Thùy Chi được Gia Kiệt đón về nhà, mặc dù anh nói mang cô làm người hầu của anh nhưng lại không hề cho cô đụng tới bất cứ việc gì. Hằng ngày buổi sáng Gia Kiệt đến công ty, đêm về lại dùng cơm cùng cô. Công việc của cô chính là chuẩn bị quần áo cho anh đến công ty, làm cơm mỗi buổi sáng và chiều và ngồi dùng cơm với anh. Thật sự không khác gì một người vợ đảm đang chăm lo việc nhà để người chồng ra ngoài kiếm tiền, chỉ có điều rằng cô và Gia Kiệt không cùng ngủ trên một chiếc giường.
Bụng Thùy Chi mỗi ngày một to lên, cũng đã sắp đến ngày cô sinh ra bé con của mình.
Trên bàn ăn. Thùy Chi ngồi xuống một bên Gia Kiệt.
- Ngọc Nhi, cô nói xem cô có muốn tìm lại kí ức của mình? - Gia Kiệt hỏi
- Tôi không muốn. - Thùy Chi đáp.
- Vì sao? Cô không muốn tìm cha đứa trẻ kia sao? - Gia Kiệt thắc mắc.
- Anh không phải nói, trong khi tôi đang mang đứa con trong bụng mà xảy ra chuyện như vậy. Kí ức ấy không tốt, tôi không muốn nhớ tới nữa. Tôi cũng đa tạ ông trời cho tôi quên đi nó để có đủ dũng khí mà sống và sinh ra đứa trẻ này.
- Vậy còn cha đứa trẻ?
- Một người đàn ông, khiến người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình tìm đến cái chết. Tôi thật sự không muốn nhớ đến người đàn ông đó, tôi cảm thấy mình mất đi kí ức là điều may mắn.
- Không phải mất đi kí ức, mà chính là gặp tôi chính là điều may mắn của cô. - Gia Kiệt cợt nhã.
- Anh nói không sai, nếu không có anh cứu có lẽ mẹ con tôi đã chết trong dòng nước lạnh lẽo kia.
Cả hai không nói gì nữa mà cùng nhau im lặng dùng cơm. Hôm nay anh hỏi cô về chuyện đi tìm lại kí ức cũ của cô, với khả năng của mình Gia Kiệt tin chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của cô gái nhỏ, nhưng anh không muốn làm điều đó đến khi cô nói cô cũng không muốn đi tìm về kí ức, trong lòng Gia Kiệt có một chút gì an tâm, vì ít ra cô cũng quyết định không rời đi, anh có thể hằng ngày cùng cô ăn cơm, được nhìn thấy cô.
Thời gian dần dần trôi qua, cha mẹ anh cũng biết về sự có mặt của Thùy Chi trong nhà của Gia Kiệt, thay vì kể ra sự thật thì Gia Kiệt lại nói với cha mẹ mình rằng đứa bé trong bụng Thùy Chi chính là con của mình khiến cha mẹ anh cũng vui mừng vì sắp có cháu bồng, lại còn hối thúc anh nhanh chóng đi đăng kí kết hôn để con cháu Phạm gia không thất lạc. Mọi người trong nhà ai ai cũng biết Gia Kiệt dành tình cảm đặc biệt cho Thùy Chi, nhưng chỉ có người trong cuộc là mắt mù không biết gì cả, ngày ngày làm tốt công việc của mình.
Đó là một ngày cuối thu, trời mưa rơi lất phất, Thùy Chi với cái bụng to ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ cứ thế mà bình yên trôi qua, không sóng gió mà cũng không có nỗi buồn nào. Niềm vui duy nhất của cô chính là thiên thần đang mang trong bụng.
- Ngọc Nhi, ông bà chủ đến tìm cô. - Một cô người làm trong biệt thự đi tới thông báo với Thùy Chi.
- Sao, ông bà chủ, là cha mẹ của thiếu gia sao? - Thùy Chi ngạc nhiên, từ lúc về đây sống cô chưa từng nghe Gia Kiệt nhắc đến cha mẹ mình, và họ về nhà liền tìm cô, Thùy Chi lo lắng đi xuống.
Thùy Chi bước xuống cầu thang, trong phòng khách cha mẹ Gia Kiệt đang ngồi bên trong, Thùy Chi nhanh chóng đi tới.
- Dạ, chào ông bà chủ. - Thùy Chi cúi đầu chào.
- Cô là Ngọc Nhi? - Mẹ Gia Kiệt lên tiếng.
- Dạ, phu nhân tìm con có việc gì sao? - Thùy Chi hỏi.
- Đứa bé trong bụng đã bao nhiêu tháng rồi. - Mẹ Gia Kiệt tiếp tục hỏi.
- Dạ, việc này.. vì sao phu nhân quan tâm đến đứa trẻ này? - Thùy Chi thắc mắc.
- Tất nhiên phải quan tâm, đó chính là con cháu nhà họ Phạm chúng tôi. - Mẹ Gia Kiệt nói tiếp.
Thùy Chi cảm thấy kì lạ, cha đứa bé là ai ngay cả cô còn không biết, mẹ của anh ta lại nói đứa trẻ này là con cháu của bà ấy. Thùy Chi ngồi im chưa biết phải đáp thế nào thì Gia Kiệt từ bên ngoài nhanh chóng đi vào nét mặt tức giận.
- Cha, mẹ hai người đến sao không báo con trước.
- Ta đến để gặp cô gái này, không tìm con. - Mẹ Gia Kiệt nhìn Thùy Chi rồi nói.
- Con đã nói với hai người từ trước rồi, con sẽ tự sắp xếp một ngày tốt để hai người gặp cô ấy, vì sao lại tự tiện như vậy?
- Ta đến thăm cháu đích tôn của mình có gì sai sao? - Cha Gia Kiệt lên tiếng.
Lúc này Thùy Chi mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng đứng cúi đầu chào cha mẹ anh rồi đi tới phía Gia Kiệt nói: "Thiếu gia mới về, tôi mệt nên lên phòng trước." - Sau đó nhanh chóng bỏ lên lầu, chuyện này anh ta nói vậy ắc có lý do của anh ta, đợi khi cha mẹ anh ta rời đi sẽ trực tiếp nói chuyện sau.
Thùy Chi ngồi trong phòng một lúc thì cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Thùy Chi lên tiếng.
- Ngọc Nhi, là tôi. - Gia Kiệt bước vào.
- Anh có thể nói rồi, từ khi náo đứa trẻ trong bụng tôi lại là con cháu nhà họ Phạm các người. - Thùy Chi tiếp tục hỏi.
- Tôi.. xin lỗi. Vì cha mẹ tôi không đồng ý để một người có thai không rõ nguồn gốc trong nhà, nên tôi đành nói dối họ cô là có thai với tôi. - Gia Kiệt đáp.
- Thì ra là vậy, anh không phải xin lỗi tôi. Tôi mới phải xin lỗi anh, tôi lại mang tới phiền phức cho anh rồi. - Thùy Chi khẽ nói, trong lòng cô dự tính bỏ đi.
- Cô đừng nghĩ vậy, là tôi tình nguyện giúp đỡ cô. Trước mắt chuyện cha mẹ tôi cứ để yên họ nghĩ như vậy, xem như tôi nhận đứa trẻ kia làm con nuôi. - Gia Kiệt đáp.
- Cảm ơn anh đã có ý tốt như vậy, nhưng tôi nghĩ lừa dối người lớn đặc biệt là cha mẹ anh như vậy là không tốt. Có lẽ tôi sẽ đi ra khỏi nơi này, anh nên về nói sự thật cho cha mẹ mình.
- Ngọc Nhi, tôi không cho phép em đi đâu cả. - Nghe Thùy Chi nói muốn bỏ đi, tâm trí Gia Kiệt liền không bình tĩnh.
- Vì sao, tôi ở đây thật sự mang lại quá nhiều phiền phức cho anh. Cha mẹ anh nói đúng, để một phụ nữ mang thai không rõ lai lịch như tôi ở trong nhà rất tai tiếng cho Phạm gia.
- Chỉ cần tôi cưới em, thì sẽ không còn tai tiếng gì cả. - Gia Kiệt nắm chặt tay Thùy Chi.
- Anh nói điên khùng chuyện gì vậy. - Thùy Chi giật mình, muốn kéo tay lại nhưng sức không bằng Gia Kiệt.
- Tôi nói là, tôi muốn cưới em, tôi yêu em, Ngọc Nhi. - Gia Kiệt ôm Thùy Chi trong lòng mà nói.
- Anh.. anh.. buông tôi ra. - Thùy Chi hoảng sợ, trong tâm trí cô chợt nhớ đến một người đàn ông xa lạ, cũng từng ôm cô và nói yêu cô như vậy. Bỗng một cơn đau đầu chợt đến khiến Thùy Chi ngất đi trong vòng tay Gia Kiệt.
Khi Thùy Chi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là Gia Kiệt đang nắm lấy tay cô với nét mặt lo lắng.
- Ngọc Nhi, em tỉnh rồi sao, em làm anh thật sự lo lắng.
- Gia Kiệt, vì sao tôi lại ở đây.
- Là tại anh, anh xin lỗi. - Gia Kiệt tự trách bản thân. - Khi nãy do em xúc động quá mạnh, phần đầu của em bị tổn thương chưa hồi phục nên khi em quá xúc động sẽ chịu không nỗi mà ngất đi.
- Gia Kiệt, tôi.. tôi.. - Thùy Chi nhớ tới lúc trong phòng, liền rút tay khỏi tay anh.
- Đừng nói gì nữa, em nghĩ ngơi cho khoẻ. - Gia Kiệt ngăn lại. - Anh sẽ nghe lời em, nói sự thật cho cha mẹ mình biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn với em rằng, anh yêu em.
- Gia Kiệt, anh đối với tôi rất là tốt nhưng chính bản thân tôi biết tôi đối với anh không phải là tình yêu. Tình cảm hiện tại của tôi dành tất cả vào đứa bé trong bụng này, tôi không muốn nghĩ nhiều về những chuyện khác.
- Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ đi. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh. Xem như anh cầu xin em, đừng bỏ đi.
- Được, tôi sẽ không bỏ đi, dù cha mẹ anh có ép tôi đi tôi cũng sẽ không bỏ anh đi.
- Cảm ơn em, Ngọc Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT