"Nhược nhi, sau này con phải lớn lên thật khỏe mạnh! Phải trở thành người đàn ông của gia đình, phải hảo hảo mà sống thật tốt!"

"Mẹ yêu con lắm!"

"Hôm nay cả nhà mình cùng đi chơi! Nhược nhi của mẹ gặp người lạ vẫn không khóc, thật ngoan!"

"Tiêu Viễn Trì, không được chọc lét con nữa."

"Ha ha ha, Phong nhi sao lại bẩn như mèo con thế!"

Từng hình ảnh một lướt đi trong dòng chảy ký ức, cánh cửa từ từ khép lại chỉ còn lại ánh sáng len qua khe cửa.

Tiêu An Nhược tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường trên tay còn cắm một cây kim, chai nước biển treo trên đầu giường vẫn đang nhỏ giọt tí tách.

Cửa phòng mở ra, Tiêu Phong từ bên ngoài bước vào, trên tay bưng một khai đồ ăn, nhìn sơ qua là cháo trắng cùng thịt. Tiêu Phong bước đến bên giường, ngồi xuống nhìn Tiêu An Nhược, tay khẽ đưa nhẹ lên trán cậu.

"Còn đau đầu không?"

"Anh à, mẹ mất khi nào vậy? Mẹ không mất lúc em vừa sinh ra phải không?" Không để ý đến lời Tiêu Phong nói, Tiêu An Nhược nói ra chất vấn trong lòng. Những ký ức đó rõ ràng là của cậu, khi đó cậu đã có thể nghe hiểu được những lời mẹ nói không có lý nào bà lại mất khi vừa sinh ra cậu.

"Em muốn biết chuyện gì?"

Tiêu Phong cùng Tiêu Viễn Trì vừa về nhà, nghe nói Tiêu An Nhược cũng đã trở lại nên anh đi tìm cậu. Khi bước vào phòng thì thấy Tiêu An Nhược đang ôm đầu nằm dưới sàn nhà, một tờ giấy bay lượn trong phòng đề hàng chữ "Đưa nó lên giường, gọi bác sĩ!"

Tiêu Phong cấp bách gọi cho bác sĩ Trương, trong khi Tiêu An Nhược được anh bế lên giường, đôi mắt nhắm chặt, hai tay nắm chặt như đang lâm vào ác mộng.

"Cho hỏi đây là?" Tiêu Phong hướng vào không khí hỏi, anh không thể thấy người này cho nên không biết là nam hay là nữ là già hay là trẻ nên cũng không biết phải xưng hô thế nào.

"Phong nhi!" Hai chữ được đề thật cẩn thân lên trang giấy, Tiêu Phong vừa nhìn thấy, hai mắt mở to từ bên trong từng giọt nước mắt thừa dịp tuôn trào ra bên ngoài.

"Là mẹ sao? Là mẹ thật sao?" Anh còn chẳng tin vào đôi mắt của mình nữa rồi.

"Còn có người gọi con là Phong nhi sao?"

"Chỉ duy nhất mẹ mà thôi!" Anh đứng dậy bước đến đối diện với tờ giấy bay bay, đôi tay rung rẩy chạm vào tờ giấy.

"Bao năm qua vất vả cho con rồi!" Người phụ nữ cũng không kìm được nước mắt, tờ giấy trên tay lay động co giật như báo hiệu cho người đứng xem cũng biết bà cũng đang run rẩy.

Từ khi biến thành một hồn ma bà đã luôn ở bên cạnh ba cha con họ, nhưng không ai thấy được. Mãi cho đến khi Tiêu An Nhược một lần quay qua hỏi "Ngươi là ma phải không?", thì bà mới biết được con trai út của bà có khả năng nhìn thấy ma nhưng nó lại không nhận ra bà. Vì khi mất con người sẽ biến hóa về lúc mà họ đẹp nhất. Tất nhiên Tiêu An Nhược chưa từng biết lúc còn trẻ bà trông như thế nào, thêm vào đó do di chứng của tai nạn năm đó, nó không nhận ra bà là điều đương nhiên.

"Không vất vả, cha rất thương nhớ người, An Nhược rất ngoan! Không có gì vất vả cả! Ta đi gọi cha đến."

"Đừng, đừng gọi, gặp nhau làm chi để thêm nuối tiếc đau khổ!" Người bạn già của bà sẽ không chịu đựng được, nếu biết bà còn vất vưởng ở đây không biết ông ấy lại tự trách bản thân bao nhiêu nữa.

"Ta xin lỗi, khi nãy tâm trạng có hơi kích động, chắc Nhược nhi sẽ nhớ ra được chút gì đó!". Ngôn Tình Sắc

"Không phải do người đâu, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi! Con sẽ lựa lời nói cho em ấy biết mọi chuyện."

Trên tờ giấy không còn hiện thêm dòng chữ nào khác nữa, có lẽ người phụ nữ cũng đang chần chừ với quyết định của anh. Vừa lúc đó bác sĩ Trương cũng đến, sau khi thăm khám ông cho biết Tiêu An Nhược bị kích động, có lẽ trong tiềm thức trí nhớ cậu đã bị đả động.

Bác sĩ Trương vừa đến, Tiêu Viễn Trì cũng được bác Phúc thông báo về vụ việc. Khi Tiêu Viễn Trì bước vào phòng vừa lúc cũng nghe được bác sĩ Trương nói về tình trạng của Tiêu An Nhược.

"Có nghiêm trọng lắm không? Biện pháp thôi miên đã không còn tác dụng rồi sao?" Đừng nói chi là Tiêu Phong, kể cả Tiêu Viễn Trì cũng biết mọi chuyện rồi cũng sẽ có ngày không giữ được nữa.

"Lão Tiêu, trước đó ta đã có nói biên pháp thôi miên nhất định có lỗ hổng, chỉ cần bị kích thích cơ chế hoạt động của não bộ sẽ một lần nữa đưa ký ức của cậu Nhược nhi quay trở lại"

Bác sĩ Trương hay Trương Vĩ Thành là một chuyên gia về não có tiếng trong nước. Tiêu Viễn Trì cùng ông là bạn học chung cả cấp hai và cấp ba, nhưng khi thi vào Đại học thì một người theo quản lý một người lại muốn trở thành bác sĩ, thế là chia nhau ra. Lẫn đi suốt bốn năm đến khi Tiêu Viễn Trì kế thừa sự nghiệp của gia đình chuyển đến Thành phố A, thì một lần nữa gặp lại Trương Vĩ Thành.

Tiêu Viễn Trì đã mở lời muốn ông trở thành bác sĩ riêng của gia đình ông, ban đầu Trương Vĩ Thành không đồng ý nhưng sao khi Lam Tú Huệ - mẹ của Tiêu Phong cùng Tiêu An Nhược gặp tai nạn. Bóng tối qua lớn che lấp tư tưởng của một đứa nhỏ, Tiêu An Nhược lúc đó dường như đã lâm vào tình trạng tự kỷ. Không nói chuyện với ai kể cả người anh thân thiết nhất, chỉ cần nghe tiếng động cơ xe đã đủ làm Tiêu An Nhược la hét thảm thiết.

Sau khi xuất viện Tiêu Viễn Trì đã đưa Tiêu An Nhược đến một số bác sĩ tâm lý, nhưng theo bản năng cậu điều phản kháng lại khi họ chỉ vừa có ý định chạm vào mảng tối đó. Tiêu Viễn Trì không còn cách nào khác là đưa cậu về nhà, trông coi cẩn thận nhưng tình trạng đương nhiên ngày một tệ hơn.

Một ngày Trương Vĩ Thành đến Tiêu gia, chủ yếu là xem tình trạng bạn thân sau khi người vợ yêu quý qua đời, một mình ông phải trong coi Tiêu Phong năm đó vừa tròn mười tuổi, lại còn Tiêu An Nhược. Nhưng không ngờ khi Tiêu An Nhược nhìn thấy Trương Vĩ Thành lại có chuyển biến đáng kinh ngạc, lần đầu tiên sau sự kiện đó Tiêu An Nhược lại một lần nữa...Nói chuyện.

Thế là Trương Vĩ Thành lầm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nang, Tiêu Viễn Trì cùng không muốn làm khó ông. Thế là cả hai thỏa thuận, Tiêu gia sẽ trở thành "bệnh nhân đặc biệt" của Trương Vĩ Thành. Sau khi quyết định được thống nhất, ngay ngày hôm sau Tiêu Viễn Trì ký vào một bản hợp đồng, nguyên góp cho bệnh viện của Trương Vĩ Thành ba mươi triệu nhân dân tệ.

"Lúc đó, do Nhược nhi còn quá nhỏ, còn với tình trạng bây giờ.. ta nghĩ mọi chuyện phải đến lúc kết thúc rồi!"

"Phong nhi, ta giao chuyện này cho con."

Nói xong cậu đó, sẵn tiện để lại cho con cả một ánh mắt tin tưởng. Cả hai người lớn dắt díu nhau chuồn khỏi phòng, để lại Tiêu Phong vẫn còn đóng băng đứng đó.

Lam Tú Huệ thấy người bạn già của mình như thế không khỏi hoài niệm về khoảng thời gian lúc trước. Đúng là không có gì thay đổi cả!

Tiêu Phong đang chưa thích ứng được mọi chuyện, mảnh giấy trắng bay đến trước mắt cậu, chỉ một hàng chữ "Đúng là một người cha không đáng tin chút nào, nhỉ?"

Anh cũng mỉm cười, nhẹ giọng nói "Đúng vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play