Tuần trăng mật chỉ kéo dài hơn một tuần,Hạo Thiên và Tiểu Sơ phải quay trở về,vì tuần sau hai người còn phải dự hội trại do trường của Ái My tổ chức.Những buổi họp mặt như thế này,đương nhiên hai người không muốn bỏ lỡ,huống hồ Tiểu Sơ luôn xem mình là mẹ ruột của Ái My,nên những điều nhỏ nhặt như vậy cô muốn mình phải làm tròn bổn phận của một người mẹ như bao người mẹ khác cho con gái.
Hơn thế,đi chơi mà trong lòng hai người cứ thấp thỏm,lo lắng cho con trai Hạo Nhiên của hai người ở nhà sẽ có chuyện gì đó,như thế thì làm sao hai người có thể yên tâm mà kéo dài chuyến đi tiếp tục.
Một cuộc họp mặt lại diễn ra tại nhà họ Tần vào dịp cuối tuần.Hôm nay hai vợ chồng Lục Diệp Văn và Thi Thi cùng với hai người con trai của mình cùng nhau về nhà vợ để ăn tiệc.
Một cuộc sum vầy,náo nhiệt và xung quanh luôn luôn có rất nhiều trẻ con chạy giỡn trong nhà.Bây giờ nhà họ Tần không khác gì là trường học vì đã có quá nhiều trẻ con.
Trên một chiếc bàn ăn cỡ lớn với một chiều dài năm mét ở trong nhà ăn.Ông nội luôn là người ngồi ở vị trí trung tâm.Hai bên lần lượt theo con và các cháu của ông.Gia đình Thi Thi và gia đình Hạo Thiên thì ngồi bên phải.Còn vợ chồng Tần Văn Hạo thì ngồi bên trái cùng với Lam Lam,Tiểu Ni và Thiên Dật.Những đứa trẻ bây giờ cũng đã lớn và đã cùng được ngồi ăn chung cùng với mọi người.
Trên nét mặt tất cả mọi người đều rạng rỡ nụ cười.Đây có thể là bữa ăn đầu tiên từ sau khi biến cố xảy ra mà có thể đông đủ tất cả mọi người đến như vậy.
Lam Lam là người cuối cùng có mặt, cô ngồi kế bên An Nhiên, không hề quan tâm mọi người đang nói về vấn đề gì.
Sau khi Lam Lam vừa ngồi vào chỗ,bà Tần đã lên tiếng nói chuyện với cô.
"Ngày mai Lam Lam đi theo mẹ đến trường......Hiện giờ con không có gì làm thì theo mẹ đến trường phụ giúp cho mẹ".
Lam Lam nghe xong liền giựt mình ngẩng mặt lên xoay đầu nhìn bà.Giọng điệu có phần ấp úng.
"Con đi theo mẹ đến trường sao?"
"Ừ....Con chứ ai!"
Lam Lam vội lắc đầu ngay lập tức.
"Không được! Ngày mai con đi làm rồi!"
Tất cả mọi người cũng ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
Lục Diệp Văn ngồi đối diện với Lam Lam, nóng lòng hỏi.
"Em vợ! Em suy nghĩ đến công ty anh làm rồi sao?"
Khi biết được Lam Lam là một cái tên sáng giá mà tất cả công ty đối thủ luôn muốn chiêu dụ muốn có cô trong tay.Lục Diệp Phong và cả Lục Diệp Văn điều muốn cô trở về Tập Đoàn Lục Thị để làm việc.Bây giờ Diệp Ngôn đã nghỉ, công ty càng lúc càng thiếu nhân tài không có ai có thể gánh vác được công việc sáng tạo là như thế nào?
Bà Tần nghe vậy,nhanh chóng phản đối.
"Con không được đến Tập Đoàn Nhà họ Lục....!"
Câu nói của bà khiến cho Lục Diệp Văn sững sốt.Nhưng vài giây sau,anh cũng lấy lại bình tĩnh.Anh biết nguyên nhân mà mẹ vợ cấm Lam Lam đến công ty của anh làm việc.Chẳng phải bà vẫn còn hận gia đình của anh sao?
Đến bây giờ anh vẫn còn bị bà giận lây vì những chuyện đã xảy ra với con gái út của bà.
Thi Thi ngồi một bên, thở dài một hơi.
"Mẹ lại nữa....! Lam Lam muốn làm gì là quyền của em ấy, mẹ có cấm cũng chẳng được...."
"Con..."Bà Tần nhíu chặt mày nhìn cô con gái lớn.
Mỗi lần bà đụng tới chồng của cô, là y như rằng Thi Thi luôn dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với bà.
Thi Thi cũng chẳng hiểu nổi mẹ, chuyện có liên quan đến chồng của cô đâu.Tại sao anh lại bị bà đối xử thành ra như thế?
Lam Lam cũng chẳng hơi quan tâm cuộc chiến của mẹ và chị gái.
Cô di chuyển tầm mắt nhìn về Lục Diệp Văn,tỏ vẻ một chút áy náy,mỉm cười nói.
"Em xin lỗi! Em vào làm công ty khác rồi anh à!"
"Sao....? Là công ty nào vậy?" Lục Diệp Văn thoát kinh liền giật mình.Nếu để Lam Lam rơi vào tay của công ty đối thủ chắc chắn sẽ có rắc rối cho xem.
Lam Lam cười hì hì.
"Công ty cũng quen thuộc thôi mà!"
Thi Thi cảnh giác nhìn Lam Lam.
"Đừng nói em đi qua làm bên Tập Đoàn Thái Thị.... Đó là công ty đối thủ duy nhất với Tập Đoàn Lục Thị đấy!"
Đúng lúc này, không đợi Lam Lam trả lời.Ngay ở cuối bàn ăn Thiên Dật vừa gắp thức ăn vừa buộc miệng lên tiếng trả lời thay cho chị họ của mình.
"Không phải đâu, chị ấy đến Tập Đoàn Thế Giới đấy....! Trong các công ty thì chị ấy phải chọn công ty của chồng mình rồi.....!A..."
Thiên Dật còn chưa nói hết câu, thì anh đã ngay lập tức bị mẹ của mình ngồi kế bên ngắt nhẹ vào eo của anh khiến anh phải nhăn mặt, lập tức im lặng.
Bà Tần trợn hai mắt lên,Lam Lam ngồi kế bên bà nên đương nhiên sẽ bị tra khảo ngay lập tức.
"Con đến công ty của Lục Diệp Bằng sao? Tại sao vậy? Con đã hứa gì quên rồi sao?"
"Nhớ chứ....! Đương nhiên con nhớ" Lam Lam bình tĩnh vừa ăn vừa nói "Mẹ và con đã giao kèo, không cho con quay lại với anh ấy.Nếu con làm trái mẹ sẽ dùng biện pháp cũ có đúng không?"
"Vậy sao con lại làm trái ý?”Bà Tần gật đầu.
Lúc này Lam Lam xoay đầu qua nhìn thẳng vào mặt bà, từ tốn trả lời.
"Nhưng mẹ đâu có nói sẽ không cho con đi làm ở công ty anh ấy, thậm chí con về lại biệt thự của anh ấy ở.Mẹ cũng không thể nói con lật kèo được....!"
Nghe cô nói xong,đáy mắt bà dâng lên sự tức giận đang bùng cháy ngọn lửa trong lòng.Bà lập tức đập đôi đũa xuống bàn, âm thanh vang vội.
"Con....Như vậy còn nói không lật kèo."
Bà hết chịu nổi cô con gái bướng bỉnh của bà lắm rồi! Như vậy thì có khác nào gì hai đứa lại quay trở lại với nhau.
Tại sao con gái của bà lại trở nên lươn lẹo như thế?
Lam Lam cắn đũa, thấp giọng nói.
"Con đi làm kiếm tiền thôi! Mẹ đừng lo lắng".
Cô không cho mẹ có cơ hội phản đối nữa, cô bắt đầu đánh trống lãng nhìn qua An Nhiên.
"An Nhiên của mẹ! Vài bữa đến hội trại con muốn ăn mặc như thế nào? Để mẹ thiết kế đồng phục cho con gái nha!"
An Nhiên mỉm cười rất tươi liền gật đầu, nhanh chóng đưa ra ý kiến.
"Mẹ ơi! Vậy mẹ làm đồng phục cho cả gia đình chúng ta và mẹ nhớ ghi tên lên trên đó luôn nhé!"
"Được rồi con gái cưng!”
Mấy đứa cháu của cô khi nghe cô đề nghị như vậy liền háo hức bắt buộc cô cũng phải làm cho tất cả cho mỗi gia đình đều có một bộ đồng phục riêng theo sở thích của bọn trẻ để đi đến đó.
Bà Tần nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng không nói gì thêm nữa.Bây giờ càng nói bà càng sợ Lam Lam sẽ làm thật.Lỡ như con gái dọn về ở chung với Lục Diệp Bằng thì sao?
Lam Lam lúc này đã liếc nhìn sang qua vợ chồng mới cưới đang ngồi đối diện mình.Trong đầu muốn chọc ghẹo một chút.
"Anh trai và chị dâu hưởng tuần trăng mật sao rồi? Khi nào cho Tiểu Hạo Nhiên thêm một đứa em nữa?"
"Phụt..."
Cả Hạo Thiên và Tiểu Sơ cũng đồng loạt sặc cơm khi nghe Lam Lam hỏi một câu mang theo đầy ẩn ý đến như vậy.
Gương mặt Tiểu Sơ bắt đầu đỏ ửng lên không dám ngước mắt lên nhìn mọi người mà cô chỉ dùng chân ở dưới bàn đá nhẹ vào chân Lam Lam một cái,cố ý nhắc nhở cô bạn thân vừa là em chồng của mình.
Lam Lam mỉm cười,cố ý chọc ghẹo tiếp.
"Hỏi thật mà!Anh trai của em có phải tốt quá rồi không chị dâu?"
Nghe em gái nói xong,Hạo Thiên liền ngẩng mặt lên giơ ngón cái về phía Lam Lam.
"Mới thấy em khen anh đấy! Anh trai của em đương nhiên rất tốt,mà còn đẹp trai nữa....."
Thấy bọn trẻ cứ nói chuyện mà không hề quan tâm người lớn.Sau một hồi, ông nội và vợ chồng Tần Văn Hạo cũng đứng lên rời khỏi bàn ăn để lại không gian yên bình cho lớp trẻ.
Lúc này Lam Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là mệt mỏi..... Chắc em phải tìm cách rời khỏi ngôi nhà này thôi!"
Thi Thi liếc nhìn em gái.
"Muốn đi qua ở chung với Diệp Bằng thì em cứ nói thẳng ra....Vòng vo làm gì,chị hiểu em đang muốn gì đó em gái!"
Thiên Dật ngước mắt lên nhìn Lam Lam, nhếch mép.
"Cái đồ mê trai".
"Bốp "
Tiểu Ni ngồi bên cạnh nghe con trai mình nói như vậy liền gõ lên đầu anh một cái nhẹ,dặm thêm muối.
"Chị con trước giờ là vậy rồi mà! Bây giờ con mới biết sao?"
"Kìa cô....!"Lam Lam sượng mặt.
Nghĩ đến cái người đàn ông kia không biết giờ này đang làm gì, thì Lam Lam thật sự tức điên lên vì nhớ anh.Nếu Diệp Bằng có ở đây thì hay biết mấy.
Anh sẽ gắp đồ ăn và sẵn sàng lột tôm cho cô ăn.
Một lúc sau, ánh mắt của Lam Lam đã thay đổi.Một ánh mắt chất chứa rất nhiều hoài nghi nhìn về mọi người,ngữ khí có phần nghiêm trọng.
"Bây giờ em muốn biết sự thật, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi em rời khỏi."Ánh mắt cô di chuyển đến Lục Diệp Văn " Tại sao Lục Diệp Bằng lại rời khỏi nhà họ Lục,anh ấy thành lập công ty để chống lại nhà họ Lục sao?"
"Không phải vậy đâu!" Lục Diệp Văn sốt ruột không suy nghĩ gì liền trả lời liền.
"Vậy anh nói cho em biết nguyên nhân tại sao anh ấy phải ra đi! Chắc không phải là vụ con nuôi con ruột chứ!"Lam Lam bắt đầu dò xét.
Lục Diệp Văn và Thi Thi hiểu câu nói vừa rồi của cô.
Thi Thi nhìn bọn trẻ một lúc lâu, rồi cô khẽ kêu bọn nhỏ ra ngoài để cho người lớn nói chuyện.
Sau khi bọn trẻ đã đi ra ngoài.Đáy mắt của Lục Diệp Văn hoang mang nhìn em vợ của mình, khẽ nở một nụ bất đắc dĩ.
"Công ty của Diệp Bằng chưa bao giờ là đối thủ của Tập Đoàn Lục Thị, vì em ấy chưa bao giờ tranh giành một vụ làm ăn nào cả với công ty của anh.Chỉ là Diệp Bằng đang có chút mâu thuẫn với ba anh thôi!"
"Mâu thuẫn...!" Lam Lam ngạc nhiên.
Lam Lam nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau lên tiếng.
"Là mâu thuẫn gì? Mà tại sao lại mâu thuẫn?"
Nhưng cho đến lúc này, không một ai trong bàn ăn là muốn trả lời cô câu hỏi này.
Lam Lam bực bội.
"Sao mọi người không trả lời em.... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với anh ấy....?"
Lúc này Hạo Thiên ngước lên nhìn cô.
"Chẳng phải sắp tới em sẽ vào công ty của Lục Diệp Bằng sao? Đến lúc đó chính cậu ta nói với em sẽ tốt hơn là chúng ta nói".
"Nhưng...."Lam Lam thật sự rất bực mình trong lòng, cô rất muốn biết bây giờ.
Thi Thi chép miệng.
"Em ngoan ngoãn đi! Nếu mẹ nghe em nhắc tên Diệp Bằng, không chừng bà sẽ không cho em đến công ty của em ấy làm nữa đấy!"
Tiểu Sơ cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Cậu cứ yên tâm,sau này mình bảo đảm chắc chắn cậu sẽ biết hết tất cả".
Lam Lam chẳng biết nói gì hơn.
"Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa! Mẹ là người luôn nói điều không tốt về anh ấy với em nghe khi em còn ở bên Mỹ.....Nhưng khi em trở về gặp anh ấy, thì lại không như những gì mẹ nói.Em cảm giác như mẹ và Lục Diệp Bằng một trông hai người có một người nói dối em".
Lúc này cổ họng Lục Diệp Văn bất chợt nghẹn lại, nét mặt sa sầm nhìn Lam Lam.
"Lam Lam!Em có tin Diệp Bằng không?"
Lam Lam cụp mắt xuống, đôi mi run run,rất lâu sau khẽ gật đầu.
"Từ trước đến giờ em vẫn luôn tin anh ấy, chưa bao giờ em có một sự nghi ngờ dành cho anh ấy".
"Lam Lam!"Lục Diệp Văn khẩn cấp gọi tên của cô.
Nghe vậy,Lam Lam từ từ ngước lên.
Lục Diệp Văn mím môi, khẽ nói.
"Em hãy luôn tin tưởng Diệp Bằng.Em ấy thật sự rất đáng thương.Quá khứ của em ấy lúc nhỏ rất giống quá khứ của em,thậm chí Diệp Bằng còn trải qua những chuyện khủng khiếp hơn thế nữa.Em không thể tưởng tượng được nổi....."
"Sao ạ?"Lam Lam chợt nhíu mày.
Lục Diệp Văn lắc đầu,sau đó bị liền đứng lên.
"Em vào công ty nhớ canh chừng Diệp Bằng,đừng để cho em ấy làm việc quá sức, nhớ nhắc em ấy không được tiếp khách quá nhiều, không cho em ấy đụng vào giọt bia rượu nào cả".
Nói xong câu ấy,Lục Diệp Văn cũng đã cất bước chân rời khỏi phòng ăn.
Lam Lam vẫn chưa hiểu câu nói của anh ấy, cô vội vàng nhìn mọi người nhất là Thi Thi hỏi nhanh.
"Chị! Ý của anh ấy là như thế nào? Diệp Bằng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thi Thi lắc đầu không trả lời câu hỏi của Lam Lam, cô cũng đứng lên đi ra ngoài.
Lam Lam lại chỉa mũi vào những người còn lại.
Nhưng tất cả bọn họ cũng không trả lời cô mà cũng nhanh chân bước ra khỏi phòng ăn.
Nhìn thái độ của mọi người, trong lòng Lam Lam càng dâng lên sự lo lắng.Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chồng của cô vậy?
Tại sao anh không thể uống rượu?
Một người từng được bác sĩ không cho uống nhiều rượu như cô, thì cô có thể dám chắc Lục Diệp Bằng đang có chuyện gì giấu cô.
Hay là sức khỏe anh có vấn đề sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT