Thi Thi cúi người xuống lượm chiếc lá khô đang nằm ở dưới chân mình,cô nhìn chiếc lá lại nhớ lại tình cảnh vào đêm em gái của mình xảy ra chuyện.
–" Cuộc sống Lam cũng kéo dài như vậy......Năm 15 tuổi là Lam thi lên cấp 3.Từ nhỏ Lam Lam đã rất thông minh,học hành phải nói rất giỏi và luôn được nhận bằng khen và học bổng của nhà trường,ba mẹ chị ai ai cũng đều tự hào về con bé......"
Thi Thi khi nói tới đó bỗng nhiên trầm lặng đi một chút,hình ảnh trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên.Những ký ức mà cô muốn xoá bỏ trong đầu từ lâu lần này đã khơi dậy.
Hít một hơi thật sâu Thi Thi mới có đủ can đảm để kể tiếp câu chuyện.
–"Nhưng.....Có một chuyện lớn đã xảy ra với Lam Lam.Không hiểu lý do vì sao mà vào đêm con bé đã thi xong môn cuối cùng,con bé đã bước lên ban công của trường bất ngờ nhảy xuống"
–" Sao.... Nhảy xuống, cô ấy có làm sao không?”Diệp Bằng nghe tới khúc Lam Lam nhảy lầu. Thì ngay lập tức trái tim của anh khẽ nhói đau lên từng cơn.
Cô gái ngốc này tại sao lại dại dột như vậy.
Thi Thi thấy tâm trạng mất bình tĩnh của anh trong lòng cô chợt mừng thầm.
Đây xem như dấu hiệu em chồng của cô cũng có một chút rung động với Lam Lam nên vẻ mặt mới căng thẳng như thế
"Em bình tĩnh lại. Con bé không sao?Cũng rất may ban công đó thấp nên con bé chỉ bị thương và hôn mê sâu"
Lúc này Lục Diệp Bằng mới chợt nhận ra mình có một chút gì đó quan tâm đến cô gái này rồi hay sao mà anh lại lo lắng sợ rằng cô sẽ bị thương.
–" Rồi lúc đó mọi người biết chuyện thì sao?”Anh lại hỏi tiếp.
Cảnh tượng ngày hôm đấy hiện lên trong mắt của Thi Thi. Đến tận bây giờ cô vẫn còn ám ảnh sợ hãi vào ngày hôm đó. Nhưng làm cô sợ nhất là nét mặt của Lam Lam khi tỉnh dậy.
–" Giống như ngày hôm qua khi con bé mất tích.Không một ai là không sợ hãi và tất cả mọi người đều chết đứng khi nhà trường điện thoại thì ba mẹ chị và cả ông nội đã không hề do dự lập tức đặt vé máy bay sớm nhất có thể đi qua bên đó......
Khi thấy con bé nằm trên giường bệnh thì ba mẹ chị luôn tự trách bản thân không ở bên cạnh chăm sóc cho Lam,lúc đó cả nhà định đưa nó về " Thi Thi nói tới đây liền lắc đầu thở dài nhưng ánh mắt ánh lên sự đau sót "Nhưng khi tỉnh lại Lam Lam đã lên cơn điên,không còn tỉnh táo để nhận ra một ai là người thân và thậm chí con bé còn muốn cắt đứt liên hệ với mọi người và sống tự lập và không muốn gặp mọi người suốt mấy năm liền"
Thi Thi vừa kể nhưng tay chân cô cũng theo đó mà run lên.Cô không thể tin được khhi tỉnh dậy em cô lại nhìn mọi người bằng cặp mắt rất sợ hãi, khiến ai ai cũng thấy lo lắng.
–" Ông nội vì vụ đó mà ông luôn khó chịu với mẹ chị và ba chị,ba thì luôn tự trách bản thân mình là một người ba không tốt nên ba chị khoảng thời gian đó cứ cách một tuần đều qua đó ở vài ngày rồi lại về. Chỉ vì muốn được gặp Lam thôi,và cũng từ đó tính tình của nó cũng theo đó mà thay đổi nó tuy cười nhưng trong lòng nó thì không vui và đầy nội tâm..... "
Diệp Bằng ngẫm nghĩ Lam Lam luôn tỏ thái độ mạnh mẽ với anh thì để che đậy tâm hồn yếu đuối với anh thôi sao?
Cô cũng giống anh rất sợ bị người khác làm tổn thương.Như vậy càng khiến anh muốn biết thêm về cô mà thôi.
Thi Thi nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị đứng dậy nhìn Diệp Bằng.
–" Cũng trễ rồi, chị phải cho hai đứa nhỏ ngủ nữa, chị vào nhà trước,anh em cũng đang đợi" Nói rồi cô nhìn hai thằng con trai lên tiếng "Gia Bảo,Gia Gia đi thôi con,chào chú hai đi"
–" Chị vậy chừng nào cô ấy mới về nhà" Khi Thi Thi chuẩn bị xoay người đi thì Diệp Bằng không thể không suy nghĩ về Lam Lam liền lên tiếng hỏi.
–" Chị nghĩ có lẽ ngày mai" Thi Thi chỉ nghĩ vậy thôi chứ cô cũng không dám chắc ngày mai Lam Lam có về không nữa nhưng trước mắt cũng phải trả lời cho Diệp Bằng một câu cho anh yên tâm
–" Dạ...em biết rồi em chào chị"
Diệp Bằng trong lòng thầm nghĩ ngày mai quyết định phải túm được cô gái ngốc này,nghe được câu chuyện về cô anh càng muốn được nhìn thấy cô ngay bây giờ.
*****************
Buổi sáng sớm tinh mơ Lam Lam thức dậy từ rất sớm,cô chuẩn bị cho cô con gái những món mà cô bé thích ăn.Đã rất lâu cô chưa xuống bếp nấu cho con gái mình ăn rồi.
An Nhiên cũng dậy từ rất sớm luôn bám theo cô,ôm lấy chân mẹ mình làm nũng.
–" Mẹ ơi!Hôm nay mẹ sẽ về nhà sao,mẹ không ở lại với An Nhiên sao? "Cô bé nói với vẻ mặt buồn tuổi.
Lam Lam nhìn cô con gái bé nhỏ của mình,cô không đành lòng liền ngồi xổm xuống ôm con gái vào lòng cất tiếng nói.
–" Mẹ không muốn xa con nhưng mẹ phải về với ông bà ngoài rồi.Nếu mẹ không về ông bà ngoại sẽ rất lo lắng"
–" Vậy sau mẹ không dẫn con về theo,con chỉ muốn ở với mẹ thôi!"
Lam Lam cảm thấy trong lòng thật chua sót cho con gái,cô rất là muốn công khai trước mặt mọi người cô đã có con. Nhưng rồi mọi người sẽ nhìn sau gia đình cô vì cô là con gái của Nghị Viên có tiếng tăm nhất Bắc Kinh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
–" Đợi một thời gian nữa mẹ sẽ dẫn con về gặp mọi người,nhưng con phải hứa với mẹ phải ngoan ngoãn" Cô nghiên đầu nhìn An Nhiên khẽ căn dặn
An Nhiên nghe vậy gương mặt cô bé trở nên rất vui mừng cô liền ôm chặt mẹ mình
–" Thiệt không! Mẹ nhớ giữ lời nha"An Nhiên liền đưa ngón út của mình ra móc nghéo với mẹ mình.
Lam Lam mỉm cười rồi cũng làm theo
Đây là lời hứa nhất định của cô.Rồi một ngày nào đó cô sẽ cho mọi người biết sự tồn tại của cô con gái bé nhỏ của mình.Nếu như lúc đó mọi người không chấp nhận thì cùng lắm cô sẽ dẫn con gái mình về Thái Lan sinh sống ở đó cô sẽ thấy thoải mái hơn.
Lam Lam ăn uống no say với con gái thì cuối cùng cô cũng phải về nhà.
Chiều tối Lam Lam và Tiểu Sơ cùng nhau ra ngoài tảng bộ.
Trong lòng Lam Lam luôn nghĩ tớinhững lời nói của An Nhiên lúc sáng nó khiến cô phải rất đau lòng.
–" Cậu đang suy nghĩ những lời nói An Nhiên nói lúc sáng sao? Tiểu Sơ dừng bước chân lại quay đầu nhìn cô nói.Cô luôn là người hiểu Lam Lam những chuyện xung quanh cô bạn thân của cô đều không qua được khỏi mắt của cô
Buổi sáng khi Tiểu Sơ thức dậy,cô đã nghe hết An Nhiên nhõng nhẽo với Lam Lam như thế nào rồi,cô thật sự rất thương An Nhiên và luôn xem con bé như con ruột của mình thấy con bé khóc mà lòng cô đều quặng đau.
Lam Lam nghe xong chỉ biết cúi đầu im lặng không trả lời bạn mình mà liền đi tới chỗ băng ghế ở công viên uể oải ngồi xuống cúi đầu nghịch hai đôi chân của mình.
Tiêu Sơ thấy vậy liền cong môi mỉm cười lắc đầu.Đúng là mẹ nào con nấy,ngay cả rụt đầu cô bạn thân của mình cũng rất giống An Nhiên.
Tiểu Sơ cũng bèn đi tới ngồi bên cạnh Lam Lam
Lúc này Lam Lam mới ngước mắt lên nhìn Tiểu Sơ cất tiếng nói.
–" Mình rất muốn nói với tất cả mọi người con bé là con của mình...." Cô chợt ngừng lại một chút "Nhưng mình sợ một khi nói ra, người tổn thương lại chính là con bé"
–" Vậy cậu tính để nó như vậy sau?" Tiểu Sơ quay đầu nhìn cô khẽ hỏi.
Hai tay Lam Lam liền ôm lấy trán cô không biết mình phải nên làm gì nữa.Bình thường cô rất thông minh nhưng với chuyện này cô thật sự không biết cô phải làm cách nào để cho Tiểu Bảo bối của cô không bị tổn thương bởi những lời nói đàm tiếu xung quanh con bé.
Đột nhiên Lam Lam suy nghĩ cái gì đó liền quay lại nhìn Tiểu Sơ bất ngờ nói.
–" Hay mình bỏ đi và dẫn con bé đi tới một nơi mà không ai biết"
–" Cậu bị điên rồi sau,rồi ba mẹ sẽ ra sau,cậu không lo cho họ sau"Tiểu Sơ nghe xong giựt mình trợn to mắt lên nhìn Lam Lam " Cậu đã xa họ hơn hai mươi mấy năm rồi"
Lam Lam mệt mỏi liền dựa người vào ghế thở dài.
Đúng vậy,cô đã xa gia đình suốt mấy năm trời,bây giờ mà cô bỏ đi chắc chắn mọi người lại nháo nhào tìm cô cho bằng được.Lúc đó không chừng giấy sẽ không gối được lửa và mọi chuyện đổ bể ra.Tất nhiên Lục Diệp Bằng lúc ấy sẽ biết rồi khinh thường miệt thị cô cho mà xem.
Tiểu Sơ suy nghĩ một hồi rồi quay lại nhìn Lam Lam kéo mạnh tay tay bạn mình.
–" Theo mình cậu cũng đang dây dưa với ba của An Nhiên thì bây giờ cậu nói ra luôn mình nghĩ cục diện sẽ thay đổi thì sao "
–" Cậu bị điên sau,cậu nói thay đổi là như thế nào"Lam Lam vừa nghe cái tên đáng ghét đó thôi cô đã thấy rất tức giận và ấm ức lắm rồi. Giờ kêu cô nói với anh ta là cô có con với hắn.
Cô chắc chắn một điều hắn ta sẽ nói cô bị ảo tưởng thậm chí hắn ta sẽ nói cô đã yêu hắn rồi nên muốn gài bẫy bắt hắn ta chịu trách nhiệm cho mà xem
Tiểu Sơ thấy phản ứng của Lam Lam thì cô thật sự bất ngờ, không nghĩ cô bạn của mình lại kích động đến vậy
–" Mình nghĩ có khi anh ta cưới cậu rồi sẽ cho An Nhiên một gia đình....Cậu nên suy nghĩ lại... "
–" Thôi đủ rồi mình không muốn cậu nói về anh ta nữa với lại mình không muốn dùng An Nhiên mà ép anh ta cưới mình"
Lam Lam không muốn chỉ vì một sự cố năm ấy mà lại ép người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm với người mà anh ta muốn lợi dụng.
Tiểu Sơ biết ngay Lam Lam vẫn luôn cố chấp như vậy,lúc nào cũng muốn làm theo mình và không nghĩ tới cảm nhận mọi người xung quanh.
–"Cậu sau lại có thành kiến với anh ta vậy,mình thấy anh ta đàng hoàng mà"
Lam Lam nghe nói tới người như Lục Diệp Bằng mà đàng hoàng thì cô liền nhếch mép cười khẩy khẽ nói
–" Hức...cái gì,đàng hoàng..... Mình thấy anh ta luôn tự cao tự đại,luôn cho mình là đúng.Ỷ làm sếp rồi muốn ăn hiếp ai là ăn hiếp sao..... Anh ta luôn luôn chèn ép mình với sức lao động của mình đấy, cậu có biết không? "
Có thể Tiểu Sơ nhận ra được điều gì đang ẩn náo trong lòng Lam Lam nên cô cứ liên tục gắn ghép hai người lại với nhau. Cô tin một điều Lam Lam đã có một chút cảm giác gì với người đàn ông này rồi.
Tiểu Sơ cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, bây giờ tới phiên cô thở dài rụt đầu xuống.
Tiểu Sơ đang trong quá trình thất nghiệp không biết phải sống làm sao nữa đây,ở đây cô kiếm việc cũng hơi khó khăn hơn bên Thái Lan rất nhiều. Ít ra bên đó cô cũng có quen biết còn bên đây thì cô chỉ lủi thủi một mình và chỉ có Lam Lam và An Nhiên là người thân duy nhất của cô ở đây thôi
–" Tiểu Sơ!Cậu sau vậy,sau lại thở dài giống mình rồi,có chuyện gì sao? " Lam Lam thấy ánh mắt Tiểu Sơ đang lo lắng cô liền xin nghi
Đôi mắt đượm buồn của Tiểu Sơ dần dần tối lại. Cô khẽ nhắm mắt ngước lên bầu trời u tối
–"Thật ra mấy ngày nay mình xin việc không được...Ở đây mình thấy muốn có một công việc nào tốt thì đều phải đi cửa sau hết.Nhưng mình lại không có khả năng đó "
Lam Lam thở phào tưởng chuyện gì tới ai ngờ là vấn đề nhỏ xíu này, cô nhanh trí lập tức an ủi vỗ vai Tiểu Sơ nhướng mày khẽ nói.
–" Tưởng chuyện gì,mình đã có một chỗ cho cậu rồ,i mà rất tốt.Cậu đừng lo lắng nữa, mình sẽ không để cho cậu chết đói đâu"
–" Thật không,chỗ nào vậy"
Lam Lam tươi cười nhìn bạn mình nói tiếp.
–" Thì khách sạn ba mình,cậu quên ba mình có nhiều khách sạn sao.Cậu tha hồ mà làm ở đó....Cũng tại cậu không chịu đợi mình về nước rồi hãy đi làm. Nếu như vậy cậu cũng không bị người đàn bà mập mạp đó sỉ nhục"
Tiểu Sơ và Lam Lam là một đôi bạn cực kỳ rất thân hai người như hai chị em luôn dính chặt nhau. Sau khi Lam Lam lấy được bằng Thạc Sỹ và Tiểu Sơ lấy được bằng quản lý khách sạn. Cả hai đều thống nhất về đây làm việc. Nào ngờ Tiểu Sơ có việc phải về trước không đợi được Lam Lam lấy bằng. Cô đã cùng An Nhiên về đây.
Tiểu Sơ nghe xong lời đề nghị của Lam Lam thì hai mắt cô liền ngỡ ngàng sáng chói lên.Khác sạn của nhà Lam Lam là lớn nhất Bắc Kinh cô không biết có làm nổi không.
–" Nhưng mình sợ"
–" Không sợ gì hết,mình quyết định rồi chuyện này mình sẽ nói lại với ba,cậu hãy yên tâm"
Tiểu Sơ định nói thêm gì nữa.Nhưng Lam Lam đột nhiên thấy cái gì đó liền chạy nhanh đến đó.
–" Này cậu đi đâu vậy" Tiểu Sơ cũng cất bước đuổi theo.
Lam Lam đi lại thấy một người đàn ông với gương mặt rất hung tợn, ông ta rất độc ác đang nắm chặt lấy lông của một con mèo đang bị thương đi vào quán nhậu.
–"Ông kia tính làm gì con mèo vậy?"Cô liền đi nhanh tới chấn ngang tên đàn ông trước mặt.
Ông ta liền dơ con mèo lên nhìn cô với ánh mắt hung dữ quát tháo
–" Thì làm thịt nó chứ gì,tránh ra chỗ khác mau"
–" Ông không được làm như vậy" Lam Lam khẽ chau mày tức giận nhìn ông ta cũng quát lên
Trời ơi! Ông ta có còn nhân tính không. Tại sao lại dám đối sử với một con mèo đáng thương không ngừng chảy máu như thế. Ánh mắt con mèo cứ luôn nhìn cô giống như nó đang gào thét muốn nói với cô hãy cứu lấy nó.
Người đàn ông nhìn Lam Lam từ trên xuống dưới bỗng dưng cười rất lớn. Một giọng cười rất xem thường phụ nữ và cả động vật.
–" Con mèo này là của tao.Tao muốn làm gì thì làm,mày ngon lấy tiền ra mà chuộc nó" Nói xong ông liền xô cô xuống đất,khiến tay cô đụng nhẹ vào cục đá chày một mảng lớn.
Da thịt cô từ nhỏ đã rất nhạy cảm.Chỉ một cái đánh nhẹ thôi thì da cô cũng ngay lập tức mẫn đỏ lên.
Lam Lam ôm lấy cánh tay chày xước của mình đứng lên tức giận lấy từ trong túi lấy ra một sấp tiền lớn đi tới trước mặt ông ta lớn tiếng nói.
–" Tiền đây ông cầm lấy,đưa con mèo cho tôi"
Người đàn ông đó thấy số tiền quá lớn liền nhanh tay đưa tay ra nhận lấy.Lam Lam cũng nhanh bước tới ôm lấy con mèo màu trắng đã bị ông ta làm lem lúc nhiều vết máu khiến con mèo từ màu trắng chuyển sang trắng hồng rất đáng thương.
–"Với số tiền này cô có thể mua tới mười con mèo huống chi là một con đang bị thương như vậy" Ông ta đếm tiền liền ngẩng đầu lên nghi hoặc buông ra một câu nói.
Bây giờ Lam Lam chỉ biết tới con mèo không thèm nhìn và nghe ông ta nói cái gì nữa.Cô liền ôm con mèo rời khỏi cái nơi tâm tối này ngay lập tức.
Người đàn ông đó không chịu dừng lại. Trong đầu ông ta nghĩ người con gái lúc nãy chắc là giàu có.Ông lại nỗi sinh lòng tham muốn kiếm thêm ở cô nữa.Ông ta nghĩ cô chắc chắn còn có rất nhiều tiền trong túi.Nên chỉ trong một chốc lát ông ta đã cùng một tên đàn em trong quán đi theo cô
Lam Lam cùng Tiểu Sơ không thể nào chờ đợi gì nữa. Cả hai liền ôm con mèo tới tiệm thú y gần nhất chữa trị
–" Cũng may các cô đem nó đến chữa trị sớm,nó không phải bị thương gì đâu mà do nó có bệnh về da bẫm sinh" Cô bác sĩ khám cho con mèo rồi nhìn hai người thở dài nói.
–" Vậy nó có sao không bác sĩ?"Lam Lam nghe xong cô cũng đã đón trước con mèo có bệnh trong người nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng
–" Không sao!Nhưng bây giờ cho nó ở lại đây theo dõi vài ngày"Bác sĩ liền đưa cô một tờ giấy "Cô điền thông tin về con mèo vào đây"
Lam Lam kéo Tiểu Sơ đi lại chỗ khác thì thầm.
–" Mình không biết phải ghi gì trong đây, mình đâu biết gì về nó đâu"
–" Vậy cậu có tính nuôi nó không, hay là chỉ chữa trị nó thôi"Tiểu Sơ hỏi ngược lại cô
Lam Lam quay lại nhìn con mèo có bộ lông màu trắng đang nằm trên đó thở mạnh,khiến cô thấy rất tội nghiệp.Lòng tốt bụng của cô dâng lên.
Nếu như cô không nuôi nó,có khi nào nó sẽ bị người ta bán vào lò mổ lần nữa không.Cô rung động với ánh mắt khẩn cầu long lanh con mèo nhìn cô lúc nãy.
Lam Lam hít một hơi thật sâu quyết định
–" Mình sẽ nuôi,mình không nuôi được An Nhiên không lẽ con mèo mình cũng nuôi không nổi sao "
Tiểu Sơ vỗ tay nhẹ cho sự dũng cảm biết thương động vật của người bạn thân của mình
–" Vậy cậu hãy đặt tên cho nó luôn đi"
Lam Lam suy nghĩ một hồi mới ra được cái tên cho bé mèo của cô
–" Mình sẽ đặt nó là BUBU vì nó bộ lông trắng nhưng thân hình hơi ốm rất thích hợp với tên này"
Dứt lời Lam Lam liền ghi thông tin đầy đủ cho nó.Từ giờ cô sẽ là chủ của nó,cô và Tiểu Sơ ra về và để lại BuBu ở lại để bác sĩ xem tình hình sức khỏe của nó ra sao thì cô mới đem nó về được.
–" Thôi bây giờ mình cũng về nhà,đến lúc mình nên về nhà rồi" Lam Lam vừa từ phòng khám đi ra nhìn Tiểu Sơ nói.
–" Ừ cậu về đi chắc ai cũng trong cậu về,tạm biệt cậu "Tiểu Sơ choàng tay qua ôm Lam Lam
Lam Lam vỗ về
–" Cậu phải đến khách sạn nhà mình vào tuần sau nha,mình sẽ nói với ba sắp xếp cho cậu một chỗ tốt hơn chỗ cũ"Trước khi đi cô vẫn không quên lời hứa mà cô đã hứa với Tiểu Sơ.
Tiểu Sơ e ngại gật đầu,trước giờ cô không muốn nhờ quan hệ mới có công việc nhưng tình hình bây giờ,cô không biết người như cô có thể xin được một công việc nào không, bây giờ cô chỉ biết làm theo lời của Lam Lam mới có một công việc mà cô mong muốn.
Thì cứ tới đó làm trước rồi chuyện sau này từ từ tính sau cũng được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT