Lam Lam không thèm gõ cửa mà lập tức đi thẳng vào văn phòng của Lục Diệp Bằng với tâm trạng bực bội. Ánh mắt dường như muốn đâm thủng vào bộ mặt đáng ghét của anh vào ngay lúc này.

Lục Diệp Bằng đang cúi đầu làm việc,nên anh không biết ai đi vào mà lại vô phép tắc như thế, liền lớn tiếng.

"Không biết gõ cửa sao? Có muốn tôi trừ… " Câu nói giữa chừng ngừng lại khi anh đã ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy cô.

Lam Lam điên lên đưa tay gõ mạnh lên bàn mấy cái liền, cô cũng bất chước anh, dùng giọng điệu của một vị tổng tài quát thẳng vào mặt anh.

"Trừ lương tôi nữa đi! Tổng Giám Đốc, anh có cái nào mới hơn được không? Có một chiêu áp dụng hoài không chán hả? "

Lục Diệp Bằng thay đổi nét mặt, nụ cười nở rộ lên, anh lập tức đứng lên vòng ra phía trước ôm chặt cô vào lòng.

“Bà xã! Em đến thật đúng lúc, anh thấy khó chịu trong người quá” Nói rồi anh kéo cô lại chiếc ghế salong để cô ngồi xuống, anh liền phía sau ôm lấy cô.

Lam Lam chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này, hôm nay anh lại sao nữa vậy? Nét mặt kiêu ngạo của anh ở cuộc họp lúc nãy đi đâu rồi.

Lục Diệp Bằng cảm giác không được thoải mái liền bế thẳng cô lên ngồi đùi anh. Lam Lam liền cảm nhận được dường như mông cô đã đè lên con quái thú của anh, khiến nó đang dần lớn lên.

"A… " Lam Lam hét lên định ngồi dậy nhưng Lục Diệp Bằng lại làm càn,xoay mặt cô lại hôn lên khắp khuôn mặt của cô.

“Lâu rồi chúng ta không làm việc cùng nhau trong phòng làm việc rồi đó bà xã” Giọng nói khàn khàn của anh phả vào tại cô làm cho cô phải rụt cổ lại vì ớn lạnh.

Cô không hiểu anh thì còn ai có thể hiểu anh nữa. Người đàn ông này trong đầu chỉ biết nghĩ chuyện đen tối thôi sao! Mới vừa rồi anh còn chăm chú nghiêm túc làm việc không một ai dám làm phiền,tới gần anh. Nhưng chỉ hơn mười phút sau, anh lại biến thành một con người với dáng vẻ phong lưu,đê tiện,suốt ngày chỉ muốn ức hiếp cô, ăn thịt cô mọi lúc mọi nơi.

Lục Diệp Bằng khẽ nắm lấy tay cô đặt lên môi mình,hôn thật sâu.

"Anh không nghĩ lại có một sự duyên phận trùng hợp đến như thế…! Em có biết anh hạnh phúc lắm không? "

Lam Lam chau mày, không hiểu anh đang nói gì? Cô đang định lên tiếng hỏi anh. Thì Lục Diệp Bằng đã cất tiếng nói tiếp.

“Bây giờ anh mới hiểu được cảm giác lần đầu tiên anh gặp em là như thế nào rồi đó,bà xã!”

“Lục Diệp Bằng!!! Anh đang nói cái gì vậy? Bữa nay em thấy anh rất lạ”. Lam Lam cảnh giác nhìn anh liền hỏi.

Lục Diệp Bằng vẫn ôm chặt cô trong lòng, đầu anh ngã vào ngực cô mà hưởng thụ.

" Em cũng rất đáng trách khi không nói cho anh biết sớm, em làm như vậy có biết rất quá đáng lắm không? "

Lúc này, Lam Lam đã không nhịn được anh nữa rồi, cô vươn tay kéo đầu anh ra, cô bỏ đôi giày cao gót của mình ra trèo thẳng lên người anh, mặt đối mặt,nghiến răng hỏi.

“Có phải anh sắp có thêm đứa con,nên não anh có vấn đề không? Nói cái gì em không hiểu gì hết.”

Lần đầu tiên Lục Diệp Bằng thấy bộ dạng chủ động của cô như vậy, trong lòng càng dâng lên niềm sung sướng, được đà anh kéo cô sát lại gần hơn.

“Anh chỉ có một đứa con,không có thêm đứa nào nữa đâu vợ ơi!”

Lam Lam chợt suy nghĩ.

"A Vĩ là con của anh, đứa bé trong bụng của Tiểu Vy cũng là của anh… Hai đứa lận mà…Phép tính của anh đang bị vấn đề rồi sao?”Cô không hoài nghi vì câu nói của anh

Nét mặt Lục Diệp Bằng chợt lạnh đi khi nghe cô nhắc đến mẹ con Dương Tiểu Vy. Ánh mắt xa sầm nhìn vào gương mặt của Lam Lam, ngữ khí không vui.

"Anh chỉ có đứa con của anh và em thôi!"Anh đang ra tín hiệu cho cô.

Dứt lời, anh rướn người lên hôn cuồng nhiệt lên đôi môi của cô. Một nụ hôn thỏa mãn đầy tham lam mà từ trước đến giờ anh mới cảm nhận được.

Lam Lam còn chưa kịp cảm nhận câu nói của anh có hàm ý gì? Thì cô đã bị cuốn vào nụ hôn điêu luyện của anh, ngày càng thâm nhập vào trái tim cô.

Hai tay của Lục Diệp Bằng ở phía sau luôn vuốt ve lưng cô,cách một lớp áo,anh cũng có thể cảm nhận da thịt của vợ anh thật mềm mại.

Cho đến khi anh chuẩn bị luồn tay vào trong áo cô thì cánh cửa phòng mở ra đột ngột cùng với đó là một giọng nói của người phụ nữ được cho là thư ký của anh.

"Diệp Bằng!!! "Dương Tiểu Vy chỉ vừa mới gọi tên anh,thì đã thấy một khung cảnh rất ám tình trước mặt cô ta khiến giọng nói của cô ta liền sựng lại kịp thời.

Lam Lam thoát kinh,nhanh chóng buông Lục Diệp Bằng ra, nhảy xuống khỏi người anh. Dáng vẻ xấu hổ liền quay mặt vào trong chỉnh lại quần áo đã bị anh làm cho nhăn nheo.

Nét mặt Lục Diệp Bằng bắt đầu cau có, khi không lại có người phá đám chuyện tốt của anh. Làm cho sự hăng hái đang nóng dần bỗng nhiên bị dập tắt nhanh chóng.

"Từ bao giờ chưa có sự cho phép của tôi mà cô dám tự tiện vào phòng của tôi như thế hả? " Giọng điệu rất tức giận khiến cả Lam Lam và Tiểu Vy nghe xong có một chút run sợ.

Dương Tiểu Vy dẹp bỏ lòng tự trọng, khó chịu cất tiếng lên hỏi nhanh.

"Anh nói đây là công ty… Vậy mà hai người trong phòng còn… "Vừa nói cô ta vừa chỉ tay vào anh.

"Thì sao? Tôi chỉ muốn yêu vợ tôi một chút cũng không được sao? "Anh đứng lên đi đến bên cạnh Lam Lam nhìn cô ta nói lớn "Giống như lần trước,cô đã nhìn thấy vợ tôi chuẩn bị vào đây, nên cô cố tình muốn chọc tức cô ấy, làm những hành động đó với tôi để cho cô ấy thấy, để Lam Lam hiểu lầm tôi… Bây giờ tôi không giống cô, tôi chỉ muốn thể hiện một chút tình cảm của tôi giành cho vợ của mình cũng phải được phép của cô sao. …? "

Câu nói của anh giống như đang cố gắng giải thích chuyện hiểu lầm hôm trước choLam Lam nghe.Anh không muốn cô phải suy nghĩ lung tung.

Lam Lam ngẩn người.

Thì ra hôm đó là cô ta cố ý cho cô thấy những hành động để cô suy diễn hai người, rồi tự hành hạ bản thân khi nghĩ anh thật sự muốn rời xa cô.

Dương Tiểu Vy chột dạ,nét mặt sượng trân như đã bị anh lật tẩy hết kế hoạch xấu xa của cô ta.

Cô ta bắt đầu thay đổi lẫn tránh câu nói lúc nãy của anh,liền chuyển sang chuyện khác.

“Hôm nay em sẽ cho anh biết em có thật sự mang thai với anh không…? Anh hãy chờ đó”.

Dứt câu nói cô ta liền rời khỏi phòng. Chỉ còn anh và cô ở trong phòng suy nghĩ đến câu nói của cô ta.

Lục Diệp Bằng đưa mắt qua nhìn Lam Lam, thấy nét mặt cô đượm buồn thì anh hiểu ngày cô đang suy nghĩ lời Dương Tiểu Vy nói trước khi đi ra.

Anh cúi xuống cầm đôi giày cao gót của cô lên,đi tới cúi người xuống tự tay mang vào cho cô. Lam Lam cũng đứng yên cho tới khi anh manh cho cô xong.

Lục Diệp Bằng đứng lên khẽ vuốt tóc cô.

“Em đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện để anh giải quyết”.

Lam Lam chỉ thở dài.

" Nếu là thật thì sao? "

Lục Diệp Bằmg thẳng thắng khong do dự,lập tức trả lời:

“Nếu em chấp nhận… Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, còn em không chấp nhận thì anh chỉ còn cách cho cô ta một số tiền tự nuôi con của mình” Anh cũng đã suy nghĩ phương án này từ hôm qua tới giờ. Chỉ có cách này anh và cô mới có thể bên nhau mãi mãi.

Lam Lam lắc đầu.

"Không nên như vậy! " Đó có khác gì cô lại chia cắt một lần nữa cả ba cha con họ.

Lục Diệp Bằng không quan tâm cô đang nói gì? Anh vẫn cương quyết nói thêm một câu.

“Cho dù anh phải mất hết tất cả những gì anh đang có, anh cũng phải giữ em bên cạnh anh”.

Ánh mắt Lam Lam chợt sững sờ, anh cần cô đến như vậy sao? Anh là vì yêu cô hay là vì sợ cô rơi vào tay người khác. Nhưng anh nói thà mất hết tất cả, phải chăng bao gồm từ bỏ chiếc ghế Tổng Giám Đốc của anh cùng vời quyền thừa kế nhà họ Lục,chỉ để đánh đổi được ở bên cạnh cô.

Vậy thì anh cần cô ở bên cạnh để làm gì?

Anh thật sự yêu cô sao?

Nhưng chẳng phải anh từng nói sẽ không bao giờ yêu một người con gái như cô.

Lam Lam cắn môi suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Diệp Bằng hỏi một câu nghiêm túc.

"Vậy nếu như bây giờ chúng ta có con với nhau thì sao? "

Nghe xong, Lục Diệp Bằng không suy nghĩ,không đắn đo gì hết.Vì chẳng phải đó là điều ước của anh từ trước đến giờ đó sao,anh mỉm cười trả lời.

" Thì tốt chứ sao! Anh thật sự ước mơ có một đứa con của hai chúng ta"

"Anh nói thật chứ! " Ánh mắt Lam Lam chợt sáng lên.

Lục Diệp Bằng lại kéo cô ôm chặt vào lòng, đưa tay chạm vào mông của cô, khẽ nói.

"Đương nhiên rồi! "

Không biết Lam Lam đang suy nghĩ nhưng khi nghe câu trả lời của anh xong, nét mặt của cô đã thay đổi. Ánh mắt có lo lắng nhưng trong đó lại có sự quyết tâm nào đó đang dần xuất hiện.

*******

Chớp mắt lại đến ngày khám thai định kì của Tiểu Sơ. Hôm nay cô cùng với Lam Lam và mẹ của cô ấy đến bệnh viện của Thi Thi khám.

Thi Thi là một bác sĩ khoa sản nên cô chính là người được cả gia đình nhà họ Tần chỉ định theo dõi sức khỏe của Tiểu Sơ.

Hạo Thiên còn lo chuyện của công ty nên không thể đi cùng Tiểu Sơ như mấy lần trước.

Càng ngày Mai Anh luôn cảm mến đứa con dâu này của bà. Cảm thấy cô tuy không học nhiều nhưng lại rất thông minh luôn lễ phép với mọi người,đặc biệt đối xử với ai cũng rất thân thiện chẳng bù cho cô con dâu lúc trước của bà.

Trong phòng siêu âm, đáng lẽ không cho nhiều người vào. Nhưng vì Thi Thi là bác sĩ lại là người nhà nên cô đã cho mẹ và cả em gái vào trong để xem.

Lúc thấy hình ảnh nhỏ xíu trên màn hình, Lam Lam khẽ mỉm cười nói.

"Chắc đứa bé này sinh ra chắc láo và quậy phá lắm! "

Thi Thi bật cười.

"Sao em nói vậy? "

"Chị không thấy đứa bé cứ liên tục xoay qua xoay lại không một phút giây nào nằm yên sao?"Lam Lam trả lời với dáng vẻ thích thú.

Mai Anh đứng kế bên, tiếp lời con gái.

" Thì giống như Cô của nó thôi, suốt ngày chỉ biết chọc tức mẹ của mình".

"Con sao…? " Lam Lam chỉ tay vào mình.

"Chứ con gì nữa! " Mai Anh liếc nhẹ Lam Lam.

Lam Lam chợt im lặng.

Tiểu Sơ mỉm cười nhìn mọi người, đây có lẽ là sự ông trời ban cho cô khi cô gã vào một gia đình tốt. Cô vừa là bạn thân và chị dâu của Lam Lam, cô chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày cô sẽ làm chị dâu của bạn thân cô.

Lúc này, Mai Anh có phần sốt sắng hỏi Thi Thi.

“Là con trai hay con gái vậy…?”

Thi Thi nhìn trên màn hình, rồi mỉm cười nhẹ nhàng khẽ nói.

"Là con trai mẹ à! "

“Thật sao?” Mai Anh vui mừng, hai mắt sáng rực lên.

“Suỵt…” Thi Thi ra hiệu,nói nhỏ"Đáng lẽ con sẽ không tiết lộ giới tính của đứa bé, đây quy định của ngành y của chúng con".

Lam Lam nhanh miệng cố ý chọc ghẹo.

"Chị mà không nói, chắc cả nhà mình mà ngay cả ông nội sẽ không thèm nói chuyện với chị, không chừng bị cấm cửa luôn đấy! "

Mai Anh nghe một tin như vậy, bà cười vui sướng đến nổi không nghe Lam Lam trêu chọc mình.

Lam Lam thấy vậy liền tò mò buộc miệng hỏi mẹ mình một câu.

"Con trai mẹ vui đến như vậy,lỡ như Tiểu Sơ sinh con gái thì sao? "

Từ trước đến giờ,gia đình cô chưa bao giờ có truyền thống “Trọng Nam Khinh Nữ” Nhưng vì Tiểu Sơ là bạn của cô nên cô phải hỏi.

Câu hỏi ấy khiến ai ai cũng xoay lại nhìn Mai Anh. Đặc biệt là Tiểu Sơ, cô cũng rất muốn nghe người mẹ chồng tương lai này sẽ suy nghĩ gì nếu cô sinh con gái.

Mai Anh thở dài đưa tay vẹo má Lam Lam, nghiến răng lại nói.

"Hay quá…! Bây giờ lại đặt câu hỏi với mẹ.Con nào cũng là con, gia đình chúng ta có khi nào phân biệt đối xử… Con không thấy trong nhà con được thương nhất sao? "

Không phải vì Lam Lam là út mà được thương. Mà là vì những biến cố đã xảy ra với cô và những mất mát cô từng trải qua, gia đình không ai là không biết điều đó. Nên cả nhà chỉ biết cố gắng bù đắp cho Lam Lam những thứ tốt nhất, vì vậy cô ở trong nhà không chỉ được cưng mà còn được chiều nhất nhà.

Nhắc đến ông nội, Thi Thi đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền cất tiếng hỏi.

"Mẹ ơi! Ông nội khi nào về ạ! "

Chuyện ông nội giao cho cô điều tra quan hệ của Lam Lam và An Nhiên, cô cũng đã làm gần xong. Ngay khi bữa tối hôm đó cô đã nhanh chóng lấy tóc của An Nhiên và Lam Lam đem đi xét nghiệm. Kết quả cũng sẽ nhanh có thôi! Nhưng khổ nỗi ông nội lại đi nước ngoài ngay vào lúc này.

Mai Anh trả lời rất tự nhiên.

"Có thể tuần sau hoặc tuần tới…Đám cưới cháu trai của ông Lý, ông nội phải ở lại rất lâu. "

Thi Thi chỉ biết ngậm ngùi “oh” Lên một tiếng trong dáng vẻ suy tư.

Lam Lam nhìn vậy liền nghi hoặc.

“Chị với ông nội có chuyện gì sao?”

"Có đấy em! " Thi Thi đáp rất tự nhiên.

Trong lòng Lam Lam bỗng dưng có một linh cảm rất xấu. Cô cảm giác sau sinh nhật của cô ai cũng thay đổi. Ngay cả Lục Diệp Bằng cũng vậy, nhìn anh rất mờ ám, giống như anh đã biết chuyện gì rồi thì phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play