Trần Luân Thành tôi đã hơn 5 năm qua đều chờ đợi em, em nghĩ một người đàn ông thành đạt như anh nếu không yêu em vì sao phải chờ đợi. Biết bao nhiêu cô gái dùng mọi cách đến gần nhưng anh đều từ chối cả, chỉ vì không muốn khi quay lại một lần nữa bị em hiểu nhầm có quan hệ với người phụ nữ khác. Chuyện của Nhật Hạ khiến anh rất sợ dính liếu tới phụ nữ mà khiến em đau lòng đến mức bỏ đi. Em mất hết đi kí ức, quên đi anh như vậy.. "rất đau". – Anh nói với chính bản thân mình, nhìn ly rượu trên tay uống cạn.
* * *
Trợ lý của Luân Thành đưa Thùy Chi về lại biệt thự Trần gia. Cảm giác thân quen trong căn nhà này vây quoanh lấy cô. Người làm nhận được lệnh của Luân Thành cũng nhanh chóng đưa Vương Khang xuống nhà gặp Thùy Chi. Cô ôm con trai vào lòng, chỉ một ngày không gặp nhưng cô cảm thấy thời gian trôi quá dài dãng như vậy.
- Con trai, vì sao lại bỏ rơi mẹ như vậy hả. - Thùy Chi ra vẻ hờn dỗi.
- Mẹ, baba nói người chính là ba ruột của con. Con rất vui mừng mẹ ạ, baba chính là thần tượng của con. Con muốn mẹ, baba và con sống cùng nhau. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất. - Vương Khang dựa vào lòng Thùy Chi mà nói.
- Vương Khang, chúng ta về nhà ông bà ngoại thôi. Baba của con và mẹ không thể chung sống được. - Thùy Chi buồn bã ôm con, cô biết Vương Khang nếu biết Luân Thành là ba ruột sẽ không dể dàng rời bỏ.
- Nhưng con muốn ở cùng baba và mẹ nữa, mẹ đừng giận baba nữa mà.
- Con về cùng mẹ trước. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang kéo đi.
Thùy Chi đón một chiếc taxi nhanh chóng về biệt thự.
Cô vì quá lo lắng cho con trai mà không để ý hai chiếc xe màu đen đang dõi theo phía sau. Cô dừng xe tại bãi đậu xe ngoài siêu thị gần nhà, muốn mua ít đồ về nấu cơm cho Vương Khang ăn, cô cùng Vương Khang xuống xe, trong bãi đậu xe ít người, hệ thống camera bị một vật che phủ, cô bị 1 thứ đánh ngất đi, Vương Khang bị hai chiếc xe kia đưa đi nhanh chóng.
* * *
Cô tỉnh lại nhờ người dân đi siêu thị ở đó giúp đỡ, nhìn quanh tìm kiếm Vương Khang nhưng con trai cô như mất tích trên thế giới này. Cô như ngồi trên đóng lửa, cô nhấn số điện thoại của Luân Thành, bấm nút gọi, cô hiện tại chỉ một mình mà lo lắng, Thùy Chi cảm thấy mình thật bất lực. Vương Khang là con trai anh ta, liệu anh ta có giúp đỡ hay không. Lần trước anh ta đã nói không liên quan đến cô nữa, cô cũng yêu cầu điều đó từ anh. Hiện tại gặp khó khăn lại đến tìm anh sao, có phải cô quá ích kỉ hay không. Nhưng con trai là quan trọng nhất, dù Luân Thành có ra yêu cầu gì để ra tay cứu con trai mình, Thùy Chi đều có thể chấp nhận.
Bên kia nghe tín hiệu nhưng đã huỷ cuộc gọi. Thùy Chi kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.
- Alo? - Luân Thành nghe máy.
- Là tôi. - Thùy Chi đáp.
Luân Thành im lặng.
- Xin anh, có thể cứu Vương Khang được không? - Thùy Chi khóc nấc lên trong điện thoại, sợ rằng Luân Thành không chấp nhận.
- Tôi đã nói, tôi và em không còn quan hệ gì, vì sao tôi phải giúp em. - Luân Thành khẽ nói.
- Vương Khang là con trai của anh mà, anh hãy cứu lấy thằng bé. Anh muốn tôi làm điều gì tôi đều có thể chấp nhận. - Thùy Chi vội nói.
- Hiện tại, em không còn giá trị trong lòng tôi. - Luân Thành buông lời, khẽ tắt máy.
Thùy Chi khóc nấc lên nghe tiếng ngắt điện thoại, trong lòng cảm thấy cực kì tồi tệ. Câu nói không còn giá trị trong lòng của anh, vì sao khiến cô đau lòng như vậy.
* * *
Chuông điện thoại reo.
- Được rồi, chuyện lần này xem ra liên quan đến tôi rồi. Xem kẻ nào lại dám động tới con trai của Trần Luân Thành tôi.
- Tổng giám, chuyện này thật sự không thể tìm được. Thành phố rộng lớn, tiểu thiếu gia mất tích không một dấu vết nào cả. – người bên kia đầu dây nói
- Liên hệ với các băng nhóm khác. Huy động tất cả lực lượng mà tìm cho ra con trai tôi. – Luân Thành tức giận hét, con trai tôi không được xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhắm vào Vương Khang, không phải là nhắm vào tôi sao? - Luân Thành suy nghĩ, trong thương trường kẽ thù của anh thì không đếm hết, không thể xác định là ai. Anh im lặng 3 giây sau đó nói với đầu dây bên kia. - Cho người theo dõi từng cử chỉ của Mỹ Hòa.
- Thiếu gia nghi ngờ Mỹ Hòa tiểu thư sao? – Tên đàn em bên kia thắc mắc.
- Đàn bà có nhiều loại, nguy hiểm nhất là loại si mê thứ của người khác sẽ sinh ra thù hận, mặc dù có thể không đạt được nhưng chắc hẳn sẽ phá bỏ.
- Thiếu gia, xem ra chính là cô ta rồi.
- Chỉ là suy đoán, nhưng Trần Luân Thành tôi thương trường này chưa bao giờ đoán sai. - Luân Thành nói xong, định tắt máy nhưng lại nói. – Tuyệt đối không để cho Thùy Chi biết tôi xen vào chuyện này. - Nói xong liền tắt ngang.
* * *
Luân Thành ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Trần gia, chuyện xảy ra với Vương Khang khiến anh thật sự mất đi sự bình tĩnh thường có.
- Alo, Trần tổng gọi tôi sao? – Mỹ Hòa nhìn thấy Luân Thành gọi liền nghe máy.
- Mỹ Hòa, có phải cô đã bắt cóc con trai tôi? - Luân Thành hỏi.
- Vì sao hắn ta biết được chứ. – Mỹ Hòa giật mình, hành động của cô gọn gàng như vậy.
- Hãy mau giao trả người cho tôi. Nếu không tính mạng của cô, tôi không đảm bảo. - Luân Thành lạnh lùng nói.
- Trần Luân Thành, anh sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi. – Mỹ Hòa nói xong cúp máy.
- Sao, đã dò được cô ta đang ở đâu hay không? - Luân Thành nhìn vào máy tính của chuyên gia mà anh mời về.
- Trần tổng, đã xác định được vị trí của con mồi. - Vị chuyên gia xác định.
- Tốt lắm, nhanh chóng cho người đến đó. Tôi sẽ trực tiếp đi. - Luân Thành vừa đi vừa nói. - Cộng thêm cho người bao quanh biệt thự nơi Thùy Chi ở.
- Vâng, thưa thiếu gia. - Cả đám người đồng loạt hô to.
* * *
Tại biệt thự
Thùy chi chợt nhớ ra chiếc điện thoại mà Luân Thành đưa cho Vương Khang phòng khi có dịp bất trắc, cô mở định vị ra mà tìm tới Luân Thành cầu cứu..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT