Cả đám người kéo theo Tiêu Viễn Trì qua bên kia, hiện tại ông ta đã không còn đường thoát, không ai đảm bảo ông ta sẽ không làm chuyện điên khùng kia.
"Cậu ta dù sao cũng là con trai ruột của ông, là máu mủ của ông, ông vẫn có thể làm như vậy hay sao?" Hapi đứng đối diện Tiêu Viễn Trì, nhưng nhìn theo hướng ông ta thì là cùng phía với Tằng Vũ. Thứ quan trọng nhất đối với Hapi chính là tình thân, nhưng người đàn ông này đang chuẩn bị vứt thứ tình cảm thiêng liêng đó xuống lầu. Cho dù biết cô và Tiêu An Nhược chỉ có một thỏa thuận nhỏ, nhưng Hapi vẫn không thể trơ mắt đứng nhìn.
"Con trai ta thì nhất định sẽ không phản lại ta!" Nói xong ông ta giơ tay đẩy Tiêu An Nhược về phía bức tường ngăn cách chỉ cao đến đầu gối người trưởng thành kia. Không còn nghi ngờ gì, nếu không có ai kéo lại Tiêu An Nhược nhất định sẽ rơi xuống.
"Không được!!!!!!!!!!" Triệu Kỳ Nhiễm hét lên một tiếng chạy nhanh về phía cậu, nhưng nhanh chóng bị Tiêu Viễn Trì ngăn cản.
Không ngờ trong lúc cấp bách Hapi lại nhanh hơn một bước, dựa vào thân thủ hơn người của bản thân nắm lấy tay Tiêu An Nhược, sau đó lại thuận đà kéo cậu vào phía trong.
Vừa quay lại, thì bị Tiêu Viễn Trì không biết đã từ bên Triệu Kỳ Nhiễm bước qua từ khi nào đâm một cái. Cây bàn chải chỉ dài chừng 18cm, sau khi được vuốt nhọn chỉ còn lại khoảng 15cm, nhưng lại đâm thẳng vào vị trí trái tim của Hapi đến nỗi chỉ còn lộ phần đầu bàn chải.
Đồng thời ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên từ tòa nhà đối diện, Tiêu Viễn Trì trong lúc ngơ ngác nhận lấy một phát súng ngay đầu, chết ngay tại chỗ.
Tiêu An Nhược thấy cảnh Tiêu Viễn Trì ngã xuống, nhưng ngược lại cậu không hề có cảm xúc nào đặc biệt. Tiêu An Nhược nhanh chóng bước lại gần Hapi đang được mấy người bên phe cô đỡ lấy, không ai che giấu được sự đau thương trong đôi mắt. Tất cả bọn họ, có ai là không được cô cưu mang, nuôi dưỡng và bảo vệ khỏi sự độc ác của Tiêu Viễn Trì. Vốn dĩ bọn họ định sau khi hỏi được phương pháp chữa bệnh cho Lăng Phi thì sẽ rời đi, cũng không có ý định quay trở lại đây nữa. Nhưng thật không ngờ...
"Cô đâu cần phải làm như thế..." Tiêu An Nhược ngồi xuống bên cạnh Hapi, đôi mắt chứa đầy sự u buồn.
Tằng Vũ nhanh chóng cho người gọi xe cứu thương, nhưng nhìn tình trạng của Hapi, có lẽ không thể qua khỏi được. Ra hiệu về phía tòa nhà đối diện, thi thể Tiêu Viễn Trì cũng nhanh chóng được mang đi.
Người nổ súng thật ra là lính bắn tỉa của cảnh sát, tất cả đều là kế hoạch của Tằng Vũ và Triệu Kỳ Nhiễm, cho dù hiện tại đã có tình huống ngoài dự liệu.
Cuộc gọi điện trong xe của Tằng Vũ, thật ra là gọi cho người chịu trách nhiệm lớn nhất ở Sở cảnh sát Thành phố. Anh nói muốn thực thi án tử sớm hơn thời gian dự định đối với Tiêu Viễn Trì, nhưng chỉ trong trường hợp không thể giải cứu con tin. Vì Tằng Vũ nghĩ, đối với những vụ án bình thường, chỉ cần lợi dụng con tin trốn thoát mọi chuyện sẽ coi như xong. Nhưng đối với Tiêu Viễn Trì, mọi chuyện nhất định không dừng lại ở đó, sợ rằng ông ta sẽ muốn tìm người kéo xuống theo bản thân. Và, anh lại đúng một lần nữa!
Cho nên hiện tại có thể nói, một tên tội phạm đã được thi hành án xong. Chỉ là cách thức, thời gian và địa điểm hơi không giống bình thường mà thôi. Hơn hết, chính là sự hy sinh không cần thiết của một người khác.
"Tôi có chuyện...muốn nhờ cậu..." Hapi kìm nén sự đau đớn, vươn tay về phía Tiêu An Nhược.
Cậu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Cô nói đi, chỉ cần không phải chuyện trái đạo lý, tôi đều có thể làm."
"Lăng Phi...rất đáng thương, nó không có tuổi thơ mong muốn...lại bị tôi liên lụy, cậu có thể giúp tôi chăm sóc nó hay không? Mọi chuyện tôi làm đều không hề liên quan đến nó, Lăng Phi không biết chuyện gì cả..."
"Được! Nếu cô đồng ý, từ nay cậu ta sẽ tên là Tiêu Lăng Phi, cô có thể yên tâm." Đó không phải là lời nói có lệ, Tiêu An Nhược thật sự sẽ làm như thế, cho dù Tiêu Phong có phản đối. Nhưng cậu tin, anh cậu nhất định sẽ ủng hộ mọi việc cậu làm.
"Có được lời này của cậu, lần ra tay này...không uổng phí chút nào." Đôi mắt không kìm được rơi xuống giọt lệ mềm yếu.
Hapi biết, Lăng Phi có lẽ cũng không thể sống được lâu nữa, nhưng nếu những ngày còn lại có thể vui vẻ mà sống, đối với cô cũng là một niềm an ủi rất lớn. Sau đó lại nhìn một lượt những người anh em của mình, gắng gượng nói:
"Các người, hãy đi đầu thú đi. Chỉ một năm, hai năm là có thể trở về, không cần trốn chui trốn nhủi như lúc trước nữa. Coi như nghe lời chị lần cuối, có được không?"
"Tụi em nghe lời chị, Lăng Hoa." Một tên trong đó lên tiếng, nhưng cậu hiểu tất cả bọn họ đều đồng thuận với chuyện đó.
"Lăng Hoa..." Hapi lẩm nhẩm cái tên đó trong miệng, đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cao xa kia, bình tĩnh nói:
"Đúng rồi...tôi tên là Lăng Hoa, quê ở An Bình. Nhà có mẹ có cha và một đứa em trai, tôi rất thích đến cánh đồng ngô sau nhà chơi trốn tìm với đám bạn, còn thích được tặng hoa nữa. Mỗi ngày đều trôi qua, thật...yên...bình..." Sau đó là một hồi im lặng không mong muốn.
Hapi đã đi, Tiêu An Nhược nhìn thấy linh hồn cô, nhưng ánh sáng trắng kia nhanh chóng mang cô rời đi. Điều đó chứng tỏ, Hapi không có tâm nguyện gì cần hoàn thành, cũng không còn gì để vương vấn nữa.
Đúng như lời "Thật yên bình" mà cô đã nói!
Tác giả: Mình vẫn chưa chốt cái kết đâu, có ai muốn đề xuất gì không? Định ngày mai mới chốt đơn hết đây, nay mệt quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT