Một lần tình cảm kéo dài cho đến tận trưa.

Lục Diệp Bằng đã có âm mưu không cho Lam Lam rời khỏi giường ngay hôm nay khi biết cô sẽ đi xem mắt.

Vậy mà cuộc điện thoại của mẹ cô đã khiến cô tỉnh dậy khoảng mười hai giờ trưa, bà đã hối thúc cô đến nhà hàng mà bà đã hẹn với cô.

Mặc dù trên người vẫn đang đau nhức khắp nơi, nhưng Lam Lam cũng không muốn lỡ hẹn với mẹ của mình.Nữa tiếng sau,cô nhanh chóng rời khỏi nhà đi đến chỗ hẹn.

Trên đường Lam Lam ngồi trong xe, cô không ngừng suy nghĩ hành động sáng này của anh.Chẳng hiểu sao anh đang bị gì nữa,thật sự sáng nay anh đã có hơi mạnh tay, làm cho cô hôm nay chẳng thể nào đến phòng tranh với một tâm trạng mệt mỏi như thế này được.Nếu không có cuộc gọi của mẹ, cô nghĩ chắc mình sẽ nằm trên giường cho đến khi nào anh đi làm về thì thôi.

*****

Tại một nhà hàng Pháp mang phong cách cổ điển.

Có lẽ là buổi trưa cho nên khi Lam Lam bước vào, không khí nơi đây thật là yên tĩnh chỉ có vài người đến đây ăn.

Lam Lam nhìn lướt một vòng không hề thấy mẹ của mình, cô định lấy điện thoại ra để điện cho bà thì đúng lúc này bà đã gọi điện đến.

"Con đến nhà hàng chưa?"Trong điện thoại ngữ khí của Bà Tần có chút nôn nóng.

Lam Lam nhìn ngó xung quanh, vừa trả lời.

"Đến rồi! Mẹ đang ở đâu?"

Sau đó cô chợt đứng hình vài giây khi nghe mẹ nói ra mục đích kêu cô đến đây là để cho cô xem mắt một người đàn ông.

Nét mặt Lam Lam nhanh chóng thay đổi, cô vội vàng cúp máy ngay lập tức.

Trong lòng cô đã thể hiện sự căm phẫn chưa từng có dành cho mẹ của mình.Ý muốn của bà đã rõ ràng rồi còn gì,bà chính là muốn ép cô rời xa Lục Diệp Bằng nữa có phải không?

Vậy thì đã rõ rồi! Những chuyện mẹ nói với cô ở bên Mỹ đều là dối trá hết, bà đã dựng lên một màn kịch để cho cô thấy được sự thay lòng của anh.

Nhưng thật chất đều không phải.

Lam Lam nổi lên cơn thịnh nộ, cô lại lấy điện thoại ra điện cho một người.Nhưng rất tiếc người đó lại khóa máy.

Trong lòng Lam Lam bực tức muốn quay về nhà, nhưng cô lại suy nghĩ nếu như hôm nay cô không hoàn thành tâm nguyện của mẹ, chắc chắn một lần nữa bà sẽ hành động giống y như vậy.

Lam Lam trầm mặc rất lâu, cuối cùng bước đến chỗ của người đàn ông đang khoát lên mình bộ vest màu đen.

Cô suy nghĩ chẳng thà bây giờ cô nói thẳng với người đàn ông đó có khi sẽ làm cho mẹ suy nghĩ lại và không gắn ghép cô lung tung nữa.

Nhưng khi cô chọn bước đến,cô đã vô tình làm cho một người đàn ông khác đau lòng vì cô.

Đó là Lục Diệp Bằng.

Anh cũng đi theo cô đến đây.

Khi nhìn thấy người con gái của anh cuối cùng cũng đã xuất hiện, trái tim khẽ nhói lên.Vậy là cô đã thật sự giấu anh đi xem mắt.

"Chào anh! Tôi đến trễ" Lam Lam bước đến cúi đầu chào người đàn ông trước mặt mình.

Người đàn ông vừa nhìn thấy Lam Lam, lập tức ngồi bật dậy.Sau đó đưa bàn tay run rẩy ra bắt lấy tay của cô.

"Không sao! Cô đến là được....." Anh ta mỉm cười, rồi lịch sử kéo ghế ra cho cô " Mời cô ngồi".

Lam Lam chỉ gật đầu nhẹ,sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế.

Lục Diệp Bằng vẫn âm thầm ngồi một phía rất xa bàn của cô.Để xem người đàn ông này có ý đồ gì với vợ của anh không....?

Đầu tiên,Lam Lam không hề quan tâm anh ta mà kêu phục vụ mang đồ ăn ra rất nhiều.Cô không hề muốn diễn trò mất hình tượng để người đàn ông này có thể từ bỏ cô, nhưng vì cô quá đói bụng từ sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì.

Lam Lam ăn uống không hề kiêng nệ trước người đàn ông lạ mặt này, ăn đến nỗi trên khóe môi có dính một chút thức ăn.

Nhìn như vậy, người đàn ông liền bật cười khẽ liền lấy khăn giấy lau giúp cô.

"Này.....Anh làm gì vậy?"Lam Lam nhìn hành động của anh ta liền đề cao cảnh giác.

Vậy mà người đàn ông đó vẫn cố chấp rướn người đưa khăn giấy lướt nhẹ qua môi của cô, nhẹ nhàng nói.

"Em vẫn như trước, vẫn ăn uống rất thoải mái trước mặt anh".

"Hả..." Lam Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ý của anh ta là sao?

Người đàn ông này có quen với cô sao?

"Anh.....Anh nói như vậy là....Anh có quen tôi sao?"

Lẽ nào?

Nhưng nhìn người đàn ông này từ nãy giờ, cô cũng cảm thấy có chút quen quen.

Người đàn ông khẽ thở dài,anh ta lại đưa tay xoa đầu của cô với một cử chỉ rất cưng chiều.

"Cô bé nấm ngày xưa không ngờ lớn lên lại xinh đẹp đến như vậy! Em không nhận ra anh sao? Hạ Ninh Triết, người mà năm xưa em luôn miệng nói lớn lên muốn làm bạn gái của anh đây!"

Lam Lam trợn tròn mắt kinh hãi nhìn anh ta, nét mặt cô bừng sáng mang theo nụ cười tươi rối lập tức xuất hiện.

"Là anh sao....? Anh về từ khi nào?" Một người anh mà cô vẫn luôn muốn một lần gặp mặt.

Hạ Ninh Triết cười nhẹ, nét mặt mang vẻ đẹp hiền hòa.

"Anh về được hai tuần rồi! Mục đích anh về đây là để xem mắt em.....Lớn lên rồi anh không nghĩ em lại xinh đẹp đến như vậy, biết trước anh đã về sớm hơn một chút để gặp được em rồi ".

Xem mắt.....

Câu nói của Hạ Ninh Triết khiến bàn tay Lam Lam không ngừng run rẩy liền làm rơi chiếc nĩa trong tay xuống dưới đất.

Đừng nói với cô,anh vẫn còn giữ ý định lúc nhỏ là lớn lên sẽ cưới cô làm vợ.

"Anh à! Thật ra....."

"Anh về đây là vì em đấy! Anh muốn em cùng anh đi qua đó gặp ba mẹ của anh" Không đợi Lam Lam lên tiếng,Hạ Ninh Triết đã đi thẳng vào vấn đề.

"Sao hả?" Lam Lam chợt sững người.

Người đàn ông này có bị gì không? Cô còn chưa đồng ý quen anh ta mà!

Phía bên này, nét mặt của Lục Diệp Bằng đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo,anh siết chặt đôi tay lại thành nắm đấm.

Thì ra tên đó là người quen của cô,đã vậy cô còn hứa sẽ làm bạn gái của hắn ta sao?

Từ khi còn nhỏ hai người này đã gặp nhau.

Được lắm! Lam Lam,em giỏi lắm!

Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.

Lam Lam ngẩn người giây lát.

Thật đúng là từ khi còn nhỏ cô đã thích người đàn ông này, bởi vì lúc nhỏ cô luôn bị Hạo Thiên ăn hiếp và chỉ có Hạ Ninh Triết là người dịu dàng với cô luôn ra mặt giúp cô thoát khỏi anh trai.Nhưng những điều khi nhỏ cô nói ra cô cũng chẳng nhớ,huống hồ bây giờ cô là người đã có gia đình.

"Anh à! Chuyện lúc nhỏ, chúng ta không thể nào được".

"Tại sao?" Hạ Ninh Triết chau mày lại, còn chưa đợi Lam Lam nói tiếp,anh đã vội nói giúp cho cô "Có phải vì một người đàn ông tên Lục Diệp Bằng phải không?"

Lam Lam không ngạc nhiên khi anh ta nhắc tên chồng cô ở đây.Một lúc sau cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chợt mỉm cười.

"Phải đấy! Anh ấy là chồng của em, với lại em đã có con với anh ấy rồi....! Một người vừa có chồng vừa có con như em đây, không thể nào đâu......Cho nên anh hãy đi tìm một người phụ nữ khác".

Ánh mắt của Hạ Ninh Triết chợt tối, giọng điệu không vui liền vang lên.

"Nhưng mẹ của em nói hai người đã ly hôn rồi mà! Với lại anh ta cũng không có ý định sẽ quay lại với em"

"Ai nói chứ!" Lam Lam lập tức giận dữ liền phản bác "Những gì mẹ em nói đều sai hoàn toàn,em đã quay trở lại với anh ấy.Vả lại chúng em đã quay về và sống chung với nhau cùng một mái nhà".

"Nhưng anh ta sẽ không bao giờ thật lòng với em đâu,anh đã nghe hết quá khứ của anh ta rồi! Người đàn ông đó đã một lần phản bội em thì sẽ có lần sau....Em không nên dính líu đến anh ta làm gì?"

Nét mặt Lam Lam đã thật sự tức điên lên trực tiếp đập tay lên bàn liền đứng lên

"Anh có thôi đi không? Em không cho anh nói xấu anh ấy trước mặt của em".

Vậy mà Hạ Ninh Triết lại không hề quan tâm,anh ta trực tiếp đứng lên nắm lấy tay của cô,nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Lời hứa lúc nhỏ anh sẽ bảo vệ, bây giờ anh sẽ thực hiện.Lần này anh trở về đây nhất quyết sẽ không đi cho đến khi nào em thuộc về anh thì thôi! Người đàn ông của em sẽ không bao giờ được bước vào gia đình của em thêm lần nào nữa khi mẹ của em đã hoàn toàn không chấp nhận anh ta"

"Mẹ sao?" Lam Lam hất mạnh tay của anh ta ra, cười lạnh " Từ trước đến giờ anh nghĩ mẹ có thể xen vào cuộc sống của em sao?"

Lam Lam hít một hơi thật sâu, trái tim của cô bắt đầu đập thình thịch, nhớ lại cô cũng từng đi xem mắt Lục Diệp Bằng lúc trước.Anh cũng giống như anh ta, nhưng gương mặt lúc đó của anh là kiêu ngạo chỉ muốn chơi xỏ cô còn người đàn ông này chưa gì đã có thái độ cưỡng ép cô, lại còn cố ý hâm doạ cô.Điều này càng làm cho cô thấy yêu anh nhiều hơn,mà lại chán ghét người đàn ông này hơn rất nhiều.

Khi đó cô đến gặp Lục Diệp Bằng, trái tim của cô luôn mang tâm trạng hồi hộp, sợ rằng những hành động của mình sẽ làm cho anh chán ghét cô,không vừa mắt của anh.

Nhưng cô biết vì đó là người cô yêu, cô yêu anh nên mới chấp nhận hẹn hò với anh.

Còn người đàn ông này bây giờ đối với cô chỉ là một người xa lạ, muốn chia cắt cô và anh.

"Trước đây em bị gia đình ép đi xem mắt anh ấy, chỉ là muốn em và anh ấy kết hôn với nhau.Nhưng anh có biết vì sao em lại chấp nhận anh ấy không?"

"Vì sao?" Hạ Ninh Triết nhìn vào ánh mắt của cô trả lời ngay.

Lam Lam đưa cánh tay mà cô đã xăm lên trước mặt anh ta.

"Không phải vì anh ấy là cha của con gái em mà em chấp nhận kết hôn với anh ấy.....Mà là vì em thích anh ấy từ cái lần đầu tiên,cho nên hình xăm này là dấu tích đêm hôm đó anh ấy đã để lại cho em..... Chỉ là một dấu hôn và vài vết cắn thôi anh!"

"Như vậy mà em đi xăm sao?"

"Không...!" Lam Lam vội lắc đầu" Cái này em chỉ cho anh xem thôi….! Cái này thật ra em cũng chỉ vừa mới xăm cách đây không lâu,còn trước đó tay của em là một hình xăm khác nhưng cũng bởi vì anh ấy mà em phải xóa đi ngay trước khi buổi xem mắt của em và anh ấy được diễn ra….Em chỉ là sợ anh ấy sẽ phát hiện em là người con gái năm đó".

Hạ Ninh Triết vẫn chưa hiểu ý nói của cô.

"Là sao?"

Lam Lam cụp mắt xuống, mệt mỏi trả lời.

"Hình xăm này là do em sợ khi mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy được nữa.Cho nên em đã phác thảo bản vẽ cho người ta xăm lên cổ tay của em.Cũng may bản vẽ năm trước em vẫn còn lưu giữ, nên mới có thể thuận lợi xăm được như vậy......."

Lam Lam mở chiếc túi lấy ra vài tờ tiền để trên bàn,sau đó cúi đầu như tạ lỗi với Hạ Ninh Triết.

"Bữa ăn này xem như em mời....! Em xin lỗi,em thật sự đang rất hạnh phúc.Còn chuyện chúng em chưa kết hôn, chẳng qua là chưa có thời gian để tổ chức lại.Mong anh hãy hiểu cho em".

Dứt lời,Lam Lam liền rời khỏi quán.

Cô đi rất nhanh,rất vội vã.Dường như cô đang sợ người đàn ong đó sẽ bám chặt lấy cô.

Lúc này ngoài Hạ Ninh Triết ra còn một người đàn ông khác đã rơi hoàn toàn vào sự trầm lặng vì những gì cô vừa mới nói.

Một người đàn ông là Lục Diệp Bằng cũng đang rất đau lòng khi anh nghe hết câu chuyện của cô.Thì ra vết xăm ở trên tay của cô là dấu vết của anh sao?

Lúc trước anh cũng có hỏi cô hình xăm này rất lạ,anh không hình dung được nó mang hình dạng gì.

Lam Lam từng nói hình xăm sau gáy có thể xóa nhưng trên cổ tay thì không thể nào xóa bỏ được.

Lúc đó anh chỉ biết thở dài ngán ngẫm cho rằng cô cứng đầu thích làm theo ý mình.

Nhưng anh không ngờ đó là dấu vết của anh năm xưa đã để lại cho cô.Trái tim anh chợt thắt lại,cô càng làm vậy anh càng cảm thấy xấu hổ vì những gì mà anh đã gây ra cho cô.

Tình yêu của cô dành cho anh quá lớn, sâu sắc đến nỗi anh sợ rằng mình không hề xứng đáng với tình yêu của cô.

Nhìn bóng lưng cô dần đi khuất.Lục Diệp Bằng đã không nhịn được liền đứng lên.

Hạ Ninh Triết ngồi thất thần hồi lâu cuối cùng phải lặng lẽ ra về trong sự hối tiếc.

Nhưng anh còn chưa kịp đứng lên, thì bất ngờ trước mặt anh liền xuất hiện một người đàn ông.

"Gặp vợ người ta rồi, đương nhiên phải ở lại gặp chồng luôn chứ!"

Hạ Ninh Triết ngẩng đầu lên.Anh giựt mình khi đối diện với anh là.

"Anh là....?"

"Lục Diệp Bằng....! Người đàn ông bị anh gắn cho cái mác là kẻ phản bội đây!"

Nụ cười gian tà của Lục Diệp Bằng khẽ cong lên,ánh lên sự nguy hiểm sắp xuất hiện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play