Khói thuốc súng vẫn còn đang vương vãi trong không trung, Vương Văn Thức ôm cánh tay đầy máu lê lết trên mặt đất, gần đó là thân ảnh gầy yếu của Y Ân như không còn hơi thở. Người đàn ông trên gương mặt không còn sự "quý tộc" vốn có, mà đó là sự dã man, tàn nhẫn không hiếm. Chiếc điện thoại do người vệ sĩ bên cạnh cầm vẫn chưa tắt máy, tên chạy việc đang thông tin cho ông biết mọi việc xảy ra tại cô nhi viện.
"Đó chính là sự nhu nhược không thể tha thứ, tôi nghĩ là bản thân đã nhắc nhở ông nhiều lần về chuyện này."
Người đàn ông không hề để ý đến ánh mắt van xin đầy khẩn khoản của Vương Văn Thức, một đường bước đến bên cạnh Y Ân, một tay nắm lấy cổ áo phía sau của cậu, Y Ân trong vô thức bị lôi sền sệt trên mặt đất. Khi bị Tào Khương phát hiện, cậu đã bị hắn đánh đến bất tỉnh, nếu không nhờ Vương Văn Thức kịp thời xuất hiện sợ rằng...
"Tôi xin ông, tha cho nó, Y Ân không hề liên quan gì đến chuyện này cả! Mọi chuyện là do tôi, cứ để trách nhiệm đó cho tôi gánh."
"Không liên quan?! Bản đồ địa điểm cài bom là do ai cung cấp cho cảnh sát, thiết bị kích hoạt bom là do ai trộm, bọn trẻ được cứu ra không phải là do địa điểm trên tấm bản đồ bị lộ hay sao? Trách nhiệm!? Ông gánh được sao?"
Vương Văn Thức biết tấm bản đồ là do cậu trộm, nhưng chuyện thiết bị kích hoạt bom ông không tài nào biết được cậu làm cách nào để lấy được nó. Người đàn ông đã không còn sự tin tưởng vốn đã suy yếu dành cho ông nữa, đây lại là địa bàn của hắn, ông lại đang bị thương, giờ đây Vương Văn Thức chính thức được diện kiến cái gì gọi là hiểm cảnh.
Bên phía Triệu Kỳ Nhiễm, Lý Đống sau khi được thông tin cũng đã gửi một đội chi viện đến, hiện tại bên ngoài đang ráo riết lên kế hoạch xâm nhập, nhưng bọn họ cũng biết được một chuyện rằng nơi đây chính là một pháo đài.
Như lời Lý Mặc, bố trí canh gác ở đây, nếu đem người ở căn biệt thự ngoại thành so sánh thật sự chẳng bằng cái đinh gì hết, hơn thế nữa, những người ở đây lại được trang bị vũ khí rất "không phải dạng vừa đâu", nhưng có thể chắc chắn đó chỉ là hàng lậu.
"Xông vào đó là không thể nào, chúng ta chỉ có thể tấn công trực diện mà thôi!" Người lên tiếng là một nam nhân nhìn qua khó có thể đoán được tuổi tác cùng thân phận, nhưng người này chính là chỉ huy của Sở cảnh sát Thành phố, sau khi được cấp dưới thông báo về vụ án mang tính nghiêm trọng này, hắn đã nhanh chóng có mặt tại tỉnh A để điều động kế hoạch. Không ai nghĩ một người như hắn lại tự mình thân chinh đến đây, nhưng nếu để ý sẽ thấy trên chiếc xe đưa hắn đến đây, bóng dáng một người đàn ông mờ ảo hiện trên cửa kính, đó mới chính là lý do.
"Sếp Tằng, như vậy có khiến con tin bị nguy hiểm hay không?"
"Chúng ta sẽ nhờ những nhân vật đặc biệt nói cho chúng ta nghe về chuyện đó." Nói xong người đàn ông bước đến gần Tiêu An Nhược, Triệu Kỳ Nhiễm nhìn thấy cảnh trước mắt lại không hiểu mục đích của người đàn ông, cho đến khi anh chợt nhớ ra, thì Tiêu An Nhược đã nằm trong tầm ngắm của người đàn ông đó rồi.
"Cậu có thể kêu "những người đó" xem xét tình huống của con tin hay không?"
"Họ đã vào trong rồi." Tuy không biết người trước mắt dùng vốn liếng gì mà có vẻ tự tin như thế, nhưng cậu biết hắn không phải người ác ý, vì cậu đã từng gặp hắn với thân phận là...bạn trai của Tiêu Phong.
Đúng! Người ngồi bên trong chiếc xe là Tiêu Phong, anh đã chịu sự đe dọa không nhỏ của hắn nếu bước ra khỏi xe, nên anh chỉ có thể trơ mắt ngồi đó, người đàn ông này chính là một bức tường, một thứ gông xiềng mà anh dù có cố hết sức cũng không xê dịch được chút nào.
Vừa nói, Tiêu An Nhược vừa đưa mắt quan sát người đàn ông, đúng là so với lần đầu gặp mặt, hắn đã không còn vẻ dịu dàng thiện cảm như mà giống như một con thú đang săm soi nhìn một con hươu đang gặm cỏ, chỉ trực chờ chạy đến gặm nát cổ nó mà thôi.
Sau hai phút im lặng, Tiêu An Nhược chợt lên tiếng: "Họ ra rồi!"
Nhưng sắc mặt Tiêu An Nhược lại không thể hiện một chút nào là tín hiệu tốt, theo lời của hai người Lý Mặc cùng Lâm Nhữ, tình trạng Y Ân bên trong có vẻ không ổn lắm, chưa nói đến tình trạng sức khỏe, hiện tại cậu còn đang bị người đàn ông bên trong dằn vặt đến thê thảm. Vương Văn Thức đã bị khống chế, tuy nhiên vấn đề lớn nhất ở đây đó là bên trong được bảo vệ quá nghiêm ngặt, nếu họ chủ động xông vào sợ rằng tính mạng của hai người kia sẽ không bằng một cái đinh gì trong mắt Tiêu Viễn Trì cả.
Đó là tất cả những gì Tiêu An Nhược thuận lại cho đám người Triệu Kỳ Nhiễm!
Nhưng Tằng Vu bên cạnh lại không nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng bước đến một chiếc xe cảnh sát, khi quay lại trên tay còn cầm theo một chiếc loa cỡ nhỏ, đó là thứ những người cảnh sát hay dùng để khuyên giải hung thủ trong khoảng cách xa. Tằng Vu với khuôn mặt lạnh tanh bước đến gần Tiêu An Nhược, cho đến khi cậu cầm chiếc loa trên tay, vẫn không hiểu mục đích gì, thì người đàn ông chưa một phút cho người khác ánh mắt dễ nhìn, lên tiếng:
"Gọi ông ta ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT