Thùy Chi ngồi xem tin tức trên tivi, nhìn thấy Luân Thành trả lời phỏng vấn như vậy thì trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Anh ta vẫn đang tìm kiếm Vương Khang hay sao, anh ta trả lời như vậy là vẫn muốn bắt con trai và "tìm người ưng ý làm vợ" hay là anh đang "tìm kiếm cô". Thùy Chi tự mình thắc mắc ngồi ngây người ra.
- Mẹ, người trên tivi là ai vậy mẹ? - Vương Khang chỉ Luân Thành trên màn hình nói.
- Là một người kinh doanh nổi tiếng. - Thùy Chi nhẹ đáp.
- Trong chú ấy thật sự rất oách, được rất nhiều người bu quanh lại được lên tivi. - Vương Khang nhìn với đôi mắt ngưỡng mộ.
- Vương Khang của mẹ, lớn lên học thật giỏi thì sẽ tài giỏi hơn chú ấy.
- Lúc ấy con sẽ mua cho mẹ thật nhiều bánh để đi bán mà không phải vất vả buổi tối làm bánh nữa. - Vương Khang ngây thơ nói.
- Con ngoan. - Thùy Chi mĩm cười ôm lấy Vương Khang vào lòng, tắt hình ảnh Luân Thành trên tivi.
* sáng, Thùy Chi đưa Vương Khang đến gửi tại trường học. Sau đó cô đi bán bánh như mọi ngày, buổi trưa Thùy Chi nhận được điện thoại từ nhà trường thông báo rằng Vương Khang bị ngã nên đã đưa vào bệnh viện.
Thùy Chi nghe xong liền nhanh chóng gửi xe bánh cho một người quen rồi chạy nhanh đến bệnh viện nơi mà nhà trường thông báo. Vương Khang vì hiếu động nên bất cẩn ngã xuống bàn nên được các thầy cô nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Thùy Chi ngồi bên ngoài lo lắng mà rơi nước mắt.
Một cô y tá mặc một bộ đồ màu trắng đi tới phía Thùy Chi nói: - Cô là người nhà của đứa bé vừa bị thương ở đầu?
- Đúng vậy. - Thùy Chi gật đầu.
- Hiện tại bé mất quá nhiều máu, trong bệnh viện lại không còn đủ máu dự trữ. Cô gọi người nhà đến tiếp máu cho bệnh viện.
Thùy Chi nhận một tờ giấy, nhóm máu của cô và Vương Khang không phù hợp. Thùy Chi hoảng loạn không biết tìm ai để có máu cho con mình, Thùy Chi nghĩ đến Luân Thành nhưng một sự lo sợ xen vào lòng. Cô đã muốn trốn tránh, cuộc sống bình yên của mẹ con cô chưa được bao lâu. Bây giờ tự mang mạng đến tìm anh ta, chẳng khác nào mang con mình tự chia lìa. Nhưng nếu không có đủ máu thì sẽ gặp nguy hiểm, Thùy Chi suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Một cô gái mặc một bộ quần áo cũ, mang một đôi dép mòn đế nhưng lại rất sạch sẽ, gương mặt có nét cơ cực theo năm tháng đứng trước cao ốc RoYal to lớn với ánh mắt nhìn kì lạ của nhiều người.
Cô bước vào bên trong thì bị bảo vệ bên ngoải chặn lại.
- Cô vào đây làm gì? - Một bảo vệ hỏi.
- Tìm người. - Thùy Chi đáp.
- Tìm ai? - Anh mắt kì thì, người phụ nữ nghèo nàn này lại quen một người trong RoYal sao?
- Trần Luân Thành, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Thùy Chi nói không ngắt quãng.
Hai tên bảo vệ cười sặc sụa, ngay cả nhân viên trong công ty cũng ít khi được gặp mặt tổng giám, cô gái ăn mặc thế này lại đến tìm tổng giám sao? Bảo vệ RoYal đuổi cô đi, không cho vào.
Thùy Chi bị đuổi ra ngoài, con trai mình thì nguy hiểm tại bệnh viện. Thùy Chi liều mạng một lần nữa đứng trước RoYal hét lớn: - Trần Luân Thành, anh mau ra đây cho tôi. Anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Câu nói của Thùy Chi hét lên, ánh mắt mọi người bất ngờ nhìn cô. Sau đó bu quanh thành một đám đông trước cửa RoYal, tò mò nhìn cô gái này. Không nghĩ tổng tài lại thiếu thốn đến mức mà phải lừa gạt cô gái này.
Bảo vệ RoYal một lần nữa đi đến đuổi cô đi, cô càng hét to hơn và còn khóc sướt mướt vì lo lắng cho con trai. Nhìn cô gái tội nghiệp này khiến sự nghi ngở của mọi người càng lúc càng lớn.
- Trần Luân Thành, anh nghĩ anh trốn được mãi trong đó sao, mau ra đây cho tôi, Trần Luân Thành.
Luân Thành trên tầng cao, làm việc căng thẳng sau đó liền đi ra phía cửa kính nhìn xuống mọi thứ. Anh nhìn thấy một đám đông trước cửa RoYal liền thắc mắc sau đó gọi ra ngoài hỏi trợ lý. Trợ lý bất ngờ liền gọi xuống hỏi lễ tân thì lễ tân kể lại sự việc, Trợ lý buồn cười nói với Luân Thành rằng phía dưới có một cô gái bắt anh phải chịu trách nhiệm mà la hét trước cửa.
Luân Thành cảm thấy thú vị, cô gái nào dám cả gan vu oan cho Luân Thành này chứ. Anh bước chân về phía thang máy đi xuống.
Luân Thành bước ra khỏi cánh cửa của RoYal, mọi người nhìn thấy Trần tổng tự mình xuống giải quyết thì sự nghi ngờ đột ngột tăng cao hơn. Chuyện này bình thường thì chỉ cần bảo vệ đuổi đi một lúc là xong, Trần tổng phải đích thân xuống thì mọi chuyện sẽ khác đi nha.
Hai hàng được tách ra để Luân Thành tiến tới phía cô gái trước mặt, Luân Thành bên ngoài nghe tiếng chửi bới của cô thì liền có một chút kinh ngạc sau khi đi tới tận mắt nhìn cô gái trước mặt Luân Thành khẽ mỉm cười: - Được rồi cô gái nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đừng làm ồn nữa. - Sau đó ôm hôn cô trước mặt mọi người.
Mọi người xung quanh cảm thấy choáng váng vì hành động của Luân Thành, sau đó vỗ tay hoan hô cho cô bé lọ lem.
Thùy Chi đẩy Luân Thành ra khỏi môi mình, kéo anh đi ra phía xa.
- Tôi đến tìm anh không phải để anh làm trò trước đông người. - Thùy Chi tức giận.
- Vậy lí do em đến tìm tôi?
- Vương Khang.. Vương Khang bị tai nạn mất rất nhiều máu, tôi cần anh đến giúp con tôi. - Thùy Chi khóc lớn.
Luân Thành vừa nghe xong, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện mà tiếp máu cho Vương Khang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT