Khi đám người Triệu Kỳ Nhiễm đến bệnh viện, người ở bệnh viện cho hay, khi vừa tỉnh lại ông ta chỉ muốn gặp Y Ân mà thôi. Và kiên quyết sẽ không khai bất cứ điều gì khi chưa gặp được Y Ân, hiện tại Y Ân vẫn chưa tỉnh lại nên không ai nói chuyện được với ông ta.
Vương Văn Thức hiện tại chính là nhân chứng quan trọng nhất, nếu có thêm được những lời khai của ông, vụ án sẽ kết thúc, đó là khi ông chịu hợp tác, vì chính ông ta cũng biết rằng bản thân sẽ khó tránh khỏi tội tử hình. Nếu sự trung thành của ông ta dành cho Tiêu Viễn Trì chiến thắng, bọn họ sẽ vô phương kết tội, có lắm thì chính là đồng lõa mà thôi.
Bác sĩ điều trị từ bên trong phòng bệnh bước ra, chưa gì đã bị đám người Quảng Nguyên ngăn lại.
"Tình trạng ông ta thế nào?"
"Bệnh nhân không có gì đáng ngại, tuy bị trúng đạn nhưng chỉ là những phần phụ thôi, điều dưỡng một thời gian thì không sao? Nhưng...như tôi đã nói, với trách nhiệm của một bác sĩ tôi sẽ không đồng ý việc lạm dụng tư hình hay ép cung."
Nghe lời bác sĩ nói, Quảng Nguyên mới chợt tỉnh người ra, đúng là hắn đã có suy nghĩ như thế, bọn họ chỉ còn một bước nữa thôi thì đã có thể đòi lại công bằng cho những người đã chết kia. Hơn nữa, về việc để tử tù trốn thoát năm xưa, nếu Vương Văn Thức thừa nhận là bọn họ lên kế hoạch từ đầu, sếp Triệu của bọn họ sẽ không phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Hắn đây là gấp muốn chết rồi đây!
Tiêu An Nhược thì khác, sau khi nghe được những lời bác sĩ nói, cậu không nói lời nào xông qua đám người trước cửa bước vào phòng.
Bên trong phòng bệnh, tuy trên người băng bó khắp nơi, dây nhợ đều cắm khắp người, nhưng vẻ dửng dưng của người đàn ông là không thể nào để được vào mắt. Thấy Tiêu An Nhược bước vào, người đàn ông cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, cứ như ông ta tự tin rằng cho dù bản thân đang bị cảnh sát bắt giữ thì vẫn an toàn hơn bên ngoài nhiều, nên người bước qua cánh cửa đó có là ai đi nữa thì cũng không nằm trong sự quan tâm của hắn.
"Nghe nói, ông muốn gặp Y Ân thì mới chịu mở miệng?"
"Vậy thì sao? Tiêu nhị thiếu gia đây là người đàm phán của cảnh sát hay sao, cậu không cần phải nhiều lời, cho đến khi tôi gặp được con trai tôi, tôi sẽ nói cho các người biết về mọi chuyện."
Thái độ của hắn khiến những người cảnh sát đứng bên ngoài chỉ nhìn lại không cho hắn một viên bi sắt mà thôi, bọn họ là cảnh sát, lạm dụng tư hình là điều không thể. Lúc này đây chắc chắn trong số bọn họ có người thật sự không muốn trở thành cảnh sát nữa, số còn lại khi gặp những tên mang lý luận chính nghĩa mà phạm tội nhất định sẽ bắt tay và ôm họ một cái thật chặt.
"Con trai sao? Ông có tư cách gì nói đến hai từ đó! Nếu không phải bởi những tên cặn bã như ông Y Ân sẽ không lâm vào tình cảnh như thế, các người luôn cho mình là thần, là người sáng lập, vậy tại sao con cháu các người lại đau khổ như thế. Ông cứu cậu ấy khỏi một địa ngục lại đưa cậu ấy vào một địa ngục sâu hơn, cậu ấy theo ông mười mấy năm, xin hỏi có bao giờ ông thấy cậu ấy cười bao giờ chưa, hay chỉ là sự lo lắng quan ngại không thôi. Các người nghĩ mình là đấng tối cao hay sao mà muốn chúng tôi phải phục tùng, phải vui sướng, phải làm bù nhìn cho đống hành động rách nát ấy!"
Tiêu An Nhược mắng cho Y Ân, mắng cho Tiêu Phong và cho cả cậu, ai ai cũng ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích cho bản thân mà lại có thể trơ trẽn mà nói là vì bọn họ, vì mọi người.
"Cậu thì biết gì về chúng tôi? Những người giàu đó chỉ biết lăng mạ nhạo báng những người làm công chân chính, những người con người đáng khinh đó làm ô uế xã hội này. Ta đưa Y Ân rời khỏi nói thối nát kia, cho nó một mái nhà, cho nó người thân, để nó có thể lớn lên một cách tốt đẹp như thế, cho dù ta có kêu nó phải đi chết vẫn là lẽ thường nhiên nó phải làm. Nó chẳng những không biết báo đáp mà còn dẫn theo một đám người đến, hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của ta. Thật là một đứa con bất hiếu!"
"Cái tên thiếu đánh này!" Đám người cảnh sát bên ngoài rốt cuộc không chịu được nữa, một hơi xông vào, Triệu Kỳ Nhiễm không cản kịp cũng đi theo vào luôn, chỉ trong chốc lát cả căn phòng tràn ngập mùi sát khí.
"Các người muốn làm gì? Cảnh sát mà muốn đánh dân hay sao?" Tuy mạnh miệng nhưng thấy một đám người xông vào, Vương Văn Thức vẫn theo bản năng co rúm người lại.
Bên đây, Tiêu Phong nhẹ đẩy tay Tằng Vu, anh nhìn sang làm ánh mắt đã hiểu, không biết từ đâu lấy ra một đống đồng xu.
"Tôi thấy khát, cậu đi mua chút nước uống đi."
Quảng Nguyên nghe Tằng Vũ nói như thế, tay còn không muốn đưa ra, trong lòng tràn ngập bất mãn, "Chỉ huy thật sự có thể thư giãn đến vậy luôn sao?". Nhưng sau đó cũng phải vươn tay nhận lấy, chỉ cần nhớ, "Đó là chỉ huy!" là được.
Quảng Nguyên vừa vươn tay ra, Tằng Vu đột nhiên lật ngược bàn tay lại dùng lực ném nó xuống dưới giường của Vương Văn Thức. Mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên trước hành động của anh, chỉ có Tiêu Phong nhẹ nở nụ cười, chưa ai kịp nói lời nào thì Tằng Vu đã lên tiếng.
"Lụm giùm tôi những đồng xu đó, nó rất quan trọng, cho dù "lật cả giường lên" cũng phải lấy lại hết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT