Sau khi Luân Thành ra về, liền nhanh chóng cho người điều tra về cô gái bên trong nhà của Gia Kiệt. Đàn em đến báo cáo cho Luân Thành, hiện tại anh cũng rất khó xữ, chuyện lần này thật rắc rối.

Luân Thành cầm trên tay báo cáo kết quả điều tra về cô gái mang tên Ngọc Nhi, bàn tay khẽ bóp nát tờ giấy trong tay tức giận mà vứt đi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, hiện tia giận dữ:

- Thùy Chi, em dám mang con trai của tôi đi kết hôn với người khác sao, cả đời này em chỉ thuộc về Trần Luân Thành tôi mà thôi.

- Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao?

- Cậu về lại trụ sở chính của RoYal, nhanh chóng điều tra công ty điện tử của Phạm gia đang vay vốn từ ngân hàng nào? - Luân Thành ra lệnh.

- Thiếu gia muốn công ty của Phạm gia biến mất sao?

- Tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của họ, chỉ là dọa những kẻ nhát gan.

- Kẻ nhát gan, là thiếu gia nói Phạm thiếu gia hay là Thùy Chi.

- Thùy Chi tuy mất trí nhớ nhưng tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không thay đổi. Nói ra sự thật e rằng Thùy Chi cũng không quay về, chi bằng tôi với cô ấy chơi một trò chơi.

- Thiếu gia, tôi chỉ e rằng..

- Được rồi, cậu mau quay về thành phố đi, nơi này tôi biết tự lo liệu. Còn nữa, không được phép nói với ai tình trạng của Thùy Chi hiện tại.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Chuyện này thiếu gia nghĩ cũng có lí lẽ của anh ta, Thùy Chi và đứa trẻ kia được sự chăm sóc và bảo bọc bằng cả tình yêu của Gia Kiệt. Dù không có tình cũng còn nghĩa, nếu sự thật được nói ra thì chỉ e Thùy Chi cho rằng đó là quá khứ mà không quay lại. Với tính cách nghĩ cho người khác, Thùy Chi làm sao để cho Gia Kiệt đau lòng mà bỏ theo Luân Thành. Vả lại hiên tại Thùy Chi đã quên mất Luân Thành, nói ra sự thật bây giờ chỉ toàn bất lợi. Chi bằng nhanh chóng nghe theo lời Luân Thành mà quay về trụ sở chính của RoYal thay Luân Thành điều tra hoạt động của công ty điện tử Phạm gia.

Buổi sáng hôm sau, cả hai người cùng nhau đến khu resort của RoYal. Hiện tại ở nơi này chỉ có ba người bọn họ, dường như Luân Thành đã bao trọn khu resort này.

- Ngọc Nhi, mau xuống đây bơi với anh. - Gia Kiệt đang bơi giữa hồ, vẫy tay gọi Thùy Chi.

- Em, em không biết bơi. Mọi người cứ vui vẻ đi. - Thùy Chi trên bờ vãy tay lại vói Gia Kiệt.

- Mau xuống đây, anh sẽ dạy em bơi. - Gia Kiệt đáp lời

- Không, em không mang theo đồ bơi. Mọi người đừng để ý đến em. - Thùy Chi cười đáp, thật ra cô tự biết cơ thể mình không hấp dẫn nên không đủ can đảm mặc những bộ quần áo kia.

Phía xa, Luân Thành ngồi trên một chiếc ghế dựa dài, anh vẫn đang quan sát Thùy Chi.

- Trần tổng, chúng ta cùng xuống bơi. – Gia Kiệt nói

Luân Thành hơi cười với Gia Kiệt đáp: "Tôi xuống sau, Phạm Tổng xuống trước tắm thoải mái đi."

Luân Thành ngồi dậy đi tới nơi mà Thùy Chi đang ngồi, đứng một khoảng cách đủ để nói chuyện.

- Tôi có một chuyện tò mò muốn hỏi Ngọc Nhi tiểu thư? - Luân Thành nhìn về phía xa lên tiếng.

- Anh nói đi? - Thùy Chi hơi bất ngờ nhưng cũng đáp.

- Tôi có nghe kể về chuyện của cô, vì sao cô không đi tìm lại quá khứ. Phạm gia dư sức giúp cô làm điều đó.

- Vì sao tôi lại phải đi tìm quá khứ, trong khi tôi sống bây giờ là cho hiện tại và tương lai. - Thùy Chi nhìn về phía Luân Thành, ánh nắng chói chang từ phía anh làm cô hoa mắt.

- Cô không sợ mình nuối tiếc điều gì đã quên mất trong quá khứ sao? - Luân Thành hỏi tiếp.

- Nếu còn nuối tiếc điều gì, tôi đã không chọn cách tìm đến cái chết. Thật may là có Gia Kiệt cứu lấy mẹ con tôi, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra để tôi lại tự mình giết đi con mình, nhưng từ lúc chết đi sống lại tôi quyết định sẽ sống vì đứa trẻ này không cần đi tìm những thứ khiến tôi ngu ngốc.

- Cô yêu Phạm Gia Kiệt sao? - Luân Thành nghe Thùy Chi nói, trong anh có một loại khó chịu.

- Có lẽ là có, tình cảm tôi dành cho anh ấy có thể lớn hơn tình yêu.

- Tốt, cô và Phạm thiếu gia rất xứng đôi. - Nói rồi Luân Thành bỏ đi.

Gia Kiệt nhìn thấy Trần tổng lại gần cô gái nhỏ của mình thì trong lòng cảm thấy có nỗi bất an không yên, từ phía bên kia hồ bơi anh nhanh chóng bơi gần lại. Đến khi anh tới nơi Thùy Chi đang ngồi thì Luân Thành đã bỏ đi.

- Ngọc Nhi, Trần tổng đâu rồi.

- Anh ta đi rồi. -Thùy Chi đáp.

- Anh ta và em nói gì mà lại lâu như vậy? - Gia Kiệt lo lắng đến mất bình tĩnh.

- Chỉ là xã giao vài câu, anh ấy nói chúng ta rất xứng đôi. - Thùy Chi cười với Gia Kiệt.

Gia Kiệt nghe câu nói này từ Thùy Chi thì thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao đối với vị Trần Luân Thành này anh có cảm giác bất an như vậy. Gia Kiệt leo lên bờ, khoác chiếc khăn choàng trên người nắm tay Thùy Chi đi vào bên trong những ô dù.

- Anh đi thay quần áo, em đợi anh tại nơi này. - Gia Kiệt trước khi đi liền căn dặn.

- Được, em cũng không phải trẻ con. - Thùy Chi cười đáp.

Từ phía xa, Luân Thành quan sát mọi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play