Luân Thành lái xe đến một bến cảng, sau đó Thùy Chi được Luân Thành đưa đến một chiếc bàn tiệc được trang hoàng lỗng lẫy đặt ngay trên biển. Luân Thành cầm tay Thùy Chi đi tới, cô hoàn toàn bất ngờ trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động. Thùy Chi ngồi xuống chiếc ghế được Luân Thành kéo ra mời ngồi. Luân Thành đi về phía ghế của mình, sau đó những người phục vụ dọn những món ăn lên trên bàn rồi lui về phía trong, không gian chỉ còn lại hai người. Luân Thành nâng ly rượu đỏ lên tay, đưa về phía Thùy Chi.
- Vì tình yêu của chúng ta. - Luân Thành mỉm cười nhìn Thùy Chi
Thùy Chi khẽ nâng ly lên, nhẹ cụng vào ly rượu của Luân Thành sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
- Xem ra em đã biết uống rượu rồi. - Luân Thành nhìn Thùy Chi nói, lần này cô gái nhỏ không một hơi uống hết nữa.
- Anh lúc nào cũng xem thường em sao? - Thùy Chi lườm Luân Thành.
- Ai lại dám xem thường cô gái của Trần Luân Thành này, thật quá ngông cuồng rồi.
- Hừ, lại tự mãn nữa rồi. - Thùy Chi tỏ ra khinh khi.
- Thùy Chi, nhắm mắt lại. - Luân Thành đi lại phía gần cô.
- Anh muốn làm gì sao? - Thùy Chi ngờ vực.
- Nghe lời một chút đi cô gái nhỏ. - Luân Thành che mắt Thùy Chi lại.
Thùy Chi không hỏi nữa, khẽ nhắm đôi mắt của mình lại.
Nhìn thấy Thùy Chi đã nhắm mắt lại, Luân Thành lấy từ trong túi quần một sợi dây chuyền vô cùng sắc sảo mà đeo vào cổ cô. Thùy Chi cảm nhận được trên cổ mình có vật nặng thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào nha, hôm nay Trần tổng lại tặng quà cho cô.
- Được rồi, em hãy mở mắt ra. - Luân Thành tiến lên phía trước mặt Thùy Chi sau khi đã đeo sợi dây vào cổ cô.
Thùy Chi mở mắt ra, nhìn xuống phía cổ cô là một sợi dây chuyền vô cùng đặc biệt, những hạt kim cương sáng bóng trên mặt dây tạo thành một hình ngôi sao nhỏ bao quanh một trái tim. Thùy Chi nhìn vào bên trong thấy đã được khắc vào bên trong hai chữ "C&T".
- C&T? - Thùy Chi nhìn xuống mà hỏi.
- Đây chính là sợi dây "Tình Yêu Trọn Vẹn", ngày xưa đã một lần anh trao nó cho em nhưng con đã đánh mất nó. Hôm nay một lần nữa anh trao nó cho em như tình yêu của anh dành cho em là trọn vẹn. C&T chính là tên anh và em ghép lại, để dù chiếc dây này có đi đến dâu nó vẫn thuộc về chúng ta, chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Trịnh Thùy Chi, em phải giữ thật chắc nó, nếu không đừng trách anh. - Luân Thành nhìn sâu vào đôi mắt Thùy Chi mà nói.
- Luân Thành, anh vì sao lại yêu em như vậy. - Thùy Chi khẽ rơi nước mắt nói.
- Là vì em chính là Trịnh Thùy Chi, không phải một cô gái nào khác. - Luân Thành lau dòng nước mắt trên bờ mi cô.
- Luân Thành, nếu một ngày nào đó em không thể ở bên cạnh anh thì đó chính là vì em không thể cãi lại số phận, nhưng tình yêu của em dù trước đây, hiện tại hay sau này đều dành cho anh. - Thùy Chi đau đớn nói.
- Cô gái nhỏ ngốc nghếch, em nghĩ thoát được anh sao? - Luân Thành không nghĩ sâu xa thâm ý trong lơi nói của Thùy Chi. Gương mặt cô xanh ngắt nhưng được lớp phấn son kia che chắn lại, nhìn Luân Thành như nhòe đi.
- Trịnh Thùy Chi, anh yêu em. - Luân Thành ôm lấy Thùy Chi mà nói.
- Luân Thành, em yêu anh. - Thùy Chi nói rồi, đôi bàn tay đang đặt trên lưng Luân Thành ôm lấy buông lõng ra nhẹ nhàng mất cảm giác, cô nhắm mắt lại để một giọt nước mắt còn sót lại trong bờ mi rơi xuống.
- Thùy Chi, em làm sao vậy? - Luân Thành cảm thấy Thùy Chi như ngất đi vội vàng ôm lấy cô mà nói.
Thùy Chi vì quá choáng váng mà ngất đi, từ lúc cùng Luân Thành bước đến đây cô đã không còn đứng vững nổi nhưng cô đã cố gắng bằng mọi sức lực và lí trí của mình để đi anh không lo lắng.
Luân Thành bế Thùy Chi trên tay, bộ váy cô rũ xuống trên người. Luân Thành bế cô ra xe, nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn.
Thùy Chi được đưa vào bên trong cấp cứu. Luân Thành bên ngoài lo lắng đi đi lại lại phía ngoài. – Anh liên tục nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, nhớ lại những lời Thùy Chi nói mà trong lòng lo lắng, không phải cô ấy biết trước điều đó nên mới nói như vậy?
Một tên đàn em từ bên ngoài đi vào, anh đến trước mặt Luân Thành nói.
- Thiếu gia, tin tức Thùy Chi ngất đi trong đám cưới đã lan truyền trong báo giới rất nhanh.
- Bọn họ muốn làm gì mặc kệ đi, quan trọng là cô ấy nhất định không sao. - Luân Thành bỏ mặc tất cả, chỉ có người phụ nữ bên trong kia là quan trọng nhất đối với anh.
- Thiếu gia đừng quá lo lắng, cô ấy là người tốt ông trời sẽ không cướp đi sinh mạng của cô ấy. - anh cũng nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu mà nói.
- Đúng vậy, Thùy Chi đã trải qua quá nhiều đau thương rồi, cô ấy nhất định phải được sống trong hạnh phúc. – Anh suy nghĩ trong đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT