Lam Lam trên tay cầm hộp quà, gương mặt xinh đẹp, rạng rỡ hơn cả ánh bình minh đi tới nhà Tiểu Sơ. Cô định đến ăn mừng sinh nhật với An Nhiên trước rồi sau đó mới quay trở về nhà của cô cùng mọi người đón sinh nhật của mình.
Khi cô đứng trước cửa nhà Tiểu Sơ, không biết mọi người đã đi đâu hết,mà cô bấm chuông hơn nữa tiếng đồng hồ cũng không thấy ai ra mở cửa. Hôm nay cô lại quên mang theo chìa khóa cũng không thể vào nhà được.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra điện cho Tiểu Sơ, nhưng đều chuyển vào hộp thư thoại. Tâm trạng của cô càng trở nên lo lắng. Không biết đã xảy ra chuyện gì với hai người rồi.
Trong lúc tâm trạng đang hoang mang, lo sợ. Cô lại nhận được một cú điện thoại từ ba của mình.
"Con nghe! "
Giọng nói Tần Văn Hạo bên trong liên tục hối thúc cô về sớm, nói có điều bất ngờ dành cho cô.
Tâm trạng như thế này, cô đến đó càng ngồi như trên đống lửa. Nhưng cô chợt nghĩ hôm nay là ngày ra mắt Tiểu Sơ không lẽ cô ấy lại không đến sao?
Suy nghĩ một hồi, cô liền cầm hộp quà của An Nhiên quay trở về nhà nhanh chóng.
Lam Lam trở về căn nhà của mình, nhưng không hiểu sao hôm nay tâm trạng cô lại hồi hộp đến như vậy, trái tim muốn bay ra khỏi lòng ngực.
Khung cảnh sân vườn đã trang trí khá ấm cúng. Ngoài trừ gia đình thì không còn một ai biết hôm nay là sinh nhật của cô. Ngay cả bên nhà chồng, cô cũng im lặng không nói cho mọi người nghe.
Lam Lam đứng trước cổng. Cô chưa kịp bấm chuông thì đã có hai người vệ sĩ đi ra mở cửa cho cô. Xem ra họ đang đứng đợi cô từ sớm.
"Chúc mừng sinh nhật cô chủ! " Hôm nay họ cũng ăn mặc như thường ngày là một bộ âu phục vest đen. Vừa nhìn thấy cô liền cuối chào ngay lập tức.
Lam Lam gật đầu, rồi bước nhanh đi vào.
Cũng như cửa cổng lớn,cửa chính bên trong vừa nhìn thấy cô cũng liền có người mở toang, rộng lớn đón chào cô.
Bên trong không bật đèn, chỉ có một luồng sáng chiếu vào gương mặt của cô. Lam Lam giơ tay che mắt mình lại, ánh đèn ấy làm cô hơi chói mắt.
Cô đi vào trong vài bước thì bất ngờ có tiếng reo hò, ánh sáng cũng đồng loạt bật lên bừng sáng. Những tiếng nói vang lớn.
"Chúc mừng sinh nhật… Lam Lam! "
Và ngay sau đó là tiếng hát của mọi người cùng với những bông hoa tuyết bay phấp phới trong không trung. Bầu không khí trở nên vui nhộn, đầy náo nhiệt khi có rất nhiều tiếng trẻ con hò hét lên.
Đó là người thân của cô.
Ông nội, ba, mẹ, chị Thi Thi cùng với anh rể Diệp Văn, anh Hạo Thiên và cùng với những người con của họ, đều làm cô bất ngờ chính là bà nội của anh. Bà nội cũng biết hôm nay là sinh nhật của cô nữa sao?
Nhưng người cô mong muốn nhất,lại không có ở đây, có lẽ Lục Diệp Bằng cũng không biết hôm nay là sinh nhật của cô.
Lam Lam rủ mắt xuống, mái tóc che đi gương mặt không được vui của cô.
Tần Văn Hạo sải bước chân tới, đưa tay véo nhẹ hai má của con gái, khẽ trêu chọc.
“Sinh nhật phải vui lên chứ con, sao lại có bộ mặt như thế?”
Ông nội bên này bèn tiếp lời.
“Chắc con bé lại nhớ Diệp Bằng rồi!” Ông nhanh chóng nhìn qua Diệp Văn "Diệp Văn! Con mau điện thoại cho em trai con, xem nó đi tới đâu rồi! "
“Vâng”.
Nhưng khi Diệp Văn vừa cầm điện thoại lên, Lam Lam đã chạy nhanh lại ngăn cản.
" Để em điện thoại cho, chắc anh ấy sắp đến rồi! "
Anh đã hứa với cô thì anh sẽ nhất định đến, cô tin là như vậy. Cô sẽ tin tưởng anh thêm lần này nữa.
Ngay sau đó, Hạo Thiên bước lên vài bước, nắm chặt tay Lam Lam dẫn đi tới một căn phòng.
“Anh có điều bất ngờ dành cho em, hãy nhắm mắt lại”.
Lam Lam mỉm cười, liền tò mò nghe thẹo
Mọi người cũng đi theo phía sau cô.
" Anh đếm từ một đến ba, em mới được mở mắt ra đó! "Hạo Thiên tỏ ra bí hiểm.
" Biết rồi mà! ".Lam Lam tâm trạng phấn khích mà quên đi nổi buồn trong lòng.
" Rồi mở mắt ra đi,em gái! " Hạo Thiên ra lệnh.
Lúc này, Lam Lam hí mắt ra từ từ. Cảnh tượng trước mặt lại khiến đôi mắt cô trở nên long lanh, động vài hạt nước trong khóe mắt.
“Ngạc nhiên chưa, chúc mừng sinh nhật người chị em tốt của mình”.Đó là giọng nói của Tiểu Sơ, đứng bên cạnh cô cùng với một đứa bé.
"An Nhiên! Mau tới đây! " Hạo Thiên khẽ gọi cô bé. Điều bất ngờ anh muốn cho em gái chính là cô con gái nuôi của cô.
An Nhiên có phần rụt rè, không dám bước lại. Vì ở đây có rất nhiều người, cô bé không thể nào chạy tới ôm mẹ của mình như bình thường được.
Con bé không lại, thì Lam Lam là người chạy lại ôm cô bé vào lòng.
"An Nhiên! Con có biết mẹ lo cho con lắm không? " Lam Lam chỉ sợ, con bé sẽ xảy ra chuyện. Giờ nhìn thấy con gái trong lòng cô vừa thương vừa lo cho cô bé.
An Nhiên vuốt nước mắt trên gương mặt của mẹ của mình, rồi nói một giọng nói non nớt.
“Lỗi ở mình, muốn tạo bất ngờ cho cậu nên đã không nói với cậu một tiếng”
“Không sao! Mình chỉ hơi lo” Lam Lam lắc đầu, ôm An Nhiên vào lòng.
Lúc này, Mai Anh đứng ngay cửa thấy biểu hiện Lam Lam có chút thất thường liền sải bước chân đi vào.
"An Nhiên là con nuôi của con hả! "
"Dạ… " Lam Lam và Tiểu Sơ đều nhìn nhau khó xử.
Đúng lúc này, Tiểu Ni nhanh chân bước vào kịp thời,cứu lấy mấy đứa cháu của mình.
"Đúng rồi chị! Chị dâu biết không, Lam Lam và Tiểu Sơ rất thích trẻ con, nên vào mấy năm trước hai đứa đã nhận An Nhiên làm con của mình, hai đứa đều thay phiên chăm sóc cho An Nhiên… " Tiểu Ni tỏ vẻ buồn rầu “Sau này, Tiểu Sơ gả vào nhà mình, thì ai sẽ chăm sóc cho An Nhiên Bảo Bối nữa đây”.
Khi nghe Cô Út của mình nói ra câu cuối cùng, trong đầu Lam Lam nhảy ra một ý định chắc chắn và cô sẽ thực hiện sau khi kết thúc hợp đồng.
Chỉ còn hai tuần nữa thôi! Cô cũng không nên giấu mọi người làm gì nữa.
"Con… "
“Thì con bé sẽ sống cùng với Lam Lam và Diệp Bằng” Tiếng nói được phát ra từ bà nội. Bà không đợi Lam Lam lên tiếng, bà đã nhanh chân nói trước.
Bà nội liền bước tới, ngồi xuống nhìn thật kĩ An Nhiên, rồi quay đầu nhìn qua Lam Lam, lắp bắp hỏi.
“An Nhiên…! Có… Phải”
Lam Lam không suy nghĩ,kiềm nén giọng nói lại,khẽ gật đầu.
“Dạ… Đúng là con bé”.
Lập tức, bà nội liền ôm cô bé vào lòng, yêu thương.
" Sau này, con sẽ ở với bà, con có đồng ý không? "
An Nhiên không hiểu, quay đầu lại nhìn Lam Lam.
Lam Lam mỉm cười, xoa đầu con gái.
“Không sao! Bà là người tốt, con đừng sợ”.
Nhìn cảnh này, ông nội lại giựt mình khi thấy Lam Lam cùng đứng chung với đứa bé gái đó.
" Sao lại giống đến thế! "
Thi Thi bên cạnh nghe vậy, chợt hỏi ngày.
"Giống gì ông? "
Ông nội thầm lắc đầu, nghi vấn trong đầu càng thêm khẳng định.
"Con có thấy cô bé này nó rất giống Lam Lam lúc nhỏ không? Nhất là ánh mắt và đôi môi. Không khác gì con bé có quan hệ ruột thịt với Lam Lam…….!” Ông nội giựt mình trợn mắt lên “Không lẽ nào……”
" Ông nội! "Thi Thi nhíu mày hiểu ngay suy nghĩ của ông.Cô còn lạ gì cái tính đa nghi hay đón mò của ộng
Có lẽ ông đang nghi ngờ cô bé An Nhiên đó chính là con ruột của Lam Lam.
Nhưng không thể nào được.
Làm gì mà có chuyện đó,không lẽ con bé là con ruột của Lam Lam, mà em gái cô sinh con hồi nào? Cả nhà không một ai biết sao?
Ông nội hừ lạnh một tiếng.
" Ông còn giữ ảnh Lam Lam lúc nhỏ, ông sẽ cho con xem… Con bé rất giống Lam Lam"Không hiểu sao, cảm giác lúc này của ông khá chắc chắn. Dù không muốn đổ oan tiếng xấu cho cháu gái,nhưng trong lòng lại thôi thúc ông, là điều ông nghĩ rất có thể thành sự thật.
Ngay sau đó, là một câu nói kết thúc đến từ Mai Anh.
" Chúng ta ra nhập tiệc thôi, nghe nói hôm nay cũng là sinh nhật của An Nhiên phải không? Mẹ đã chuẩn bị hết rồi… Mau ra ngoài "
Lam Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình chằm chằm.
"Thật sao mẹ! "
Hạo Thiên mỉm cười,nói lớn
"Thì anh nói mẹ mới biết… Em phải cảm ơn anh trai đó! "
Lam Lam lườm liếc anh trai, nhưng cô cũng cúi đầu cảm ơn anh. Vì anh đã hoàn thành một tâm nguyện trong sinh nhật của cô.
Cô chỉ còn một tâm nguyện nữa thôi, cô mong người đàn ông đó sẽ tới đúng giờ. Cho dù anh tới trễ cũng được. Nhưng đừng có không đến
*****
Bảy giờ tối
Lục Diệp Bằng đang từ trong công ty đi ra, anh đang chuẩn bị đến nhà vợ ăn cơm. Thì đột nhiên Á Hiên chạy hối hả tới trước mặt anh với bộ dạng hốt hoảng.
"Tổng Giám Đốc! Xảy ra chuyện lớn rồi! "
Lục Diệp Bằng nhíu mày.
"Chuyện gì? Quan trọng không? "
Á Hiên thở gấp,trả lời thật nhanh.
"Dạ… Ở nhà máy đang cháy lớn, giám đốc xưởng vừa mới gọi điện. Tình hình công nhân ở dưới đang rất hổn loạn”.
" Cái gì…? Mau nhanh đến đó, mau lên "Lục Diệp Bằng không suy nghĩ mình còn bữa tiệc liền phóng nhanh xuống nhà máy.
Vừa đúng lúc Chí Huy cũng từ trong công ty đi ra, hôm nay ngày nghỉ mà anh cũng bị Lục Diệp Bằng lôi lên đây bóc lột sức lao động của anh.
Thấy Lục Diệp Bằng hối hả như vậy, Chí Huy liền suy nghẫm, có chuyện gì rồi sao? Lúc này điện thoại anh bất chợt réo lên.
Là Lục Diệp Bằng gọi.
Chí Huy nhanh chóng lên tiếng trách móc.
"Này… Cậu đi đâu mà gấp vậy, cậu không nhớ… "
“Chí Huy! Nhà máy có chuyện rồi, bây giờ cậu giúp tôi đi đến chỗ hẹn lấy đồ tôi đã đặt trước, đi tới nhà Lam Lam, tặng cho ba mẹ vợ của tôi…Đừng nói với một ai trong nhà về chuyện này. Tôi sẽ cố gắng thu xếp đến đó.”
Không đợi Chí Huy nói gì, Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng cúp máy.
Trong lòng Chí Huy cũng tràn đầy căng thẳng, nếu đích thân Lục Diệp Bằng xuống tới nhà máy giải quyết thì chuyện đã rất nghiêm trọng rồi. Có lẽ Lục Diệp Bằng có thể không về kịp.
Từ đây xuống nhà máy cũng phải mất mấy tiếng xuống tới dưới. Cho dù Lục Diệp Bằng giải quyết xong, cũng chưa chắc đã về kịp.
Suy nghĩ một hồi, Chí Huy cũng phải làm theo lời dặn của Lục Diệp Bằng. Thay anh ấy đến nhà Lam Lam.
Lục Diệp Bằng ngồi trong xe, trong lòng có một chút áy náy. Anh biết mình sẽ về không kịp. Nhưng cũng may đây chỉ là một bữa cơm, để vài bữa anh giải quyết công việc ổn thỏa, anh sẽ qua nhà ba mẹ vợ nhận lỗi. Anh chỉ lo, Lam Lam sẽ buồn, sẽ hờn giận anh. Mấy ngày hôm nay, người con gái ấy luôn luôn nhạy cảm, lúc nào cũng tỏ vẻ mình cứng rắn, nhưng thật chất bên trong lại yếu đuối. Tối hôm qua, nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, anh càng thêm xót xa.
*******
Lam Lam ở nhà, cứ nhìn ra cửa đợi anh đến. Trong lòng không hiểu sao luôn có linh cảm anh không đến. Trái tim cũng vô thức đập nhanh. Cho đến khi tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Tim Lam Lam lập tức rơi xuống một nhịp.
Sau đó là người quản gia đi vào thông báo:
“Dạ thưa ông chủ có một người đàn ông đến chúc mừng sinh nhật cô chủ”
"Ai… " Tần Văn Hạo liếc mắt nhìn Lam Lam "Con có mời bạn đến sao? "
"Dạ không ạ! " Lam Lam cũng khó hiểu, cô có mời ai nữa đâu. Sinh nhật, cô còn chưa nói cho Lục Diệp Bằng biết thì người ngoài làm sao biết được.
Lam Lam lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Khi Lam Lam nhìn thấy người đàn ông bên ngoài thật sự khiến cô rất bất ngờ.
"Chúc mừng sinh nhật! " Một giọng nói trầm ấm vang nhẹ.
“Thiếu Tiên! Anh biết hôm nay là sinh nhật của em sao?” Lam Lam suy nghĩ, không lẽ Lục Diệp Bằng đã biết.
Hoắc Thiếu Tiên bật cười trong tay cầm bó hoa đưa đến trước mặt cô, rồi nói.
“Sao anh không biết được, thậm chí anh còn biết hôm nay là sinh nhật của An Nhiên, anh có mua quà cho con bé”.
Nghe xong, Lam Lam bất ngờ không nói được câu nào. Cô không biết vì sao, anh lại biết rõ đến như thế. Nhưng lúc này cô có chút hụt hẫng, tâm trạng trầm xuống.
Giá như Lục Diệp Bằng cũng giống như anh ấy, biết hôm nay là sinh nhật của cô và con gái của anh thì tốt biết mấy.
Vào lúc Lam Lam và Hoắc Thiếu Tiên đang chuẩn bị vào nhà, cô nghe thấy tiếng nói từ xa của Chí Huy đang chạy từ ngoài cửa vô.
"Lam Lam! "
Chí Huy gương mặt vui vẻ nhìn cô chằm chằm. Trên tay anh còn có giỏ quà mà Lục Diệp Bằng đã căn dặn kêu anh mang đến đây.
Lam Lam không biết sẽ xuất hiện Chí Huy, cô bèn nhìn ra đằng sau lưng tìm kiếm người đàn ông mà cô đang chờ đợi.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy, hiểu ngay cô đang tìm ai, cố ý lên tiếng trêu trọc.
"Có lẽ người em mong chờ không phải là tụi anh rồi! "
Lam Lam cụp mắt xuống, che đi sự buồn bã trên đôi mắt của cô.
Chí Huy vội vàng giải thích.
“Lục Diệp Bằng có việc đột xuất, có thể cậu ấy sẽ không đến. Cậu ấy nhờ anh mang đồ tới cho em” Chí Huy đưa giỏ quà vào tay Lam Lam.
Hoắc Thiếu Tiên nhếch mép cười mỉa mai.
"Sinh nhật của vợ mà cái tên đó chỉ tặng một giỏ quà trái cây thôi sao? "