Sau khi An Nhiên đã chịu đi học. Lục Diệp Bằng lại nói với Lam Lam hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng,cần anh phải giải quyết.Lam Lam có vẻ rất nghi ngờ nhưng cũng không muốn hỏi anh làm gì. Bây giờ anh muốn đi đâu, cũng không cần tới việc của cô phải quản.

Nhưng cô không hiểu…Trước khi anh đi, lại đưa cô cho cô một tờ giấy bắt cô ký vào đó. Nhưng đôi mắt cô lại không nhìn thấy, cô không thể nào ký cho anh được mà không biết cái đó là cái gì…?

Lỡ như là bản hợp đồng có tính chất ràng buộc gì nữa thì sao?

Lục Diệp Bằng vẻ mặt không vui, anh đưa cây viết vào tay của cô, lập tức ra lệnh.

" Em ký vào nhanh lên! "

“Nhưng ký cái gì? Anh không nói cái tờ giấy này là cái gì? Em sẽ không ký”.Lam Lam bực bội.

Lục Diệp Bằng không nhịn nổi, muốn phát vào mông của cô gái này một cái thật mạnh để cho hả cơn khó chịu trong lòng mình xuống.

" Thì ký đi,không bán thân em đâu mà em lo."

Lam Lam đã khôn ngoan, không tin lời anh nữa. Cô lắc đầu.

“Không… Không ký!”.

Nói rồi, cô cầm cây gậy dẫn đường định bước ra ngoài. Lục Diệp Bằng lại giữ cô lại.

" Em không ký anh sẽ hành động đấy! "

"Đồ biến thái… Mau cút đi! " Lam Lam tức giận lấy cây gậy đánh vào người anh.

“Cái con nhỏ này… Dám đánh lão công sao?” Lục Diệp Bằng nắm cây gậy của cô quăng ra xa, rồi anh nhào tới ôm chặt lấy cô. “Ký đi mà! Anh xin em đấy! Là một giấy tờ rất quan trọng, em mà không ký, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất khó khăn”.

Lam Lam hét lớn.

"Buông ra… Tôi không sống với anh nữa, tôi không ký, không ký… "

Lục Diệp Bằng hết nói nổi. Anh suy nghĩ rất lâu liền tung chiêu cuối cùng. Nhưng không biết có làm cho cô suy nghĩ lung tung gì nữa không? Nhưng anh cũng muốn thử một lần cuối cùng này.

“Em không ký,thì làm sao anh có thể đăng ký kết hôn với Dương Tiểu Vy được, đây là giấy ly hôn của anh và em. Tờ hôm trước tòa án không chấp nhận.” Anh nói xong, cố tình nói thêm một câu. “Em ký mau,anh còn đi đăng ký kết hôn với cô ấy nữa”.

Đúng như dự đoán của anh. Lam Lam đã hết vùng vẫy trong lòng anh. Cô im lặng không còn nói gì nữa. Trong lòng cô mệt mỏi, không biết phải phản ứng gì trước câu nói của anh.

Vậy là hôm nay, anh sẽ đi đăng ký kết hôn với Dương Tiểu Vy thật sao? Nhưng lúc nãy anh nói không cưới cô ta rồi mà! Anh có cần làm thật đến vậy không?

Nhưng cô thật tình không hiểu, rõ ràng cô đã ký vào giấy ly hôn vào ngày hôm đó và cô đã tưởng hai người bây giờ đã thật sự ly hôn rồi! Nếu như cô không ký, thì hôn nhân hai người cũng sẽ hủy bỏ thôi, hợp đồng hôn nhân cũng đã ghi rõ như vậy,anh còn cần chữ ký của cô để làm gì?

Lục Diệp Bằng biết Lam Lam rất đa nghi, anh sợ cô phát hiện. Anh liền do dự,sau đó bổ sung thêm.

“Vì hôn nhân chúng ta chưa kết thúc, hợp đồng hôn nhân của mình là ba năm chứ không phải ba tháng”.

" Cái gì? "Lam Lam giựt mình, cô nghĩ mình vừa nghe lầm.

" Là thật! Do em không đọc kỹ hợp đồng thôi!"Lục Diệp Bằng vừa nói, vừa tự tán dương anh trong lòng. Tại sao anh có thể nói dối giỏi đến như vậy?.

Ba năm và ba tháng cách xa nhau đến vậy! Anh hi vọng cô gái này sẽ không nghi ngờ.Ngay lúc này,trong đầu anh nghĩ đến hai chữ "ba năm"bất chợt có một suy nghĩ chạy ngang vào đầu của anh.Xem ra nếu muốn trói buộc cô gái này anh phải nhờ luật sư thay đổi thời gian trong bản hợp đồng hôn nhân đó.

Ai biết lỡ như sau khi cô khỏi bệnh…Người con gái này sẽ đổi ý không chịu ở bên cạnh anh nữa thì sao?

Nên bây giờ anh phải ép buộc cô bằng được để ký vào tờ giấy này.

Lam Lam ngẩn người rất lâu.Gương mặt tràn đầy sự đau lòng. Cuối cùng theo sự hướng dẫn của anh mà cô đã đặt bút ký vào tờ giấy được cho là đơn ly hôn đó.

Nét mặt Lục Diệp Bằng sung sướng đầy phấn khởi. Anh cất giữ tờ giấy cẩn thận, rồi cười thỏa mãn với cô.

"Ngoan lắm! Sau này em sẽ biết tờ giấy này thật sự là gì…? Cục cưng à! "

Dứt lời, anh hôn nhẹ môi cô rồi rời khỏi phòng.

Còn Lam Lam trong phòng không ngừng suy nghĩ đến câu nói của anh. Rốt cuộc người đàn ông đang làm gì vậy? Càng lúc,cái tên khốn này càng làm cô phát điên lên.

Người gì mà suốt ngày ăn nói hai lời.

Lam Lam còn nghĩ những lời mà anh nói ra từ bữa giờ không chừng là đang nói xạo. Cô sẽ không tin lời anh nói nữa

Việc anh muốn cưới hay không cưới người phụ nữ đó, cô trả cần quan tâm làm gì nữa. Người đàn ông này trước khi làm chuyện gì đều cũng đem lợi ích về cho mình, cô cần gì lo lắng cho anh nữa làm chi. Việc bây giờ, cô phải cố gắng khỏe lại thật nhanh. Không thể để cho An Nhiên suốt ngày cứ lo sợ suốt ngày như thế được.

******

Lục Diệp Bằng có thứ quan trọng trong tay, nhưng anh không vội vàng làm ngay. Bây giờ anh còn phải tới buổi lễ đấu thầu sắp diễn ra trong vài giờ nữa.

Buổi lễ đấu thầu lần này sẽ có rất nhiều công ty tham dự. Dự án xây dựng khu đô thị mới ngay tại trung tâm thành phố được ấp ủ gần hơn một năm nay. Là miếng mồi ngon cho tất cả doanh nhân ai ai cũng muốn hùng vốn vào. Việc triển khai lần này nó sẽ thiên về kiến trúc. Chủ đầu tư dự án lại muốn khu đô thị này sẽ là địa điểm cho khách du lịch tham quan. Đặc biệt họ muốn xây theo kiểu cách ở phương Tây để thu hút người nước ngoài.

Nếu một trong số công ty đấu thầu dự án này thành công thì cơ hội làm giàu chỉ là sớm muộn thôi. Nên hôm nay sẽ diễn ra buổi đấu thầu rất căng thẳng.

Đến một ngã tư, có hai chiếc xe đậu cùng một lúc đối diện nhau. Một chiếc xe màu đen là của Lục Diệp Bằng, còn chiếc còn lại là của Hoắc Thiếu Tiên bên cạnh anh ta còn có Tịch Duy An theo cùng.

Vì mọi người còn nghĩ Lục Diệp Bằng đang ở nước ngoài. Nên buổi lễ ngày hôm nay anh chỉ ngồi trong xe và theo dõi tình hình buổi đấu thầu bằng Camera mà Hoắc Thiếu Tiên đã chuẩn bị cho anh.

"Anh vào đó theo dõi tình hình,chắc chắn Thái Tư Kiệt đang đề phòng anh"Lục Diệp Bằng ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài nói chuyện với Hoắc Thiếu Tiên bằng tai nge bluetooth.

Hoắc Thiếu Tiên không nhìn anh. Anh ta cùng Tịch Duy An vừa đi vừa nói với tâm trạng rất bình tĩnh.

“Anh yên tâm, chúng tôi biết làm như thế nào rồi! Hôm nay chúng ta có thắng hay không cũng là nhờ vào anh”.

Lục Diệp Bằng nhếch mép cười.

" Yên tâm, tôi đã có cách. Nếu không thắng tôi sẽ theo họ của anh".Lời nói của Lục Diệp Bằng rất tràn đầy tự tin.

“Được! Anh nhớ những gì mình nói”.

Nói xong câu đó, Hoắc Thiếu Tiên và Tịch Duy An đã bước vào buổi lễ.

Người đầu tiên hai người nhìn thấy chính là Lục Diệp Phong đang đứng gần đó nói chuyện với những vị doanh nhân khác.Lục Diệp Văn và Lục Diệp Minh thì đứng kế bên.

Lục Diệp Minh vừa thấy Hoắc Thiếu Tiên thì nở một nụ cười gian tà, bước đến.

“Cuối cùng người của Tập Đoàn Thế Giới đã xuất hiện rồi phải không?”

Hoắc Thiếu Tiên nghe qua, không khó cho anh đoán ra.Có lẽ tên này đã biết anh là người của Tập Đoàn Thế Giới.

Tịch Duy An đứng bên cạnh khẽ cong môi.

“Hôm nay Phó Giám Đốc của Tập Đoàn Lục Thị cũng có thể đến những nơi như vậy tôi cũng thấy làm lạ”

Lục Diệp Minh nghe qua, anh cảm nhận được trong lời nói của Tịch Duy An có phần chế giễu. Ánh mắt chợt tối nhìn thẳng vào mắt Tịch Duy An lên giọng trả lời.

“Tôi không đến, không lẽ để Lục Diệp Bằng đến… Mà các anh là bạn thân của anh ta.Vậy có biết anh ta sắp chuẩn bị thân bại danh liệt rồi chưa?” Nụ cười anh ta càng lúc càng đắc ý.

Hoắc Thiếu Tiên bật cười thật lớn, khẽ lắc đầu.

"Đúng là Lục Diệp Bằng chưa bao giờ đánh giá sai một ai…Lúc tôi chưa gặp và nói chuyện với anh nhiều, thì tôi nghĩ anh cũng không đến nổi nào… Nhưng bây giờ, gặp mặt tôi mới biết được. Thì ra từ trước đến giờ tôi đều đánh giá sai lầm về anh… "Vừa nói Hoắc Thiếu Tiên vừa lắc đầu tỏ vẻ mình đã nhìn lầm người.

"Anh có ý gì? " Lục Diệp Minh không hiểu.

Tịch Duy An nheo mắt lại,thay Hoắc Thiếu Tiên trả lời.

"Có câu nói “Ếch ngồi đáy giếng" Thì có thể hình dung ra được bộ dạng hiện giờ của anh là như thế nào rồi!”

"Nhưng con ếch này nó lại ngu hơn con ếch trong giếng rất nhiều đấy! " Hoắc Thiếu Tiên nhìn qua Tịch Duy An nói.

Nét mặt Lục Diệp Minh sượng ngắt, hai lỗ mũi cũng đỏ lên từ từ. Trong lòng không ngừng tức giận lên. Làm sao mà anh không hiểu sự khinh bỉ trong câu nói của hai con người này. Đối với lời nói của hai người họ,thật sự anh không biết phải trả lời như thế nào. Vì cả hai đều là những người có địa vị trong xã hội. Anh có thể công kích Lục Diệp Bằng bất cứ lúc nào nhưng Tịch Duy An thì khác. Anh ta là một thương nhân giàu có, lại rất có tiếng nói trong giới kinh doanh. Cho dù anh có nắm được chức Chủ Tịch Tập Đoàn Lục Thị thì với năng lực của anh khó có thể nào mà đấu lại với anh ta.

Nghĩ rồi, Lục Diệp Minh không nói tiếng nào liền rời đi trong sự tức tối trong lòng mình. Anh đi đến một góc lấy điện thoại ra.

"Chuẩn bị ra tay, có lẽ Lục Diệp Bằng đã thật sự ra nước ngoài rồi! Tụi bây làm mau lên. Hãy giết chết cô ta cho tao”.

Dứt câu nói, anh liền cúp máy. Ánh mắt Lục Diệp Minh hiện lên sự độc ác chưa từng có.

Hôm nay, Lục Diệp Minh đến đây,ý chính cũng muốn xem Lục Diệp Bằng có ở đây không? Nhưng đúng như anh dự đoán, anh ta đã ra nước ngoài rồi. Xem ra anh ta thật sự muốn lấy Dương Tiểu Vy là thật.

Vậy thì trước đám cưới anh cũng phải tặng cho anh họ một món quà thật đầy ý nghĩa.

Khóe môi cong lên, nét mặt Lục Diệp Minh càng hiện rõ lên sự thâm độc từ trong đáy lòng của anh ta đang từ từ bốc lên.

Bên ngoài Lục Diệp Bằng vẫn đang quan sát tình hình.

Bất ngờ điện thoại vang lên.

Lục Diệp Bằng nhìn màn hình, khóe môi cong lên bắt máy rất nhanh.

"Chuẩn bị đi! "

"Mọi việc phải làm cẩn thận, không để mọi người trong đó phải nghi nhờ… Cậu hiểu rõ lời tôi nói chưa? "

Bên đó trả lời với anh rất nhanh chóng. Sau đó thì cúp máy.

Lục Diệp Bằng trong xe, ánh mắt có phần đăm chiêu nhìn vào màn hình. Bên trong đã hiện rõ cuộc đấu thầu chuẩn bị sắp khai mạc. Ánh mắt anh tỏ vẻ rất thích thú nhưng cũng có sự tiếc nuối trong đó.

Anh tiếc rằng không thấy được bộ mặt của Lục Diệp Minh và Thái Tư vào lúc này sẽ trong như thế nào?

Xem ra mục đích hai người họ chỉ có một là chính hạ ngục anh.

Nếu như vậy, không còn cách nào khác anh sẽ cũng mọi người diễn đến mức cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play