Kỳ thật nói xong những lời này Tiếu Hoài có chút hối hận, còn chưa kịp mở miệng đã bị Diêm Vũ túm lại hôn một cách nồng nhiệt, anh biết, anh không thể quay xe được nữa rồi.

“Người yêu cũ của anh là ai thế?” Diêm Vũ mở miệng hỏi.

Tiếu Hoài lười nói với hắn, không thèm đáp lời, Diêm Vũ cũng chỉ biết cam chịu, tiến lại gần hôn hôn Tiếu Hoài, nói, “Anh bây giờ là của em.”

Tiếu Hoài nhìn vào mắt Diêm Vũ, không phủ nhận.

Đối với việc trở thành bạn trai của Tiếu Hoài, Diêm Vũ vẫn luôn cảm thấy có chút khó tin, thường hay véo chính mình vài cái để coi hắn đang ở trong mơ hay là hiện thực, sau khi nhận rõ là bản thân đang ở hiện thực, hắn liền căng thẳng trông chừng Tiếu Hoài, sợ anh bị người khác cướp mất.

Mà Tiếu Hoài thì đã lâu rồi không yêu đương, anh đã sớm quên cách ở chung với người yêu là như thế nào, tuy rằng trong lòng đã miễn cưỡng xem Diêm Vũ là bạn trai, nhưng mà sinh hoạt ngày thường so với lúc trước cũng không khác biệt lắm, điều duy nhất thay đổi có lẽ là anh không còn hay tán tỉnh người khác nữa.

Thế nhưng con người Tiếu Hoài vốn luôn tùy tâm sở dục, chỉ cần khép hờ đôi mắt là có thể hớp hồn người khác, nhiều người bị đôi mắt ấy mê hoặc đều sẽ ảo tưởng rằng anh ấy thích mình, vậy nên ngày nào nợ đào hoa của anh cũng chất đống.

May là thái độ của Tiếu Hoài với những người đó vẫn luôn lãnh đạm, nên Diêm Vũ cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ hay nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh thấu xương thôi.

Điều khiến Diêm Vũ thật sự bùng nổ cũng đã tới, chính là sự xuất hiện của tên nam sinh kia.

Tên đó đang cùng Tiếu Hoài sóng vai đi dạo, thoạt nhìn thì chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, dáng vẻ rất khá, răng trắng môi hồng, nhưng khi cười rộ lên thì có chút kì quái, quá mức ngây thơ, thằng quỷ đó lúc nào cũng dán mắt lên người Tiếu Hoài.

Diêm Vũ cứ như vậy đứng nhìn từ xa, tự thôi miên bản thân không cần nghĩ nhiều, nó chỉ là bạn của Tiếu Hoài mà thôi.

Chân chính khiến hắn nhịn không nổi phải lại gần, chính là hành động của thằng nhóc khốn kiếp đó.

Chỉ thấy nó gọi tên Tiếu Hoài, Tiếu Hoài nghe thấy thì quay đầu, một cái hôn liền dừng ngay trên má Tiếu Hoài, sau đó cười vui vẻ giống như thể tất cả chỉ là một trò đùa.

“Tiểu Hoài.” Diêm Vũ đi tới, một tay ôm lấy vai Tiếu Hoài, một tay nâng cằm Tiếu Hoài, vô cùng tự nhiên hôn anh.

Tiếu Hoài híp híp mắt, cũng rất tự nhiên hôn lại hắn.

Diêm Vũ cảm nhận được ánh mắt tràn ngập oán độc của tên đó đang liếc mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi, đợi sau khi cùng Tiếu Hoài kết thúc nụ hôn sâu này, Diêm Vũ liền cúi đầu cọ cọ vào cổ Tiếu Hoài, nheo mắt quan sát biểu tình thằng nhóc đó.

“Anh Hoài, đó là bạn giường mới của anh hả?” Tên nam sinh nở một nụ cười ác liệt, hỏi.

Diêm Vũ rũ rũ mắt, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy nụ cười đó có chút giống Tiếu Hoài, thậm chí so với nụ cười của Tiếu Hoài, còn muốn ác liệt hơn.

“Diêm Vũ, bạn trai của anh.” Tiếu Hoài ngắn gọn nói, duỗi tay đẩy đầu Diêm Vũ ra, cảnh cáo đối phương đừng có ở chỗ này trêu chọc anh, sau đó nói, “Đây là Tiếu Cảnh, em trai của tôi.”

Diêm Vũ híp híp mắt, dịch đầu ra, đứng thẳng người lại, gật gật đầu với Tiếu Cảnh, coi như là chào hỏi.

“Ồ, thì ra là bạn trai.” Tiếu Cảnh ngữ khí bâng quơ, “Anh tính ở bên hắn bao lâu vậy anh hai?”

Tiếu Hoài nghe vậy thì sửng sốt, vấn đề này có hơi…… Nhưng sau đó lại chú ý tới sự thay đổi xưng hô của Tiếu Cảnh, nhíu nhíu mày, xoa đầu Tiếu Cảnh, nói, “Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.”

“Anh hai, em không phải con nít.” Tuy là nói như thế, nhưng Tiếu Cảnh vẫn vươn tay ôm lấy Tiếu Hoài, đầu cọ tới cọ lui lên cổ anh, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Nhìn từng hành động của Tiếu Cảnh, mí mắt Diêm Vũ giựt giựt, hắn cảm thấy, thằng nhóc Tiếu Cảnh này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Được rồi, tiểu Cảnh.” Tiếu Hoài đẩy đẩy Tiếu Cảnh, “Cũng trễ rồi, để anh đưa em về.”

Diêm Vũ rũ mắt bắt đầu tự hỏi vì sao Tiếu Hoài lại cố ý muốn đưa Tiếu Cảnh về nhà, thằng đó rõ ràng đã không còn nhỏ nữa.

“Đừng mà, anh hai, em còn có chuyện phải làm nữa~” Tiếu Cảnh cười nói, có điều cái giọng nói đó nghe vào tai Diêm Vũ chỗ nào cũng không đúng, “Anh hai, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, chừng nào em giải quyết công việc xong sẽ ngoan ngoãn tự mình về nhà mà.”

“Nhưng mà……” Nghe vậy Tiếu Hoài có chút chần chừ.

“Anh hai, em đảm bảo trước 5 giờ là sẽ có mặt ở nhà, hoặc cũng có thể là bốn giờ em đã về tới nhà rồi, không tin anh có thể gọi điện thoại hỏi bác Lưu.” Tiếu Cảnh quấn lấy làm nũng Tiếu Hoài nói.

Tiếu Hoài tự hỏi hai phút, cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Tiếu Cảnh, dù sao Tiếu Cảnh cũng không phải là con nít, có vài bí mật nhỏ là bình thường, lâu lâu cũng nên cho nó chút riêng tư.

“Vậy nha, anh hai, lần sau gặp lại.” Tiếu Cảnh nhón chân chuẩn xác hôn một cái ngay môi Tiếu Hoài, rồi sau đó mỉm cười chạy đi.

Diêm Vũ sắc mặt đen như đít nồi, cúi đầu hôn lên môi Tiếu Hoài, hàm hồ nói, “Khử độc.”

Tiếu Hoài cũng nhiệt tình hôn lại, Diêm Vũ thấy thế thì bắt đầu trêu chọc Tiếu Hoài.

“Cái đồ lẳng lơ, đừng có ở trên đường trêu chọc tôi.” Tiếu Hoài liếm liếm vành tai Diêm Vũ, nói.

Diêm Vũ bị liếm nhột có chút giật mình, “Anh không phải cũng đang trêu chọc em sao?”

“Được rồi, đừng quậy nữa, buổi toạ đàm sắp bắt đầu rồi.” Tiếu Hoài đẩy Diêm Vũ ra, hai người sóng vai rời đi.

Tiếu Cảnh bỗng từ trong một góc đi ra, khuôn mặt vốn dĩ ngây thơ hoạt bát lúc này trở nên âm trầm u ám, đôi mắt vốn trong veo ngập nước nay lại đen kịt, nó lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người rời đi, nở một nụ cười vặn vẹo, giật giật môi, “Thật đúng là không ngoan mà…… Sao lại có thể nhìn trộm đồ của tôi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play