anh khi nãy bị những người cổ đông thi nhau chất vấn anh, cô càng lúc căm ghét bọn họ hơn.Lúc có lợi thì miệng cười nói ngọt ngào với anh, lúc có chuyện thì luôn tính toán ép anh rời khỏi vị trí của mình.Trong khi người sáng lập Tập Đoàn Thế Giới lại chính là anh.
"Diệp Bằng.....!"Cô khẽ gọi tên anh bằng giọng điệu đầy ngọt ngào.
Lục Diệp Bằng kéo cô ra,anh chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô,hai cánh mũi chạm vào nhau,anh cất giọng trầm trầm khẽ hỏi.
"Em có tin anh không? Anh và Bella thật sự không có gì với nhau...."
Khi anh còn chưa nói hết,Lam Lam đã lập tức đưa tay lên che miệng của anh lại.Cô lắc đầu, nở một nụ cười thật tươi.
"Em tin anh....Anh yên tâm,em không vì những bài báo đó mà suy nghĩ lung tung".
Nghe cô nói như vậy,Lục Diệp Bằng thu chặt cánh tay càng lúc càng giam giữ cô trong lòng anh.
Trong giây phút ấy,anh thầm cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp Lam Lam,cho cô bước vào cuộc đời của anh.
Rất lâu sau,Lục Diệp Bằng mới ngước mắt lên nhìn Chí Huy thì phát hiện anh ta đang mang nét mặt hầm hầm đi đến trước mặt anh.
Một giây sau đó,Chí Huy kéo Lam Lam ra, rồi anh đưa tay nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng, lần này đến lượt anh chất vấn.
"Tôi hỏi cậu.... Rốt cuộc cậu có phải là cha của đứa bé trong bụng của Bella không?"
Lục Diệp Bằng sững người, trừng mắt lên nhìn Chí Huy, chợt nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu có bị thần kinh không? Ai là người lên giường với Bella, tôi nghĩ là cậu biết rõ hơn tôi chứ!"
"Nhưng chính miệng cô ấy nói cái thai là của cậu.....Lục Diệp Bằng, cậu hãy giải thích đi.Cậu đã sau lưng tôi, lên giường với Bella có đúng không?"Chí Huy dường như đã mất bình tĩnh.
Lam Lam thấy vậy đã không nhịn được, liền lập tức bước đến khuyên can.
"Chí Huy! Anh bị làm sao vậy....? Đã nói là không phải rồi mà!"
"Lam Lam!" Chí Huy đưa mắt qua nhìn Lam Lam liền quát lớn tên cô.
"Em ngốc vừa vừa thôi,em tránh ra mau.... Hôm nay anh sẽ dạy cho tên khốn này một bài học" Ngay lúc này,cơn giận dữ đi cùng với sự ghen tuông khiến Chí Huy đã không kiềm chế bản thân liền vung tay đẩy Lam Lam ra.
"Á...."
Hàng động của Chí Huy làm cho Lam Lam đã không kịp phản ứng, khiến cho cô mất thăng bằng liền loạng choạng ngã vào bên cạnh chiếc ghế sô pha.
Lục Diệp Bằng chứng kiến được bàn tay vẫn còn đau của cô đã đụng trúng cạnh ghế, thì cơn thịnh nộ bắt đầu cuộn trào lên dữ dội.Anh siết chặt tay thành cú đấm,ngay sau đó anh huýt thẳng vào bụng của Chí Huy với sự tức giận.
"Cái tên khốn này....."
Lục Diệp Bằng vung tay hất mạnh Chí Huy ra, rồi nhanh chóng bước đến đỡ lấy Lam Lam.
Hơi thở của anh chợt run lên khi nhìn thấy bàn tay đau của cô.
"Em không sao chứ? Tay có bị ảnh hưởng không?"
Lúc này Chí Huy mới bàng hoàng, chợt nhận ra mình lại làm cho Lam Lam bị thương.Anh lập tức bước đến phía sau lưng của Lục Diệp Bằng, nét mặt tỏ vẻ áy náy.
"Lam Lam! Cho anh xin lỗi, thật ra anh không cố ý".
Lam Lam cắn môi, mặc dù vết thương cũng đã gần như sắp lành,nhưng vì lực đẩy của Chí Huy cũng khá mạnh khiến bàn tay cô có chút đau nhẹ.
Lục Diệp Bằng đau xót,anh giận dữ lập tức xoay đầu lại quát thẳng vào mặt của Chí Huy.
"Tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần, làm cái gì cũng phải suy nghĩ,đừng có làm việc theo cảm tính được hay không? Cậu dám ra tay đẩy vợ của tôi, thì người chồng như tôi đây sẽ dạy cho cậu một bài học...."
Dứt lời,anh nắm mạnh cổ áo của Chí Huy.
Vậy mà cơn giận Chí Huy cũng chưa dịu xuống, lại một lần bộc phát lên,anh cũng đưa tay nắm lấy áo của Lục Diệp Bằng.
"Vậy cậu nói đi,đứa bé trong bụng Bella là con của ai....Có phải đúng là con của cậu không?" Chí Huy nghiến răng nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của Lục Diệp Bằng,gằn giọng hỏi.
Lam Lam nhìn tình cảnh như vậy, cô đã thật sự hết chịu nổi hai người đàn ông này rồi.Tình hình như vậy còn vì phụ nữ mà cãi nhau.
Nhịn không được nữa,Lam Lam nén cơn đau quyết định bước đến dùng sức tách mạnh hai người ra, đi kèm theo một câu nói mà cô không nghĩ mình sẽ nói ra vào lúc này.
"Anh mau buông Diệp Bằng ra, đứa con trong bụng của Bella chính là con của anh chứ không phải là của chồng tôi đâu...."