Kỳ Nhiễm ngơ ngác ngồi trên giường, cũng không để tâm đến chiếc điện thoại đang khóc thương dưới nền nhà lạnh lẽo, An Nhược bên kia thẹn thùng đi lại phía trước giường.
Thân thể thiếu niên chưa phát dục hết, trắng trẻo, non nớt, khi bước đi cơ thể không tránh được có chút rung chuyển, khiến cho người đàn ông trên giường miệng khô lưỡi đắng. Anh không hiểu có phải là do khi nãy đã nói những lời như thế làm cho An Nhược nghĩ rằng anh muốn lên giường với cậu hay không?
Bản thân đã chủ động như thế nhưng Kỳ Nhiễm từ đầu đến cuối chỉ cứng ngắc nơi đó, An Nhược bối rối không thôi, trong lòng hiện lên suy nghĩ, có phải anh ấy thấy cậu rất hư hỏng hay không? An Nhược đang do dự không biết nên tiến tới hay chạy vào nhà vệ sinh mặc lại quần áo, sao đó giải thích cho anh nghe tại sao mình làm vậy?
Hai bên cứ người một ý ta một ý, thời gian trong phòng giống như bị đứng lại. Nhận thấy hơi lạnh rồi An Nhược dứt khoát quay đầu chạy vào nhà tắm, ai dè Kỳ Nhiễm nhanh hơn một bước nhảy tới kéo tay cậu, An Nhược thuận đà ngã xuống giường.
"Là Tiêu Phong nói với em sao? Như thế này...
An Nhược cũng không hỏi vì sao anh lại nghĩ như vậy chỉ nhỏ giọng nói: "Có phải anh thấy anh em và sếp Tằng thân mật nên ghen tỵ không? Cho nên anh mới nói tiến triển của chúng ta hơi chậm!"
"Một phần thôi, anh ghen tỵ vì bọn họ có thể thoải mái ở trước mặt người khác mà thể hiện tình cảm. Tằng Vũ là một người độc chiếm mạnh mẽ, anh ta luôn khiến cho người khác có suy nghĩ rằng Tiêu Phong là của bản thân mình, khiến anh có cảm giác mình bị thua thiệt."
Lần đầu tiên từ khi quen nhau An Nhược nghe được Kỳ Nhiễm nói thật với cậu, đồng thời điều đó khiến cậu nhận ra bản thân đã quá xem nhẹ anh. Nghĩ lại thì thời điểm hai người xác định tình cảm là khi cậu đang chịu cú sốc tâm lý đối với chuyện của Tiêu Viễn Trì, cho nên bây giờ nghĩ lại, lúc đó là cậu thật sự có tình cảm với anh hay chỉ bị cảm động trước sự quan tâm của anh mà thôi!
An Nhược thật sự bối rối khi câu hỏi lúc trong xe của Kỳ Nhiễm, cậu không biết phải trả lời anh như thế nào, Lâm Nhữ cũng nói cậu rất ngốc, nên An Nhược đã tìm đến cứu cánh cuối cùng, Tiêu Phong!
Khi nghe cậu nói xong mọi chuyện, Tiêu Phong im lặng trong hai giây rồi hỏi, "Em có yêu Kỳ Nhiễm không?", cậu trả lời là có thì anh lại hỏi, "Vậy em có biết yêu một người là như thế nào không?", An Nhược không trả lời được. Thế là, Tiêu Phong thẳng thắn nói với cậu một câu, "Em không hề yêu hắn, em chỉ đang dựa dẫm vào hắn thôi!"
Đó thật sự khiến cậu tổn thương chút ít, bản thân luôn tự hỏi, tại sao ai cũng có vẻ như biết hết mọi chuyện chỉ có bản thân cậu là không vậy!
"Yêu một người là không để người đó phải ghen tỵ với người khác mà ngược lại phải khiến những người đó ngưỡng mộ hạnh phúc mà em đang có, là người đầu tiên em muốn nói chuyện mỗi khi thức dậy và cũng là người cuối cùng em muốn gặp trước khi đi ngủ. Ở cạnh người em yêu, những điều nhỏ nhặt cũng trở nên có ý nghĩa, cho dù hai người không dành được nhiều thời gian bên nhau, nhưng những giây phút hai người kề cận lại là thời gian đẹp nhất. Em có thể chỉ cần một giây, một phút để quyết định mối quan hệ giữa hai người nhưng em cần cả đời để chứng minh và giữ vững tình yêu đó! Và hơn hết đó là, lúc nào cũng không được dừng thể hiện tình yêu của bản thân, cho dù đối với người khác là sến súa, là thể hiện thì đối với người mình yêu đó chính là sự hạnh phúc và mãn nguyện!"
Sau khi Tiêu Phong nói xong, đợi một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không hồi đáp gì, anh nghĩ có lẽ cậu đã bị một cú sốc lớn khi nhận ra bản chất của tình yêu. Hơn ba phút sau, không phải là câu hỏi hay câu trả lời mà trước khi ngắt kết nối, anh nghe được một lời khẳng định từ An Nhược, "Anh à, em thật sự yêu Kỳ Nhiễm!"
..................
Thật ra sau khi những lời Tiêu Phong nói, cậu đã nghiêm túc suy nghĩ lại một lần trọn vẹn cách mà cậu và Kỳ Nhiễm ở bên nhau, đúng như lời anh nói, "tiến triển chậm" gì đó không còn là điều quan trọng nữa, mà quan trọng hơn cả là cái cách mà họ duy trì mối quan hệ này giống như hai người bạn, hoặc trong một vài tình huống gì giống như hai anh em thì đúng hơn.
An Nhược nhận ra sự sai sót của bản thân, mặc dù Kỳ Nhiễm đã rất nhiều lần đánh tiếng trước với cậu, nhưng bản thân lại mảy may không nhận ra.
"Kỳ Nhiễm!"
"Hm..." Anh đang tận thưởng lần đầu tiên được thân cận với cậu nên chỉ ra dấu rằng mình đang nghe, suốt quá trình vẫn luôn giữ tư thế ngại ngùng đấy, nhưng anh đang rất vui, hôm nay thức tới sáng cũng không thành vấn đề gì!
"Em yêu anh!"
Một hồi lâu sau vẫn không nghe được tiếng Kỳ Nhiễm trả lời, An Nhược cảm thấy hơi hục hẫng, không phải trên mạng nói, chỉ cần bạn nói yêu anh ta, anh ta nhất định sẽ đáp lại một cách tự nhiên nhất hay sao? Cậu còn có suy nghĩ có lẽ bản thân đã khiến anh rất thất vọng đến mức không nghĩ rằng cậu sẽ nói ra lời đó.
Nhưng An Nhược lại sai thêm một lần nữa, Kỳ Nhiễm đúng là không thể nào nghĩ được, mà chính là không thể nào nghĩ cậu lại là người chủ động nói ra lời đó, anh đang ở trạng thái mà người ta gọi là...đơ người.
Trong lúc đang thất vọng tràn trề, cậu cảm nhận được nơi xương quai xanh hơi ươn ướt, Kỳ Nhiễm trông thật yếu đuối ngay tại lúc này, có lẽ đã nghĩ rằng phải tự vỗ vũ bản thân như thế nào để có thể chủ động với cậu, nào ngờ bây giờ lại nghe được những lời đó, khiến anh có chút không tin vào sự thật.
An Nhược kéo Kỳ Nhiễm ngồi dậy, dùng chăn bao lấy cơ thể mình, nếu đối diện mà trần như nhộng thì có hơi..., cậu hôn lên đôi môi anh khích lệ một chút, sau đó lại cầm lấy bàn tay anh lên, nhẹ giọng nói:
"Có phải hôm nay khi thấy anh hai cùng sếp Tằng có thể thoải mái thể hiện tình cảm như thế nên anh ghen tỵ phải không? Tuy có hơi vô lý, nhưng anh hãy tin em, anh chính là mối tình đầu của em, nên em không biết phải làm sao trong mối quan hệ này, nhưng em bảo đảm từ bây giờ anh sẽ không cần ngưỡng mộ họ nữa, em có thể thỏa mãn cho anh những điều đó, tin em, có được không?"
"Anh không khóc vì yếu đuối, những giọt nước mắt này là niềm hạnh phúc...anh biết bản thân có lẽ hơi đòi hỏi nhiều trong mối quan hệ của cả hai, cũng vì anh không biết bản thân là lần đầu của em. Anh đã từng trách rằng, có phải bản thân quá nhu nhược nên mối quan hệ của chúng ta mới có vẻ lạnh nhạt như thế, nhưng không sao, em không...nhưng anh biết là được!"
Cậu rất vui khi nghe anh nói như thế, anh không những hiểu được suy nghĩ của cậu, mà còn chủ động thể hiện tình yêu của mình. Cậu thật sự nhận ra được bản thân đã tích góp được bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được một người như anh.
Nhưng suốt đêm mà hai người vẫn không làm gì cả, vì anh muốn những chuyện đó phải đến một cách thật tự nhiên, không phải vì cậu nghĩ rằng phải trao cho anh một thứ gì đó thì mối quan hệ của hai người mới vững chắc.
Còn về phía An Nhược, nói là cậu chủ động trước nhưng ai nhìn vào cũng biết cậu căng thẳng đến mức nào, tuy có vẻ mất mác một chút nhưng cậu rất vui vì anh đã suy nghĩ cho cảm nhận của cậu.
Kỳ Nhiễm bước xuống giường lấy cho cậu bộ đồ ngủ có kích thước nhỏ nhất của anh, An Nhược như lọt thỏm vào bên trong, anh khuỵu một chân xuống xoắn ống quần lên cao cho cậu, An Nhược thấy thế cúi người xuống hôn lên trán anh một cái, song lại ngạc ngùng quay đầu đi.
"Chỉ một buổi tối mà em đã chiếm tiện nghi của anh hơi nhiều rồi đấy....Hôm nay tạm tha cho em, đi ngủ thôi!"
Hai người lần đầu tiên ngủ chung một giường, cả hai đều cứng ngắc không biết để tay chân ở đâu mặc ai mới nhìn trần nhà. Giằng co cả buổi chiều, hai người ai cũng kiệt quệ cả tinh thần lẫn thân thể, bất giác thả lỏng không ít, nửa đêm Kỳ Nhiễm cảm nhận được một luồng hơi nóng dùng sức chen vào lòng anh. Theo phản xạ anh ôm "nguồn nóng" đó vào người.
Bên đây có hai người đang tận hưởng, bên kia có hai người khác đang trong tâm trạng hết sức hoang mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT