Y Ân cũng hiểu được suy nghĩ của Tiêu An Nhược, sau bữa tiệc đã đến gặp riêng cậu, đồng thời đưa cho cậu một bức thư, nói là do Lăng Phi đưa.

"Cậu ấy đi như thế nào?" Tiêu An Nhược cầm lấy bức thư, khẽ nắm chặt. Biết là không còn dài, nhưng ngạc nhiên vì nó quá ngắn.

"Rất bình yên. Giống như là đang ngủ vậy, ai cũng sẽ ghen tỵ với cậu ấy khi đối mặt với giây phút đó."

Nhớ lại buổi sáng hôm đó vẫn khiến Y Ân cảm thấy rất vi diệu. Không thấy Lăng Phi như thường lệ xuất hiện ở phòng bếp, cậu nhờ một người khác đi gọi Lăng Phi dậy dùng bữa sáng. Người kia đi một lúc lại quay về, nói không có ai trả lời, Y Ân suy nghĩ một lúc rồi quyết định cầm chìa khóa dự phòng đến phòng Lăng Phi.

Cửa phòng mở ra, Y Ân bước vào trong nhìn thấy Lăng Phi nằm trên giường, yên lặng, nhưng không hiểu vì sao cậu lại có cảm nhận khác so với bình thường. Tim Y Ân đập nhanh hơn bình thường một nhịp, bước lại gần Lăng Phi, nhẹ đưa tay lên kiểm tra mạch đập.

Lăng Phi đã đi rồi...

Cậu để lại một bức thư cho Tiêu An Nhược và nhờ Y Ân đưa giúp, một bức thư khác bên cạnh thì gửi cho Y Ân và những người trong Trung tâm. Y Ân mở bức thư ra thì bên trong đa số đều là những lời cảm ơn, cuối cùng là nguyện vọng của cậu.

"Tôi muốn được cùng chị gái của mình đi đến biển chơi, có thể được nằm lại trên bờ cát ấm nóng, đưa tai lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, thật là một điều tuyệt vời. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi!"

Vương Hi Hòa từ bên ngoài quay lại, chỉ cảm nhận được một sự phiền muộn đang bao trùm lấy gia đình mình. Sau khi biết được mọi chuyện, anh chỉ ôm lấy Y Ân, khẽ nói: "Cách cậu ấy ra đi, có phải rất đáng ghen tỵ hay không?"

Y Ân đồng ý với điều đó.

Hai ngày sau, Vương Hi Hòa dẫn Y Ân mang theo hai phần tro cốt, cùng nhau đi đến bờ biển xinh đẹp mà Lăng Phi mơ ước.

Tiêu An Nhược sau khi nghe xong, chỉ thở phào một hơi, nói: "Cả hai chị em họ, đều...thật yên bình."

Cho đến mười năm sau đó, trong một lần dọn dẹp lại đồ đạt, Triệu Kỳ Nhiễm phát hiện một bức thứ còn chưa được tháo tem bên trong. Tiêu An Nhược cầm lấy bức thư, ngẫm nghĩ một chút lại quyết định không mở ra.

"Là một kỷ niệm, rất đáng được giữ gìn!"

Tiêu An Nhược chọn cách không xem bức thư không phải vì phiền lòng một điều gì, mà vì cậu biết rõ bên trong đó viết gì. Là những lời xin lỗi, những cái cảm ơn, những điều muốn lưu lại, nhưng tất cả những điều đó, điều chỉ khiến cậu nhớ lấy một điều duy nhất. Những chuyện hai chị em bọn họ hay là Y Ân, hoặc là những người khác gặp phải, chung quy đều vì ba chữ Tiêu Viễn Trì mà thôi.

Hơn nữa, cậu không muốn phải nhận lấy bất kỳ ước vọng của một ai nữa. Cũng chính vì thế, hơn một tháng sau khi chuyện Tiêu Viễn Trì xảy ra, ngoài Triệu Lâm Nhữ ra, Tiêu An Nhược không còn gặp bất kỳ linh hồn nào khác nữa. Cậu nghĩ, có lẽ cũng đến lúc sứ mệnh của mình phải kết thúc rồi.

..........

Lư Minh sau buổi tiệc một mình quay trở lại ký túc xá, Triệu Lâm Nhữ thật ra cũng có mặt ở hôn lễ, lẽo đẽo theo sau hắn cùng quay về. Nếu là trong tầm mắt của Tiêu An Nhược, Lư Minh và Triệu Lâm Nhữ đang song hành cùng nhau, từng bước từng bước chậm rãi quay về căn phòng "của hai người".

Từ trong nhà vệ sinh bước ra, vẫn thói quen cũ của hắn, từng giọt nước trên tóc lộp độp rơi xuống sàn, Lư Minh cũng không buồn quan tâm. Cứ để nguyên như thế, bước đến bên cạnh giường ngồi xuống.

Không gian bên trong căn phòng được bao trùm bởi sự im lặng đến khó chịu, Lư Minh cứ ngồi đấy, nhìn chăm chăm vào giường ngủ đối diện, hai mắt như đờ ra.

"Hôm nay Tiêu Phong mặc bộ vest cưới thật đẹp, bó hoa hồng trên tay anh ấy cầm cũng thật đẹp, không biết là loại hoa hồng nào mà lại đẹp như thế. Hay là vì hôm nay anh ấy là vai chính, nên mọi thứ vận trên người anh ấy đều đẹp đến kỳ lạ. Sếp Tằng cũng rất điển trai, sự nghiêm nghị của anh ấy đều bị Tiêu Phong làm tan chảy. Khung cảnh hai người họ bước từ ngoài cửa vào, không có từ nào có thể diễn tả được. Có lẽ đó chính là ý nghĩ của hai từ hạnh phúc, hoặc là hơn hạnh phúc chăng?"

Triệu Lâm Nhữ đứng bên cạnh giường, nghe được lời hắn nói cũng gật gù theo. Đúng thật là rất đẹp, đó chính là bến đỗ cuối cùng mà những người yêu nhau muốn đạt được.

Lư Minh sau khi nói xong, nằm vật xuống giường, không thèm để ý những giọt nước trên tóc đang thấm lên đệm giường. Tâm trí hay là cả linh hồn hắn hiện tại, giống như bị ai câu đi đâu mất.

Triệu Lâm Nhữ nghĩ hắn bị sự hoành tráng của hôn lễ khiến cảm động, định quay người trở lại vị trí bình thường mà bản thân hay ngồi, thì chợt khựng lại vì câu nói sau đó của Lư Minh.

"Nếu cậu cũng có thể mặc được bộ trang phục như thế, có lẽ sẽ rất đẹp. Chúng ta sẽ cùng nhau bước vào lễ đường, thật hoàn mỹ!"

Triệu Lâm Nhữ ngơ ngác quay người lại, nhìn người đang nằm nhắm mắt trên giường, đôi mắt không kìm được rơi xuống hai hàng.

Sau một khoảng thời gian "ở chung" với nhau, Triệu Lâm Nhữ đã hiểu rõ được tình cảm của Lư Minh dành cho cậu. Đã bao lần cố gắng kìm lại bản thân không được để lộ mọi chuyện, bao nhiều lần kìm lại tiếng lòng đang gào thét của mình. Nhưng cuối cùng, bức tường ấy cũng bị đánh vỡ.

"Tôi cũng vậy đấy! Nếu như cậu đến sớm một chút, nếu như tôi không lo chuyện bao đồng, nếu như có thể quay trở lại một lần. Tôi sẽ không để cậu vuột khỏi tay tôi đâu."

Triệu Lâm Nhữ ngồi phịch xuống sàn, sự bóp chặt ở trái tim không còn nhịp đập, kỳ lạ đến mức khiến cậu sợ hãi. Câu rất muốn nói cho người trước mặt nghe, rằng cậu muốn chạm vào hắn, muốn nói lời yêu với hắn, muốn hắn cũng cảm nhận được tình cảm của cậu. Muốn lắm, thật sự rất muốn.

"Phải làm sao đây? Tôi không với tới được cậu, không chạm vào cánh cửa trái tim cậu, tôi mất trí rồi! Ông trời ơi, ông cho con thấy cậu ấy đau khổ, sầu thương như thế làm gì? Cho con biết được trên đời vẫn có người yêu thương con như thế làm gì? Mệt mỏi quá...không thể làm gì được nữa...không thể được nữa, không muốn chịu đựng nữa!"

Một đường ánh sáng màu xanh rạch ngang bầu trời, điều gì kỳ diệu đang xảy ra, ai sẽ được như ý? Chỉ biết, đôi mắt Lư Minh đang mở to trừng trừng nhìn vào một vị trí, trái tim như được lấp đầy. Sự mong chờ đã được đền đáp rồi hay chưa? Ai sẽ cho ta câu trả lời thỏa đáng?

Một ngày đẹp trời, không mưa, nắng đẹp, bầu không khí khiến ta không ngại hít thở sự trong lành vốn có của nó. Lư Minh cầm trên tay hai vé xem phim, hai phần bắp rang, hai ly nước uống, bước vào rạp chiếu phim.

Không ai nhìn thấy được, đôi tay kia đang nắm chặt lấy ai, niềm hạnh phúc trên khuôn mặt kia rốt cuộc cũng có chủ.

Nhiều năm sau đó, khi Tiêu An Nhược gặp lại Lư Minh, được hắn chỉ vào một khoảng không giới thiệu người chân ái. Đứa trẻ tung tăng dạo chơi trong vườn, bước lại gần ôm lấy chân hắn, khẽ gọi một tiếng "cha". Một quả bóng bay lơ lửng bên cạnh thu hút sự chú ý của đứa trẻ, hai bên vui đùa như không quan tâm đến ai nữa.

Tiêu An Nhược mỉm cười mãn nguyện: "Hạnh phúc là được!"

Tác giả: Đã đến lúc tôi và bạn cùng mong chờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play