Đó là một câu chuyện khiến Dương Tiểu Vy càng nghĩ càng cảm thấy kinh tởm. Có lẽ những suy đoán của Lục Diệp Minh đã hoàn toàn đúng.

Lam Lam thật sự có mối quan hệ mờ ám với ba chồng của mình.

Nếu ra sao khi chuyện này sẽ bị bại lộ. Một cơn lốc xoáy chắc chắn sẽ thổi bay luôn ngôi nhà họ Lục cho xem.

"Em không thể nào tin nỗi! " Dương Tiểu Vy có vẻ hỗn loạn ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Minh.

Lục Diệp Minh miệng cười tươi đưa tay ôm lấy cô.

“Cảm ơn em đã cho anh một cái tin tức chấn động này…! Để rồi xem, hôm diễn ra đám cưới anh sẽ công khai tất cả những việc làm xấu xa của nhà họ Lục. Đến chừng đó không những là chức Tổng Giám Đốc mà ngay cả chức Chủ Tịch cũng sẽ thuộc về anh”.

" Anh có chắc chắn những gì mình từ nãy giờ nói ra là thật không?Lỡ như là một hiểu lầm thì sao? Còn nữa,anh đã có kế hoạch gì?”Dương Tiểu Vy lo lắng nghiên đầu nhìn anh đặt câu hỏi liên tục.

Lục Diệp Minh cúi đầu hôn lên môi của cô, khẽ cười trả lời.

" Anh sẽ nhờ một người điều tra,anh ta sẽ giúp chúng ta.Đến lúc đó em sẽ biết anh làm gì? Em chỉ chờ xem phim hay thôi! "

Dứt lời,Lục Diệp Minh lại nghĩ đến một chuyện cần phải nói với cô nghe.

"Anh đã trả thù cho con chúng ta rồi! Nhưng thật đáng tiếc hai mẹ con cô ta phước lớn mạng lớn… "

Dương Tiểu Vy tỏ ý không hiểu.

"Là sao? Anh trả thù ai? "

Lục Diệp Minh cong môi không do dự liền đáp.

"Anh đã cho người thủ tiêu Lam Lam,trả thù cho con của chúng ta. Nhưng thật không may,khi đã bị con gái của cô ta phá đám, xem ra anh phải làm một lần nữa! " Anh sẽ không ngồi yên khi nào anh có thể trả thù được cho đứa con mà anh chưa kịp nhìn thấy mặt đã ra đi trong sự đau đớn.

Dương Tiểu Vy sững sờ.

"Không lẽ con bé đó đã… " Đừng nói với cô là đã chết rồi!

"Không! Nó vẫn không sao… " Lục Diệp Minh cắt ngang lời cô.

Trong lòng Dương Tiểu Vy có sự tiếc nuối. Nếu người đàn ông này đã ra tay tại sao không làm thẳng tay giết chết hai mẹ con cô ta luôn. Lam Lam còn sống một ngày thì cô càng lo lắng lên ngày đó. Không chừng sau khi Lam Lam khỏi bệnh hẳn, có thể cô ta sẽ không tha cho cô và nói luôn bí mật của cô cho tất cả mọi người nghe.

Lam Lam có bản tính rất thù dai, cô không nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho cô. Không phải cô chưa từng nếm được mùi vị mà Lam Lam đã từng chơi xỏ cô.

Còn những chuyện khi nãy, không biết cô có nên tin không? Bây giờ đầu óc cô thật sự rất là hoang mang,khi cô đang có một cảm giác sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

******

An Nhiên nằm trong bệnh viện gần hơn một tuần thì Lam Lam cũng đã ở trong đó cả tuần. Ngoài việc cô chăm sóc cho con gái thì cô vẫn còn đang điều trị khối u của mình. Tình hình là dạo gần đây cô rất chống mặt thường xuyên, thậm chí là buồn nôn, mỗi lần như vậy thì sắc mặt của cô lại rất kém,khiến trong lòng Lục Diệp Bằng luôn luôn có một nỗi lo sợ.

Vào lúc này, Lam Lam cũng không ngừng nôn thốc nôn tháo đến cả xanh mặt trong phòng vệ sinh. Lục Diệp Bằng luôn ở bên cạnh hai mẹ con, anh chạy lên chạy xuống,gánh trách nhiệm làm người cha,làm người chồng đến đây chăm sóc vợ con của mình.

Lục Diệp Bằng vừa mở cửa phòng ra,nhìn thấy Lam Lam đang bò từ từ trong phòng vệ sinh đi ra, trong lòng liền lo lắng bước đến thật nhanh.

"Lam Lam! Em sao vậy? " Anh đỡ cô lên giường, ánh mắt vẫn lo sợ nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.

Lam Lam biết anh đã đến, cô chỉ nở một nụ cười thật nhẹ với anh. Khẽ lắc đầu.

"Em chỉ hơi mệt thôi! "

"Mệt cái gì? Em nôn hết trong phòng vệ sinh, đừng tưởng anh không biết"Lục Diệp Bằng vừa bế cô lên giường đã đi vào trong phòng vệ sinh kiểm tra thì đã thấy cô nôn hết tất cả thức ăn vừa mới được ăn không lâu,thậm chí còn có vài giọt máu. Anh không thể nào mà không lo lắng cho cô được.

Lam Lam nghe xong chỉ biết mỉm cười. Cô nhanh chóng chuyển đề tài,không nên để cho anh có thêm lo sợ nào nữa.

"Hôm nay anh không về nhà sao? Ngày mai là… " Cô nói một nữa liền ngừng lại, chẳng phải ngày mai đến ngày kết hôn của anh và người phụ nữ đó sao?

Lục Diệp Bằng nhìn cô, anh biết cô đang muốn nói gì. Ánh mắt ngập tràn yêu thương lập tức hiện lên.

"Vợ anh ở đây, sao anh có thể bỏ mặc mà đi về được! " Nói rồi, anh rướn người đến định hôn lên môi của cô. Nhưng Lam Lam cảm nhận được hơi thở của anh, cô liền lập tức tránh né.

Bàn tay của cô bị anh nắm chặt, cô cũng rút lại luôn.

Lục Diệp Bằng nhíu mày tỏ vẻ không hiểu hành động của cô.

"Em sao vậy? Lại bị gì nữa rồi? " Không biết cô gái này lại lên cơn gì nữa?

Lam Lam nghiên người qua một bên, cô biết anh đang nhìn cô với bộ dạng không vui. Nhưng cô biết phải làm sao khi anh sắp trở thành chồng của người khác mà cô còn quắn lấy anh như thế!

“Anh đi về đi! Em chúc anh hạnh phúc… Mãi mãi”.Cô không biết mình đang nói gì nữa.

Lục Diệp Bằng nghe xong, anh chỉ biết thở một hơi thật dài đầy bất lực. Cô gái này lại lên cơn nữa rồi.

Anh xoay người cô qua nhanh chóng, rồi sự bá đạo từ trước giờ anh luôn đối với cô lập tức xuất hiện. Anh ngang ngược đưa hai tay giữ chặt lấy đầu cô,rồi cúi đầu xuống hôn chặt chiếc môi xinh đẹp của cô, anh cố tình cắn mút đôi môi của cô, cậy mở những chiếc răng rồi sau đó anh tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho mút thật mạnh cho đến khi chiếc lưỡi của cô gần như tê dại dưới sự tấn công của anh.

Lam Lam hít thở không thông, cô nhắm chặt mặt lại, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy cổ của anh. Mỗi lần có sự va chạm của cả hai là cô không thể nào tự làm chủ được mình. Cô quyến luyến người đàn ông này vô cùng.

Lục Diệp Bằng vừa hôn vừa nghiến răng nói.

"Anh sẽ không bao giờ hạnh phúc khi người phụ nữ bên cạnh anh không phải là em… Kết hôn sao?? Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó”.

Bàn tay phía dưới của anh,không biết từ lúc nào đã chui thẳng vào trong áo bệnh nhân của cô. Chiếc áo không có thứ gì bên trong bảo vệ, vì thế bàn tay của anh đã ôm trọn bộ ngực căng đầy của cô, sức nóng bên trong khiến anh không ngừng xoa nắn đến điên cuồng.

"Ưm… Diệp Bằng! " Lam Lam rên nhẹ, sự kích thích của anh tác động lên người cô càng lúc càng lớn

Ngay sau khi anh muốn thêm bước nữa, muốn chiếm hữu cô ngay trong căn phòng này thì cánh cửa bất ngờ mở ra.

Cả hai đều giựt mình, lập tức buông nhau ra.

Người đi vào là Tiến Sĩ Leon và người nhà của cô.

Cũng rất may căn phòng cô đang ở là căn phòng VIP vừa rộng lớn vừa sạch sẽ chỉ có một mình cô ở,nên có một bức tường khá lớn che đi khoảng khắc khi nãy của hai người,bởi vậy mọi người bên ngoài đi vào đều không nhìn thấy hai người đang định làm gì với nhau.

Lam Lam hoang mang, lo sợ chỉnh tóc tai của mình lại. Nét mặt của cô không ngừng đỏ ửng lên khi nụ hôn của anh quá mãnh liệt vẫn còn ở quanh đâu đó.

Theo sau Tiến Sĩ Leon, có cả ba mẹ và ông nội của cô. Mọi người đang lo tình hình sức khỏe của cô dạo gần đây.

Mai Anh thấy Lục Diệp Bằng ở trong này liền cảm thấy không vui, bắt buộc lên tiếng.

"Cậu Lục! Cậu có thể ra ngoài được rồi! Chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau”.

" Có phải mọi người đang nói chuyện bệnh tình của vợ con không? "Lục Diệp Bằng không đi mà đứng bên cạnh Lam Lam chợt hỏi.

Mai Anh chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Tần Văn Hạo đã thay mặt bà trả lời với anh.

" Đúng rồi! Xem khi nào Lam Lam mới được phẫu thuật."

Nghe vậy, Lục Diệp Bằng lắc đầu nhìn về Mai Anh khẽ nói.

“Vậy con càng phải ở lại nghe bệnh tình của vợ con đã đến giai đoạn nào rồi! Có thể phẫu thuật ngay bây giờ chưa?”

Mai Anh khẽ cong môi cười khẩy.

"Vợ cậu sao? Lam Lam đã không còn là vợ của cậu từ lâu rồi! Đừng đeo bám con gái của tôi nữa! "

Lục Diệp Bằng chợt câm nín. Đôi mắt có phần u tối.

Ngay lúc anh không biết phải nói gì thì Lam Lam đã đưa cánh tay của mình ra, cô biết anh vẫn còn đứng gần cô. Lam Lam không suy nghĩ gì hết liền nắm lấy tay của anh.

Lam Lam cất tiếng nói lên có phần bướng bỉnh.

“Khi nào hôn lễ của anh ấy và cô ta chưa diễn ra thì anh ấy vẫn có thể là chồng của con, mẹ không được đuổi anh ấy”

Mọi người hơi bất ngờ trước hành động và câu nói của cô. Mai Anh nghe xong, bà đứng như tượng nhìn cô con gái đầy bất lực. Bà không hiểu sao đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mà đứa con gái ngốc này của bà vẫn say mê đi yêu cái tên Lục Diệp Bằng này.

Tuy câu nói của cô khiến mẹ không vui nhưng ngược lại làm cho trong lòng Lục Diệp Bằng rất vui sướng đầy hạnh phúc.Ánh mắt của anh dâng tràn đầy tình yêu cúi xuống nhìn cô. Nụ cười anh hiện lên,xoa đầu cô.

“Anh vẫn là chồng của em mà! Em hãy yên tâm”.

Cuối cùng mọi người cũng bất lực đành chịu thua cả hai người. Nếu không có những chuyện trước đây xảy ra, mọi người nhìn thấy hình ảnh hai người yêu nhau say đắm như thế sẽ rất thích. Nhưng bây giờ đã khác rồi… Mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.

Lúc này Tiến Sĩ Leon bắt đầu vào vấn đề chính.

“Một tuần sau, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuận u não cho cô ấy. Tỷ lệ thành công là năm mươi trên năm mươi… Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu mạng cho cô ấy”.

Lục Diệp Bằng nghe xong chợt nhíu mày, hỏi thẳng.

" Tỷ lệ như vậy là sao? Ông phải bảo đảm ca phẫu thuật này phải thành công chứ!"Anh có chút nổi nóng, không phải anh không học y mà anh không biết. Chẳng phải ý của Tiến sĩ là Lam Lam chỉ có năm mươi phần thắng thôi sao…

Tiến Sĩ nhìn anh với nét mặt do dự.

“Do tình hình sức khỏe cô ấy gần đây rất kém, tôi chỉ nói trước với mọi người như vậy thôi! Nhưng không phải là quá xấu… Tôi sẽ cứu lấy mạng sống cô ấy bằng mọi cách”.

Từ nãy đến giờ Lam Lam vẫn nắm chặt cánh tay của anh. Khi cô nghe Tiến Sĩ nói như thế, cô liền lo sợ siết chặt tay anh lại.

Lục Diệp Bằng cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh nghiên đầu nhìn qua cô, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ lên tay cô khẽ nói.

"Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! "

Lam Lam bắp máy môi lên tiếng.

“Có khi nào em sẽ chết không anh?”

“Bậy! " Anh đưa ngón tay lên chặn giữa môi cô lại, nhẹ nhàng nói " Ăn nói linh tinh, em sẽ khỏe lại nhanh thôi! Anh không muốn mình phải mồ côi vợ đâu”.

Dứt lời, anh nhìn qua Tiến Sĩ Leon đưa ra lời đề nghị.

"Tôi muốn đưa cô ấy qua nước ngoài điều trị, hiện tại bây giờ cô ấy có thể xuất cảnh được không? "

Mai Anh ngồi đối diện nghe Lục Diệp Bằng nói ra câu đó, đôi tay bà thầm siếc chặt lại. Muốn dẫn con gái bà đi sao, đâu có dễ như vậy.

Tiến Sĩ Leon nghe xong, không suy nghĩ liền gật đầu nhanh.

“Nói thật ra, hôm nay tôi đến đây cũng muốn bàn với gia đình hãy dẫn cô ấy ra nước ngoài… Ở đây cũng tốt, nhưng nếu ra nước ngoài cô ấy sẽ có cơ hội cao hơn”

Lúc này đến lượt Tần Văn Hạo lên tiếng.

“Vậy thôi được, tôi sẽ sắp xếp đưa con gái tôi đi càng sớm càng tốt”.

" Không ba!"Lục Diệp Bằng nghe xong bất chợt lên tiếng phản đối.

Tất cả mọi người nhìn anh với ánh mắt kỳ quặc.

Trái tim Lam Lam chợt thắt lại, cô cũng không biết anh đang định làm gì?

Lục Diệp Bằng tươi cười, vòng tay qua eo cô, nhìn về phía mọi người tuyên bố.

“Con sẽ là người sắp xếp mọi thứ cho cô ấy, con sẽ theo cô ấy qua bên đó chữa trị. Con sẽ ở bên cạnh cô ấy,cho đến khi vợ con khỏe lại”.

Trái tim Lam Lam nghe anh nói xong liền không ngừng đập mạnh lên, cảm thấy sự ấm áp đang lang tỏa trong lòng của cô.

Nhưng cô đâu biết được mẹ của mình sẽ là người chia cắt hai người trong thời gian sắp tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play