Mọi chuyện dần đi theo hướng tích cực. Vì sự quan tâm chăm sóc của Lục Diệp Bằng dành cho Lam Lam ở trước mặt mọi người mà khiến mọi người đã quên đi chuyện anh có con riêng. Ngay cả ba mẹ của Lam Lam cũng đã tha lỗi cho anh.
Họ còn nói: Ai cũng từng phạm phải sai lầm, nhưng nếu biết quay đầu lại thì ngại gì không cho người đó một cơ hội.
Trong văn phòng Tổng Giám Đốc.
Trên tay Lục Diệp Bằng đang cầm giấy khám sức khỏe của An Nhiên, suốt những ngày qua anh không ngừng suy nghĩ đến cô bé. Càng nghĩ anh càng cảm thấy, cô bé này có gì đó rất quen thuộc với anh thậm chí nhìn An Nhiên có rất nhiều điểm tương đồng với anh.
Suy nghĩ một hồi, Lục Diệp Bằng liền cầm điện thoại lên, anh di chuyển ngón tay tìm số điện thoại của Hoắc Thiếu Tiên. Nhưng khi anh chuẩn bị gọi thì anh chợt thay đổi.
Tên Hoắc Thiếu Tiên này càng ngày càng bí ẩn. Chuyện này không nên để anh ta nhúng tay vào.
Lục Diệp Bằng suy ngẫm,liền gọi cho người khác. Một người đáng tin cậy hơn Hoắc Thiếu Tiên.
Rất nhanh đầu dây bên kia được kết nối. Lục Diệp Bằng đi vào vấn đề chính.
"Điều tra tới đâu rồi! "
Bên kia không biết nói gì mà khiến đôi mắt của Lục Diệp Bằng đột nhiên trầm xuống.
"Điều tra thêm một đứa bé.... Tốt nhất xét nghiệm ADN luôn. Tôi sẽ gửi tài liệu qua cho anh....... Tôi muốn phải có câu trả lời sớm nhất".
Dứt câu, anh lập tức cúp máy.
Trong lòng Lục Diệp Bằng thầm mong cho những gì anh suy nghĩ đều đúng hết.
Lúc này điện thoại anh lại reo thêm một cuộc nữa.
Lục Diệp Bằng không thèm nhìn xem gọi, nhanh chóng bắt máy.
"Anh Lục! Có kết quả hai viên thuốc anh đưa đến cho tôi vào mấy hôm trước rồi! " Tiếng nói Bác sĩ vang lên khiến anh phải giựt mình bật dậy.
Đáng lẽ đã có kết quả hai ngày trước nhưng vì bác sĩ phải đi công tác đột xuất nên kết quả phải đợi bác sĩ về mới có..
"Được! Tôi đến liền! "
Lục Diệp Bằng lập tức phi thẳng đến bệnh viện trong vòng 15 phút.
*******
Lam Lam không hiểu sao hôm nay trong lòng cô lại bồn chồn, bất an đứng ngồi không yên, đôi mắt cứ giựt liên hồi. Không biết chuyện gì đang xảy ra khiến cô muốn vẽ cũng không xong.
Khả Hân từ bên ngoài đang mang tách cà phê vào cho Lam Lam thì thấy gương mặt của sếp mình trong khó coi liền lập tức hỏi.
"Chị không khỏe sao? "
Lam Lam giựt mình ngẩng đầu lên.
"Không... Không có gì đâu! " Cô nhanh chóng lắc đầu.
"Về rồi, nhưng gương mặt anh ấy rất đáng sợ, sư phụ hãy cẩn thận".
Câu nói của Diệp Ngôn càng làm cho Lam Lam phải đứng tim, gương mặt xanh mét trở nên lo lắng.
" Con bé này...!"Bà nội tách lưỡi với Diệp Ngôn
Lam Lam hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước đi lên lầu.
Khi đi tới cánh cửa, Lam Lam thầm nhủ trong lòng:Có lẽ anh chưa biết, chắc anh chỉ về đây lấy đồ thôi!.
Lam Lam khẽ khàng mở cửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào căn phòng. Lam Lam cảm nhận hôm nay bên trong căn phòng này lại có một mùi hương gì đó. Nhưng rất nồng nặc khiến cô vừa mới bước vào lại muốn đi ra ngay.
Còn Lục Diệp Bằng, đúng thật anh đang ở trong phòng. Cả cơ thể cường trán của anh đang đứng ngay cạnh cửa sổ che đi lớp ánh nắng bên ngoài. Gương mặt anh phát họa lên một tia nét đầy lạnh lẽo.
Lam Lam rụt rè bước vào.
Lục Diệp Bằng đang quay lưng nhưng anh cũng đã cảm nhận người bước vào chính là cô vợ của anh. Mùi hương trên cơ thể của cô anh không thể nào nhằm lẫn được.
Người con gái mang một mùi hương của cánh hoa hồng nhưng là một loại hoa hồng có gai.
Trong lòng Lam Lam bỗng chốc sợ hãi khi cô thấy trên tay anh đang cầm lọ thuốc của cô.
Lục Diệp Bằng xoay người lại. Anh không lên tiếng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt u tối. Ánh từ từ bước lại gần cô, kéo cô vào trong, cánh cửa cũng bị anh khóa chốt.
Tiếng chuông cảnh báo vang thật lớn vào trong đầu cô dữ dội. Cô bước lui lại vài bước tránh xa anh ra.
"Em sợ sao? " Cuối cùng tiếng nói trầm thấp, bình tĩnh của anh vang lên.
Thanh âm của anh ngày hôm nay rất lạ, người ngoài thì cảm thấy rất bình thường nhưng đối với cô lại mang một cảm giác ớn lạnh run sợ tận sâu bên trong.
Lục Diệp Bằng từng bước tiến lại gần cô.
Lúc này, càng gần anh.Lam Lam đã nhìn rõ đôi mắt của anh, dường như anh đang kiềm nén gì đó chuẩn bị bùng phát dữ dội ra bên ngoài.
"Anh đứng lại". Lam Lam chợt thấy anh sắp lại gần cô, thì tiếng nói của cô đột ngột vang lên.
Lúc nãy, cô còn do dự chắc anh không biết đâu, nhưng vào đây rồi cô mới biết không như những gì cô nghĩ.
Đối với cơn đè nén từ nãy giờ của Lục Diệp Bằng thì câu nói của cô trở nên vô nghĩa. Cô nghĩ mình là ai mà có thể ra lệnh cho anh.
Lục Diệp Bằng không quan tâm, anh ép cô vào chân tường. Anh từ từ dơ cao hộp thuốc lên trước mặt cô,nhẹ nhàng hỏi.
"Em nói cho anh nghe đây là thuốc gì?"
Lam Lam sợ hãi, cô quay mặt đi không dám đối mặt trả lời anh.
Thái độ của cô đã khiến cho gương Lục Diệp Bằng trở nên tàn nhẫn. Anh đưa bóp chặt gương mặt cô bắt cô xoay qua lại nhìn thẳng vào anh. Một lần nữa anh lập lại câu hỏi rất nhanh.
"Tôi hỏi cô đây là thuốc gì? "
Lực tay anh rất mạnh, dường như anh muốn bóp nát gương mặt cô ngay tại đây. Nụ cười tàn khốc của anh bỗng chốc vang lên.
"Cô là gì không muốn có con với tôi lại đi dùng thuốc này sao?" Câu nói của anh đã thể hiện quá rõ từng câu từng chữ.
Gương mặt Lam Lam từ xanh xao chuyển sang đỏ ửng thì cũng hiểu Lục Diệp Bằng đang tức giận đến cỡ nào.
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, cô dùng sức mạnh yếu ớt của mình xô thật mạnh anh ra.
Sức lực của cô cùng lắm chỉ xô anh ra khỏi người cô cách nhau vài bước chân thôi.
Lam Lam thở gấp, nhìn anh lắc đầu lia lịa cố gắng giải thích.
"Diệp Bằng! Không phải như anh nghĩ đâu.. Thật ra...! "
"Cô muốn nói gì? " Lục Diệp Bằng bước tới không cho cô nói.
"Cái loại người phụ nữ như cô muốn có con với tôi, chưa chắc gì tôi đã đồng ý.... Còn ở đó dùng thuốc tránh thai với tôi " Anh nghiến răng, dằn mạnh từ chữ.
Lam Lam nghe xong chết đứng vài giây với câu nói tàn nhẫn của anh.Cô nhìn Lục Diệp Bằng với anh mắt trong vô vọng.
Ánh sáng bên ngoài di chuyển lên gương mặt của Lục Diệp Bằng, hiện lên những đường nét lạnh lùng của anh.Ánh mắt giá lạnh của anh phát ra một loại sát khí nồng nặc mùi chết chóc lên lỏi đâm thẳng vào trái tim của cô.
Cơn giận dữ của anh đã bùng lên dữ dội khi biết được người con gái này lại dùng biện pháp không muốn sinh con cho anh. Mới đầu anh thấy cô uống thuốc thì chỉ tưởng cô không khỏe, nhưng ai ngờ ngày nào cũng uống khiến anh bắt giác sinh nghi phải đi điều tra.
Cô đâu biết anh luôn theo dõi cô từng mọi khoảnh khắc. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô uống thuốc này. Trong đầu anh đã suy nghĩ đến có phải cô uống thuốc tránh thai không? Nhưng anh tự ôm hi vọng, Lam Lam sẽ không làm vậy, cô sẽ không thể nào đối xử với anh như vậy. Anh nghĩ suốt thời gian qua cô cũng đã dần ngã trái tim của cô hướng về anh. Người con gái ấy đã bắt đầu yêu anh.
Nhưng rồi cho tới khi anh được nhận kết quả từ bệnh viện. Anh như rơi vào xuống thẩm vực sâu. Không thể nào ngoi lên được.
Trên đường tới bệnh viện anh không ngừng cầu nguyện những dự cảm trong lòng không phải là sự thật, chắc đó chỉ là thuốc bổ của cô ấy thôi.
Người con gái này lại lừa dối anh.Thuốc cô sử dụng chính là thuốc tránh thai một loại thuốc như g.i.ế.t chết cả anh và những đứa con của anh và cô. Có lẽ cô đã uống thuốc này từ khi kết hôn với anh. Nên làm sao cô có thể mang thai con của anh được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT