Triệu Kỳ Nhiễm trong tiềm thức đều muốn một lần nói lên suy nghĩ của bản thân với Tiêu An Nhược, nên khi được hỏi, anh đã không ngần ngại trả lời, nhưng sau khi dứt lời anh lại sợ bản thân quá lộ liễu mà dọa đến cậu. Khi chứng kiến Hi Hòa cùng Y Ân trong phòng bệnh đó để lại cho anh rất nhiều cảm xúc, đó là sự thương cảm cho một tình yêu đẹp, là sự vui thay cho một cái kết đẹp, là sự ghen tỵ cho bản thân.
"??" Nghe Tiêu An Nhược nói, Triệu Kỳ Nhiễm dường như vẫn chưa thoát ra được suy nghĩ của bản thân mà ngớ người ra.
"Nhưng người này có rất nhiều tật xấu, cậu ấy thích nói chuyện một mình, thích làm những chuyện kỳ quái, thích mắng chửi vào không khí còn thích đánh nhau với người khác nữa, có vẻ là một người thường xuyên gặp rắc rối?!" Tiêu An Nhược dứt lời nhìn sang Triệu Kỳ Nhiễm.
Trong đôi mắt anh không thể che giấu được sự kinh hỉ lớn lao này, từ bao giờ phương hướng anh ngồi đã chuyển sang hẳn về cậu. Triệu Kỳ Nhiễm nắm lấy đôi vai cậu, hướng hai người lại đối mặt với nhau, từng câu từng chữ anh nói ngay lúc này đây không ai rõ bằng Tiêu An Nhược, vì trong đời anh chỉ nói duy nhất một lần với...một người.
"Lúc cậu ấy nói chuyện một mình tôi có thể đứng làm bù nhìn, tôi có thể làm những hành động kỳ quái, có thể đứng cho cậu ấy mắng chửi, đánh người khác là nghề của tôi...Anh còn là một người rất giỏi giải quyết rắc rối! Liệu em có muốn cùng một người như anh không?"
Ngay lúc cậu bị người thân nhất phản bội lòng tin, anh đã đến như một luồng sáng mới, ánh sáng chỉ dành riêng cho một mình cậu. Cậu nhớ sự ấm áp khi anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng trấn an khi cậu trúng đạn. Cả sự bi thương nhi nhìn thấy đôi mắt cậu hé mở trong phòng bệnh, cả sự yếu đuối khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Viễn Trì từ trong căn nhà kia bước ra. Là người cậu không ngần ngại phơi bày bản thân, là người cậu không hề muốn che giấu bất kỳ điều gì, và là người cậu không muốn...đánh mất.
"Anh có thể hôn em không?" Nhận thấy đôi bàn tay anh đang nắm đáp lại mình, Triệu Kỳ Nhiễm có cảm giác như không có chuyện gì xảy ra có thể làm anh phân tâm hơn nữa, chỉ như vậy thôi! Cùng nhau...bên nhau...và yêu nhau.
Dưới ánh sáng của hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, một tình yêu nữa vừa chớp nở, đó có thể là một mối tình trong phút chốc, có thể là sự bồng bột trong lúc con người đang yếu đuối, có thể chỉ là sự tạm bợ bên nhau. Nhưng cả hai đều biết, ngay lúc này, họ là của nhau!
Từ sân thượng đi xuống, hai cũng có thể nhận ra có sự thay đổi nào đó ở đây giữa hai con người này. Triệu Kỳ Nhiễm định quay lại Sở cảnh sát sau khi đã xác nhận tình huống ổn định của Y Ân, Tiêu An Nhược đương nhiên sẽ đi theo.
Điện thoại trong túi rung lên, Tiêu An Nhược nhìn nhìn số gọi đến, xác nhận không biết là ai, một giọng đàn ông là người của đầu dây bên kia.
"Tiểu thiếu gia, tôi là A Lương!"
"A Lương??!" Nghe đến A Lương, Tiêu An Nhược mới chợt nhớ, khi này hắn không hề đi bên cạnh Tiêu Viễn Trì như thường lệ, có vẻ do sự bối rối, cậu đã quên mất.
"Có chuyện gì sao?" Cậu cũng không thể coi A Lương như một tên tội phạm mà đối đãi, thêm vào khi này A Lương không có ở đó, biết đâu chừng vẫn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Chúng ta có thể gặp nhau được không? Tôi có thứ muốn đưa cho cậu."
"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?" Triệu Kỳ Nhiễm bên cạnh từ bao giờ đôi mắt đã híp lại, trưng ra một bộ mặt không vui.
Cuộc nói chuyện kết thúc, nơi bọn họ hẹn gặp lại là...Tiêu gia. Theo lẽ đó phải là một căn nhà hoang hay ít nhất phải là một nơi vắng vẻ, tuy không đúng lúc nhưng Tiêu An Nhược lại chợt nhận ra ranh giới giữa phim ảnh và đời thực.
Tiêu An Nhược bước vào Tiêu gia, tâm trạng thả lỏng đi không ít, có lẽ cậu đã hiểu vì sao bọn họ lại gặp nhau ở đây, vì ngoài cái người đang ngồi một cách ngây đơ ở kia thì trong biệt thự Tiêu gia...hoàn toàn trống trơn.
"Chỉ có chúng ta ở đây thôi. Nhưng tôi không ngờ tiểu thiếu gia lại đề phòng tôi như thế, sếp Triệu cũng theo đến sao?" Nhìn thấy Triệu Kỳ Nhiễm là ngoài dự định của hắn, nhưng nhận ra tình huống hiện tại của bản thân, A Lương chỉ trêu chọc vài lời rồi thôi.
"Lần này thì cậu sai rồi! Tôi đến đây với tư cách là bạn trai của An Nhược, tôi đến để bảo vệ người yêu." Triệu Kỳ Nhiễm vì hai chữ "bạn trai" thì sướng lân cả người, Tiêu An Nhược bên cạnh thì đã hóa thân thành tôm luộc tự bao giờ.
"Mẹ cậu sẽ rất vui khi nghe chuyện đó. Bà ấy đã rất yêu thương cậu mà..."
"Đã rất lâu rồi không ai nhắc bà ấy với tôi nữa, tôi tưởng mọi người đã quên...bà ấy đúng thật rất yêu thương tôi."
Nhắc đến mẹ cậu, không chỉ Tiêu An Nhược mà ngay cả A Lương cũng thả lỏng không ít, ba người ngồi xuống, không ai mở lời trước. A Lương nhìn một hồi, như quyết định một chuyện gì đó, đưa tay về phía bên cạnh, lấy ra một tập hồ sơ gì đó, đẩy về phía cậu.
"Cậu xem thử cái này đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT