- Hiện tại em đang sống rất hạnh phúc, còn anh? - Thùy Chi nhìn Gia Kiệt mà hỏi, không biết sau khi cô đi anh có cùng người cũ nối lại tình cảm.
- Anh vẫn đợi em. - Gia Kiệt đáp.
Câu nói của Tuận Kiệt làm Thùy Chi như bị động, cô biết trong tim mình hiện tại không hề có hình ảnh của Gia Kiệt. Điều cô mong muốn hiện tại chính là sự bình an, là niềm hạnh phúc của con trai. Thùy Chi nhìn sang Gia Kiệt vẫn đang nhìn cô: - Gia Kiệt, chuyện đã qua rồi hãy cho nó qua đi. Hiện tại, em và con trai đang rất vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Em không muốn ai xen vào cuộc sống bình an này. Gia Kiệt, anh hãy quên em đi.
- Vì Trần Luân Thành sao? Nên em một lần nữa không muốn ở cạnh anh.
- Không, em và Trần gia không có quan hệ gì cả. - Thùy Chi nghe Gia Kiệt nói vậy liền bất ngờ, cô rõ ràng không hề liên quan đến Luân Thành.
- Vậy chuyện em và anh ta cùng đưa con đi học, rồi chuyện hai người hôn nhau trước RoYal. Em nói xem Ngọc Nhi, em yêu anh ta sao? – Gia Kiệt nắm chặt lấy hai tay Thùy Chi mất bình tĩnh mà nói.
- Gia Kiệt, vì sao anh biết những chuyện này. - Thùy Chi ngạc nhiên hỏi.
- Em chưa đọc báo sao, hình hai người đã tràn ngập trên các tờ báo. - Gia Kiệt nói lớn.
Thùy Chi bây giờ mới nhìn qua sấp báo trên kệ tủ. Từ sáng khi cô dọn hàng thì khách kéo đến không kịp bán thì làm sao có thời gian mà đọc báo chứ. Thùy Chi nhìn những hình ảnh và tiêu đề của báo viết, gương mặt thoáng đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng nói: - Họ bịa chuyện.
- Ngọc Nhi, em có thể quay về bên anh? Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc như ngày xưa. - Gia Kiệt nghe Thùy Chi phủ nhận quan hệ với Trần Luân Thành thì lập tức bắt lấy cơ hội.
- Em không thể, hãy quên em đi Gia Kiệt. Chúng ta mãi mãi không thể. - Thùy Chi lắc đầu lùi một bước, cô không thể ở bên cạnh Gia Kiệt được.
- Có thể, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường phía trước. Em nói đúng, hãy quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây mà sống. Em vẫn còn trách chuyện lần đó của anh sao? - Gia Kiệt hỏi, nghĩ Thùy Chi không chấp nhận anh không phải vì Luân Thành thì chắc hẳn là vì chuyện giữa anh và Mỹ Hòa lần đó.
Điều mà cô không muốn nhắc đến là chuyện giữa anh và cô gái kia, lần đó chính vì chuyện giữa anh và Mỹ Hòa nên cô biết mình không hề yêu anh. Đối với anh cô chỉ là sự kính trọng, biết ơn mà thôi, nhận lời kết hôn cùng anh chỉ là cô không có tư cách từ chối tình cảm của Gia Kiệt. Nhưng bao nhiêu việc xảy ra, đối với Thùy Chi và Gia Kiệt đều đã có một khoảng cách, hiện tại Thùy Chi biết mình không yêu và không thể kết hôn cùng người đàn ông trước mắt.
Thùy Chi chưa kịp đáp lời của Gia Kiệt thì Vương Khang từ bên trong lại chạy ra, gương mặt rạng rỡ ánh mắt nhìn về Gia Kiệt đầy yêu thương: - Ba, ba đã nói chuyện xong với mẹ chưa, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đó.
- Vương Khang, đây không phải ba của con, chỉ là một người quen của mẹ. - Thùy Chi khẽ ngồi xuống bên cạnh Vương Khang mà nói, cô không muốn thằng bé hy vọng vào một người không phải ba của cậu, càng không muốn Gia Kiệt có hy vọng về cô.
Ngôn Tình NgượcVương Khang nghe mẹ nói vậy, khẽ buông tay ra khỏi người Gia Kiệt, đôi mắt trở nên buồn bã mà đỏ hoe: - Thật sự không phải là ba của con sao. - Sau đó khóc lớn hơn: - Vì sao không nói ngay từ lúc nãy.
Thùy Chi ôm lấy con trai vào trong lòng khẽ vỗ về: - Vương Khang ngoan, đây tuy không phải là ba ruột của con nhưng là người yêu thương con rất là nhiều. Con phải kính trọng chú ấy như ba của mình.
- Mẹ, vậy khi nào ba mới về. - Vương Khang ngấn nước mắt mà hỏi.
- Con trai ngoan, đừng khóc nữa. Mẹ hứa ba con sẽ nhanh về thăm con thôi. - Thùy Chi lau nước mắt cho Vương Khang khẽ cười.
- Khi nãy con đã lỡ khoe với chú đẹp trai rồi, còn bảo chú ấy ngày mai không cần đến chở con đi học vì ba con đã quay về. Bây giờ lại không phải là ba, chú ấy thể nào cũng cười chê con. - Vương Khang nói vẻ giận dỗi.
Thùy Chi nghe con trai nói vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, Trần Luân Thành nếu biết Gia Kiệt đến tìm cô thì sẽ thế nào đây. Lần trước không phải đã dùng thế lực mà làm Phạm gia một chút nữa đi vào con đường phá sản. Gương mặt Thùy Chi trắng toác lên, nhìn về phía Gia Kiệt nói.
- Gia Kiệt, anh ta mà biết anh đến sẽ một lần nữa gây khó dễ với Phạm gia. Anh hãy mau về đi, đừng tìm em nữa. Em chỉ mang đến phiền phức cho anh mà thôi.
- Trong mắt em, tôi là người gian ác nham hiểm như vậy sao? - Luân Thành sau khi nghe Vương Khang nói nhanh chóng lái xe đến biệt thự, anh lo sợ cô sẽ một lần nữa đi cùng Gia Kiệt.
Thùy Chi nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau, bất giác giật mình quay lại thì đã nhìn thấy Luân Thành bước vào với nét mặt không lộ chút cảm xúc nào đang chăm chăm nhìn về hướng cô. Hai mắt chạm vào nhau, Thùy Chi nhanh chóng run rẩy cả người, không hiểu từ khi nào nhìn thấy người đàn ông này cô luôn có cảm giác sợ hãi này.
- A, chú đẹp trai đến chơi với cháu sao. - Vương Khang nhìn thấy Luân Thành đến thì vui mừng buông mẹ mình ra mà chạy đến bên Luân Thành, trong lòng Vương Khang luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh người chú này.
- Vẫn kêu là chú sao? - Luân Thành khẽ nhíu mày nhìn Vương Khang.
- Không, là baba. Đã xảy ra một chút hiểu nhầm baba ạ, người kia không phải ba ruột con. - Vương Khang buồn bã đáp.
- Tất nhiên baba của con biết, hôm nay baba đến đón con đi gặp ba ruột của mình. Con có muốn theo baba không? - Luân Thành ôm Vương Khang trong tay mỉm cười hỏi.
- Thật không ạ. - Vương Khang ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ nét vui mừng.
Thùy Chi chấn động khi nghe Luân Thành nói như vậy, chẳng khác nào anh đang tuyên bố sẽ bắt Vương Khang của cô đi hay sao.
Luân Thành bế Vương Khang ra xe đặt con trai vào bên trong xe, quay lại thì nhìn thấy Gia Kiệt đi tới.
- Trần tổng, đã lâu không gặp. - Gia Kiệt nhìn nét mặt của Thùy Chi sợ hãi liền đi tới một bước chào Luân Thành.
- Chào cậu, Phạm thiếu gia. - Luân Thành chào như không chào.
- Trần tổng, Vương Khang là con trai của Ngọc Nhi. Anh hãy để cho cô ấy tự quyết định những chuyện liên quan đến con trai cô ấy.
- Phạm thiếu gia em ra cũng thật rãnh rỗi, có lẽ Phạm gia dạo này rất yên bình. - Luân Thành nhìn Gia Kiệt giận dữ, nhớ lời Vương Khang nói người đàn ông này đã ôm Thùy Chi của anh.
- Anh.. Trần Luân Thành.. Anh không được giở trò hèn hạ của mình. - Thùy Chi nghe Luân Thành tiếp tục đe dọa thì tức giận.
- Con trai tốt nhất để cho tôi chăm sóc, em không xứng đáng. - Luân Thành tức giận nhìn Thùy Chi nói.
- Anh mới chính là người không xứng đáng, anh không được bắt con trai của tôi. - Thùy Chi đi đến gần Luân Thành nói như hét lên.
- Một người mẹ, lại trước mặt con trai ôm ấp người đàn ông khác không phải ba của con trai mình. Em nghĩ mình có tư cách nuôi con sao, tôi sẽ mang Vương Khang về Trần gia. Còn em, nếu còn muốn gặp con trai mình thì hãy tự biết cách giải quyết người đàn ông của em. - Luân Thành nói rồi, nhanh chóng ra xe lái vụt đi.
Thùy Chi đứng nhìn theo chiếc xe, ngã quỵ xuống. Không lẽ con trai cô mang nặng đẻ đau, cực khổ chăm sóc lại bị anh ta bắt đi chỉ vì cho rằng cô không xứng đáng.
- Ngọc Nhi, có lẽ Trần tổng quá tức giận nên mới hành động như vậy, tình cảm mẫu tữ thiêng liêng anh nghĩ anh ta cũng không thể chia lìa. - Gia Kiệt đỡ Thùy Chi đứng trên đường vắng.
- Gia Kiệt, anh không hiểu anh ta sao, anh ta chính là đại ác ma. - Thùy Chi ngấn nước mắt nói.
- Anh xin lỗi, có lẽ vì anh đến tìm em nên anh ta mới tức giận như vậy.
- Không phải lỗi của anh. - Thùy Chi ngước mắt nhìn Gia Kiệt. - Anh về trước đi, em phải đến Trần gia nói rõ ràng với anh ta, con trai của em, em nhất định không để mất.
Thùy Chi nói rồi, để lại một mình Gia Kiệt đứng đó mà bỏ vào bên trong. Gia Kiệt nhìn bóng dáng cô đơn của Thùy Chi với ánh mắt buồn bã, cô vẫn như năm nào bóng dáng vẫn luôn khiến cho người khác thương tâm như vậy. Anh muốn che chở và bảo vệ cho cô nhưng có lẽ điều đó quá khó khăn với anh vì hiện tại anh biết trong trái tim cô, không có vị trí nào cho anh. Gia Kiệt thở dài nhìn bóng Thùy Chi đã khuất sau bức tường lớn: - Có lẽ, em không cần phải trả lời, anh đã tự biết đáp án cho tình cảm của mình.